Vũ Trụ Mộng Mị ( có h)

Chương 4: Vũ Hồn 4


1 tuần

trướctiếp

Vũ Hồn (Phần Kết)

 

Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, Mile bật dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Apo nằm bên cạnh vẫn còn đang say ngủ.

Anh thở dồn dập ngồi lại một lúc định thần, rồi đưa tay tắt đi điện thoại. Bình ổn được chút mới xoay người nhẹ nhàng bước xuống giường, tránh làm cho Apo thức giấc.

Đầu óc anh mông lung suy nghĩ, đánh răng rửa mặt, bất tri bất giác tự nhìn mình trong gương. Có chút hốc hác, có chút suy nhược.

Tuy vậy, gương mặt của người nhạc công trong giấc mơ giống anh đến tám chín phần. Có lý nào là lệ quỷ biến ra lừa anh không?

 

Cảm thấy giấc mơ này quá đỗi chân thực, Mile mang theo tâm trạng muốn cùng Apo lên chùa một chuyến hỏi xem sao.

Dù gì hôm hay cũng là chủ nhật, công việc bận rộn bấy lâu nay, cũng đã lâu anh không cùng cậu đi chùa làm công quả, sẵn tiện dịp này thỉnh về một đạo bùa cho an tâm.

Lúc Apo thức dậy thì Mile cũng vừa làm xong bữa sáng nhẹ cho cả hai, nhìn một bàn trứng ốp la cùng bánh mì và nước ép, cậu vui vẻ tiến đến hôn lên má anh rồi ngồi xuống cùng anh dùng bữa.

 

“Hôm nay đi chùa đi, cũng lâu rồi mình không đi làm công quả.”

Apo đang nhai ngấu nghiến lát bánh mì, hai bên má phồng to như một chú sóc chuột chợt khựng lại.

Cậu đảo mắt nghiêng đầu nghĩ nghĩ gì đó, rồi cầm ly nước ép uống một ngụm, cố nuốt xuống bánh mì trong miệng.

“Hay là đi shopping đi, ngày khác đi chùa có được không? Hôm nay em muốn đi chơi cùng anh.”

“Đi chùa xong về đi shopping cũng được mà. Chẳng phải lúc trước em cứ đòi đi chùa làm công quả nhưng anh bận quá không đi được. Giờ có thời gian rồi tranh thủ đi đi em.”

Cặp mày sắc chợt nhíu lại, trong phút chốc nét mặt đáng yêu bỗng dưng tỏ vẻ bực bội. “Em không muốn đi chùa hôm nay. Anh đi chơi với em đi.”

"Sao tự dưng em lại nổi nóng với anh? Em bị làm sao thế?" Mile khó hiểu hỏi lại.

"Sao là sao? Anh mới có sao. Nếu không đi shopping thì khỏi đi nữa." Apo cao giọng, đem ly nước ép uống sạch, đặt lại xuống bàn rồi đứng dậy đùng đùng bỏ đi vào phòng ngủ, không quên đóng sầm cửa lại.

 Mile giật thót tim, choáng váng nhìn những hành động kỳ lạ của Apo. Cậu chưa bao giờ lớn tiếng với anh, cũng chưa bao giờ giận dỗi trẻ con với Mile như thế.

Chưa kể cứ nhắc đến đi chùa làm công quả, Apo lúc nào cũng hào hứng chuẩn bị mọi thứ lễ vật nhang đèn, Mile chỉ việc chở cậu đi mà thôi.

Phản ứng của Apo vừa lúc nãy quả thật rất lạ lùng, cứ như một người khác vậy.

Khoan đã, người khác?

Mile chợt cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trực giác đang bắt anh nghĩ tới một khả năng vô cùng bất ổn.

Không đâu không thể nào. Apo của anh... chẳng lẽ…

Mile suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra lên mạng thử tìm kiếm về một số hiện tượng kỳ dị.

Tâm trạng bất ổn do stress cũng có, thay đổi tính tình do cú shock tâm lý cũng có, mà ngay cả như biến thành một người khác do vong nhập cũng có.

Mile càng đọc càng toát cả mồ hôi. Nếu quả thật con quỷ khốn kiếp kia không quyến rũ được Mile liền quay sang làm hại Apo nhà anh. Anh nhất định sẽ cho nó biết tay.

Ngày hôm nay nhất định phải đến chùa xin các tăng sư làm phép. Anh phải tìm cách dụ cậu đi theo.

 

Dọn dẹp xong xuôi, Mile nhẹ nhàng bước đến gõ cửa phòng ngủ, "Po à anh vào nhé?". Mile cạch một tiếng xoay nắm cửa bước vào trong.

Apo đang ngồi trên giường bó gối thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. “Sao em không trả lời anh? Po?”

Cậu từ từ xoay đầu nhìn sang Mile, không hề có một chút biểu cảm trên gương mặt.

"Po?" Anh lại gọi một tiếng.

Lúc bấy giờ bỗng nhiên ánh mắt của cậu thay đổi, quay trở lại trong veo lấp lánh như thường ngày, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"P'Mile gọi em sao?" Apo lại đáng yêu như cũ, nghiêng đầu lắc lư như con lật đật ôm lấy một cái gối.

"Ừ, gọi em nãy giờ. Thay đồ đi, anh chở đi shopping." Mile cưng chiều mỉm cười tiến đến xoa lên cái đầu nấm tròn tròn.

Apo bật người dậy vui mừng như trẻ con được kẹo, chạy đến bên tủ quần áo lựa trang phục. Sau đó cả hai nhanh chóng kéo nhau ra xe cười cười nói nói.

 

Xe của Mile băng băng chạy trên con đường lớn, nhạc du dương phát ra êm dịu.

Thật là thư thái quá, tự dưng Apo thấy buồn ngủ, hai mắt nặng trĩu, ngáp dài một cái, điều chỉnh lại tư thế, lim dim gật gà gật gù rồi thiếp đi.

Mile ở bên cạnh liếc mắt thấy người yêu đã ngủ, gọi một tiếng "Po?" như để xác định cậu đã ngủ thật hay chưa.

Không nhận được lời hồi đáp, anh cười nhạt một tiếng, dù là gì đi nữa thì vẫn là đồ mèo ngốc nhà anh thôi.

Mile cầm lấy chai nước Apo uống cạn, trong đó có thuốc ngủ đã được hoà tan, tạt vào một bên vệ đường, bóp méo rồi quẳng vào thùng rác.

Xoay sang chỉnh lại dáng ngồi cho Apo, anh mỉm cười yêu chiều hôn lên tóc cậu.

 Sau đó quay xe, đánh lái đi về hướng ngược lại, đích đến là một ngôi chùa cậu và anh thường hay lui tới làm công quả.

Mile huýt sáo điều khiển xe bon bon chạy đi. Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua lớp kính, phủ lên gương mặt xinh đẹp đang say ngủ tựa một lớp bơ óng ánh trên mẩu bánh nướng thơm lừng.

Hàng mi cong dày rủ xuống tạo thành cái bóng như tán quạt. Cánh môi anh đào mềm mọng khép lại hơi bĩu ra khiến người ta muốn giày vò.

Apo ngay phút này đây yên bình bé nhỏ, mới thật sự là người anh yêu.

 

Đang suôn sẻ đi trên đường thì đột nhiên, bánh xe của Mile như cán phải thứ gì đó, lệch một đường, anh phản ứng ngay lập tức đạp thắng đồng thời điều chỉnh bánh lái, an toàn tấp vào lề.

Bảng điều khiển báo sự cố trong xe cho thấy một lốp bên trái, ngay vị trí của ghế cạnh tài đang hư hỏng.

Mile toát mồ hôi, thở phào một cái, ít ra cũng không gây tai nạn gì, may mắn trên đường hiện thời cũng vắng xe.

Anh quay sang nhìn chằm chằm vào Apo vẫn còn đang ngủ. Thật sự trùng hợp như vậy?

"Em nói xem anh phải làm sao đây?" Mile thầm nghĩ trong đầu.

 

Hết cách, anh đành bước xuống kiểm tra bên bị hỏng, có vẻ là xịt lốp rồi. Ngồi xổm trên lề đường nhìn lốp xe xẹp lép, trông chẳng khác gì tâm trạng của Mile lúc này.

Chán nản, anh tình cờ đánh mắt nhìn lên kính chiếu hậu thì liền giật nảy người, Apo đang mở mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Ngoảnh đầu nhìn vào trong xe, vẫn là gương mặt thiên thần, bình yên tựa vào ghế ngủ say của cậu.

Mile nhìn lầm sao? Doạ chết anh rồi.

 

Hiện tại xe thế này cũng không thể đi tiếp nữa, Mile đành rút điện thoại gọi cho bên cứu hộ đến thay lốp.

Đương lúc chờ đợi, điện thoại Mile reo lên, là trợ lý của anh gọi báo rằng phía kho lưu trữ vừa xảy ra sự cố chập điện, toàn bộ hệ thống đảm bảo nhiệt độ yêu cầu để bảo quản các vật phẩm đều thiệt hại.

Trợ lý của anh đã cắt cử người xuống ngay lập tức sửa chữa hệ thống, đem các món cổ vật đi kiểm tra và thực hiện các phương án đề phòng.

Mile trao đổi thêm đôi chút, đặc biệt dặn dò lưu ý một số cổ vật đặc biệt, chốc chốc lại quay sang nhìn Apo một cái, thuốc sắp hết tác dụng rồi, cậu có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

Chuyến đi hôm nay xem như công cốc, anh còn phải nghĩ cách giải thích làm sao khi đoạn đường đến mall lại biến thành đoạn đường đến chùa, Apo tỉnh lại kiểu gì cũng nổi cơn tam bành nếu chiếu theo cái tính khí kỳ lạ của cậu trước đó.

Trao đổi công việc xong xuôi, Mile liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã gần mười hai giờ trưa, cái nắng của mặt trời trên cao đổ xuống con đường nhựa hắt lên gay gắt.

Cũng may ngay chỗ anh tấp vào bên đường có hàng cây xanh, gió thổi mát rượi, không đến nỗi khó chịu cho lắm.

 

“Meo~”

 Một con mèo trắng không biết từ đâu đủng đỉnh đi tới quấn lấy chân Mile.

Trên cổ có đeo vòng dây màu xanh lá, chắc là mèo nhà ai đi lạc, hoặc là chủ của nó cũng ở gần đây.

Con mèo dụi dụi cổ vào chân Mile, anh mỉm cười ngồi xuống vuốt ve đầu mèo trắng muốt.

"Cham! Mày biến đi đâu thế?" Một cậu trai hớt ha hớt hải chạy đến, thân mặc một bộ yếm quần trắng sữa cùng áo thun trắng, chân mang giày converse cao cổ màu vàng, làm nổi bật lên nước da như tượng đồng, mái tóc đen nhánh đáng yêu, miệng ngậm một que kẹo mút, đôi mắt tinh nghịch trong suốt ánh vàng như phỉ thuý.

Nhìn thấy con mèo đang cùng với Mile, cậu chợt dừng bước, mắt mở to lấy tay bịt lấy mũi như ngửi thấy cái gì kinh tởm.

Mile cũng tròn mắt nhìn cậu trai, xung quanh chỗ anh đứng không có lấy một cọng rác, cậu ta bịt mũi là có ý gì?

"Cham lại đây!" Cậu trai vẫy vẫy tay với con mèo trắng, nó liền meo lên một tiếng, thôi không quấn lấy Mile nữa, chạy về phía cậu trai kỳ quặc.

Cậu ta bế lên con mèo, liếc mắt nhìn sang người ở trong xe rồi sửng sốt, làm động tác như muốn nôn.

Cậu trai mặc quần yếm lùi ra sau thêm hai bước dài, buông tay quạt quạt rồi thở dốc như để nhuận khí, mắt cũng ngấn nước long lanh.

Mile khó hiểu nhìn một loạt hành động kỳ lạ của cậu nhóc, tỏ vẻ bực bội.

Cậu ta bị cái quái gì thế? Khi không chạy đến nhìn anh rồi nôn mửa là thế nào?

 

Đứng một lúc trấn tĩnh, hít hít thở thở. Cậu trai lúc này mới mở miệng, giọng nói trong trẻo như trẻ con, mặc dù nhìn dáng người chí ít cũng phải mười tám mười chín.

“Này anh kia! Ở bên trong có thứ không sạch sẽ, anh không xử trí sớm thì đến mạng cũng không còn đâu!”

"Này cậu nói linh tinh gì đấy? Cái gì mà không sạch sẽ? Cái gì mà đến mạng cũng không còn?" Trong lòng Mile giật thót một cái, có chút chột dạ. Chẳng lẽ cậu trai kỳ quái này biết gì đó?

“Tôi không đùa đâu. Bên trong xe của anh không phải người.”

“Cậu nói thế là có ý gì?”

“Chính anh cũng cảm nhận thấy mà không phải sao? Ở trên xe là ai?”

“Người yêu tôi!”

“Anh khoá cửa xe đi.”

“Để làm gì?”

“Nghe lời tôi đi, tôi sẽ cho anh thấy.”

Mặt Mile tỏ rõ vẻ nghi hoặc nhưng vẫn làm theo lời cậu trai, bấm nút điều khiển trên chìa khoá xe, chốt cửa đồng loạt kêu cạch đem cửa xe khoá lại.

 Cậu trai lúc này đem que kẹo trong miệng cắn bể, một tay ôm mèo, một tay rút ra cái que rồi ở trong không khí vẽ vẽ gì đó, xong xuôi lại đem que kẹo ngậm vào trong miệng, môi mấp máy rì rầm những câu từ khó hiểu, rồi phất tay về hướng xe của anh.

Tức thì Apo đang ngủ thì bật người tỉnh dậy, ở trong xe quay mặt qua phía Mile đang đứng ở bên ngoài, tháo dây an toàn, muốn mở cửa xe bước xuống.

Cửa xe vang lên những tiếng lạch cạch bị khoá, ánh mắt Apo dấy lên tia khó hiểu, rồi cậu nhìn thấy cậu trai kia đứng cách đó một khoảng, như nhận ra cái gì, cảm xúc trên gương mặt Apo liền thay đổi trở nên giận dữ, ánh mắt hằn lên sát khí, gào thét đập tay vào cửa kính muốn thoát ra ngoài. 

"Apo em làm sao thế?" Mile ở bên ngoài nhìn những hành động dữ tợn của người yêu, rồi lại nhìn sang cậu trai ẵm con mèo.

Cậu nhóc nhấc một bên chân mày nhìn lại anh như muốn nói ‘Thấy chưa?’

Mile sốt ruột áp tay lên cửa kính, xót xa nhìn người bên trong như không phải Apo của anh vẫn tiếp tục la hét đấm vào lớp kính xe dày.

Anh quay sang nhìn cậu trai mặc quần yếm “Tôi phải làm gì đây? Cậu có cách nào giúp người yêu tôi, bằng giá nào tôi cũng sẽ chấp nhận.”

Nghe đến đây, cậu trai chợt cười toe, hai mắt lập tức sáng rỡ. “Tôi lấy giá không rẻ đâu nhé!”

“Bao nhiêu? Chỉ cần có thể, tôi đều sẽ dốc hết lực!”

"Được! Chờ tôi một lát!" Nói rồi cậu trai búng tay, Apo ở trong xe liền ngất đi.

 

Mile kinh ngạc, thật sự cái người kỳ quặc này không thể xem thường.

Cậu trai đặt con mèo xuống đất, lôi từ trong quần một chiếc khẩu trang in hình mèo đeo vào, sau đó tiến lại gần Mile, hất đầu ý bảo anh tránh sang một bên.

Mile vẫn còn có chút dè chừng, nhưng cũng lùi ra xem cậu ta định làm gì.

Cậu trai đặt tay lên cửa xe rồi nhìn Mile, anh hiểu ý bấm điều khiển chốt, cậu ta mở cửa, hơi nhíu mày nghiêng đầu đi một chút như có một mùi gì đó bất ngờ xộc lên. Mile lại chẳng ngửi thấy gì.

Cậu trai quần yếm lại lấy ra cái que ngậm trong miệng vẽ vẽ trong không khí, rầm rì như đọc thần chú, đẩy về phía trán của Apo rồi giữ tay ở đó.

Bên tóc mai của cậu trai kỳ quái mồ hôi bắt đầu chảy xuống, chân mày nhíu chặt như đang suy nghĩ, hai mắt tập trung như nhìn thấy điều gì.

“Người yêu anh là diễn viên múa?”

Mile bất ngờ thảng thốt, “Đúng rồi!”

“Anh dạo gần đây có mơ thấy gì hay gặp gì lạ không?”

“Có! Tôi có mơ thấy giống như tiền kiếp của một người.”

“Cũng là vũ công?”

Mile lại tiếp tục ngạc nhiên, anh im lặng gật đầu.

“Con quỷ này không có gì đuổi nó đi được đâu. Anh phải tìm cho nó thứ nó cần nó mới chịu đi. Hoặc là một ai đó mà nó đang tìm kiếm bấy lâu.”

Cậu trai quần yếm thu tay, ở trong túi quần lại lôi ra cái lọ nhìn như thuốc sát khuẩn, xịt xịt hai cái vào lòng bàn tay rồi xoa xoa. Một mùi hoa sen nhè nhẹ lan tỏa, có lẽ là từ nước ở trong cái lọ kia.

"Cái gì là cái gì? Ai là ai? Biết ở đâu mà tìm?" Mile càng nghe càng rối.

"Cứ bình tĩnh, nhớ lại xem trong mơ còn thấy gì nữa không?" Cậu trai bước ra vẫy tay gọi con mèo, nó lại quay về nhảy vào lòng cậu nhóc, được ôm lên.

Mile ngẫm nghĩ cố nhớ lại, à phải rồi, chàng nhạc công kia chăng? “Tôi có mơ thấy con quỷ này kiếp trước hình như có yêu đương với một nhạc công. Anh ta bị giết chết trước mặt nó. Sau đó nó ôm cái trống của anh ta rồi tự sát.”

Khoan đã, chẳng lẽ…

 Mile liền vội gọi cho trợ lý, "Alo cậu mau kiểm tra, có phải trong số cổ vật đợt này về có một cái trống không?" Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng sột soạt, rồi có tiếng người đáp lại, "Thật à? Nằm trong kho vừa xảy ra sự cố sao?", đầu dây bên kia lại tiếp tục trả lời, “Được rồi, mau kiểm tra kỹ giúp tôi cái trống đó, tạm thời bỏ nó ra khỏi danh sách đấu giá, mang đến văn phòng tôi. Trong chiều nay tôi sẽ ghé qua.”

Cúp máy, anh quay lại nhìn cậu trai quần yếm, “Tôi nghĩ là ở chỗ tôi có thứ nó đang tìm. Tôi phải làm gì tiếp theo đây?”

Cậu trai ôm con mèo nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi mở miệng đáp lời anh, "Phải đem cái trống đó tới chỗ nó muốn. Theo tôi cảm nhận được thì ở một nơi rất rất rất lâu đời, một di tích lịch sử chẳng hạn. Việc này có thể là phải hỏi người yêu của anh.", cậu trai ngừng lại một chút, rút ở một bên túi khác một cái ví đựng thẻ, lấy một tấm danh thiếp màu xanh lá, bên trên có dập kim nhũ vàng, "Đây là danh thiếp của tôi, phía sau có số tài khoản, xong việc thì anh chuyển vào 1 triệu bath. Không chuyển đủ tôi không dám chắc có tai hoạ gì không hay xảy ra với hai người đâu!".

 

Mile cầm tấm danh thiếp trên tay, cảm tưởng trên đầu thật sự có một đàn quạ bay qua, cái thứ này nếu không nhìn thấy khả năng của cậu ta từ nãy đến giờ, anh nhất định sẽ cho rằng cậu ta là đồ lừa đảo.

Cái gì mà "Nattawin - Bậc thầy trừ tà đẳng cấp", logo có hình con mèo ngồi trên một đoá sen, lại còn in cả tài khoản ngân hàng và tài khoản mạng xã hội.

Lúc nhìn lên, đã thấy cậu ta ôm con mèo lon ton chạy ở đằng xa, phía trước là một chiếc siêu xe, một người đàn ông lịch lãm toàn thân vận tây trang màu đen bước xuống mở cửa xe cho cậu trai.

Chiếc xe như một con hắc mã lao vút đi trong gió.

Vừa hay, xe cứu hộ cũng tới. Mile nhét tấm danh thiếp kỳ quặc vào ví, vẫy tay với đội cứu hộ.

 Mile theo chân con quỷ đang ôm trên tay chiếc trống, tiến vào trong, bước đến một tủ kính lớn trưng bày một bộ đồ vũ công truyền thống vải đỏ thêu chỉ vàng cầu kỳ, còn có cả mũ chóp đính hoa nhài.

Mile bần thần nhìn bộ cổ phục, đây chẳng phải bộ đồ anh đã nhìn thấy con quỷ mặc hay sao?

Từ trước tới nay anh chỉ đến đón Apo ở bên ngoài cửa điện, chưa bao giờ bước chân vào đây nên cũng không hề biết bên trong còn trưng bày một bộ cổ phục như thế này.

Thân ảnh người anh yêu bước đến nhẹ nhàng đặt cái trống xuống bên tủ kính, quay lại nhìn Mile mỉm cười.

"Đa tạ." Nó mở miệng, nói bằng giọng của Apo.

“Không có gì, bây giờ thì thoát khỏi cơ thể người yêu của tao giùm, không hẹn ngày tái ngộ.”

Con quỷ cười khúc khích lắc đầu, đôi mắt hổ phách xinh đẹp lấp lánh.

Nó bước đến gần ôm chầm lấy anh, rồi vô lực ngã xuống ngất đi, Mile nhanh tay đỡ lấy cơ thể Apo.

Có phải nó đã xuất ra rồi không?

Nhìn cái trống đặt bên tủ kính, anh nghĩ có thể cần phải giải quyết thêm một chút sự vụ phía sau.

Trước mắt cần liên hệ cho người phụ trách ở đây để bảo quản chiếc trống, sau đó anh sẽ làm thủ tục quyên tặng nó cho học viện, để con quỷ không phải đến tìm anh hay Apo nữa.

Mile ôm lấy Apo, bế cậu lên rời khỏi điện thờ.

 Phía sau, một thân ảnh kiều diễm vận cổ phục màu đỏ thêu chỉ vàng tinh xảo, trên đầu đội mũ chóp đính hoa nhài nhìn theo bóng dáng của hai người đã rời đi xa chỉ còn thấy được một chấm nhỏ.

 

"Khem." 

 

Sau lưng vang lên tiếng gọi trầm ấm đã rất lâu không còn nghe thấy, người vũ công xinh đẹp xoay lại, hai hàng lệ đã sớm dâng trào rồi rơi xuống như những hạt châu.

 

"Chat!" 

 

Lao vào trong vòng tay đang dang rộng, cuối cùng đã có thể ở bên nhau.

 

.~.

 

Một tuần sau, phiên đấu giá của Mile thành công mỹ mãn, kiếm về một khoảng lợi nhuận không hề nhỏ. Apo cũng hoàn thành buổi công diễn, được khen ngợi hết lời với tài năng toả sáng.

Hai người quyết định đến chùa làm công quả, cũng cầu phúc cho cặp đôi lệ quỷ xấu số kia, hy vọng bọn họ có thể tìm được hạnh phúc.

Mile đã thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Apo nghe, cậu há hốc mồm không thể tin được trên đời còn có chuyện kỳ dị như vậy, đã thế lại còn rơi lên người mình.

Biết mèo nhỏ có chút sợ, Mile sẵn tiện ở chùa xin về một đạo bùa bình an.

Vào một ngày ôm người yêu mềm ngọt ở trong lòng sau màn "vận động" mệt nhoài, Mile cầm điện thoại lướt lướt xem khách sạn ở Ý. Chuyến này phải cùng Apo nghỉ ngơi thật tốt.

Chợt tin thông báo nhảy lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của tài khoản Instagram được ghi trên tấm danh thiếp của "bậc thầy trừ tà" mà anh đã bấm theo dõi, "Vừa nhận đủ thù lao, rất hân hạnh được phục vụ quý khách.", còn kèm theo một cái nhãn dán con mèo nháy mắt.

Mile phì cười. Cảm thấy lồng ngực người đang ôm cậu rung rung, Apo nhíu mày trở mình rồi lại tiếp tục ngủ say.

Mile ánh mắt tràn ngập yêu thương, si mê hôn lên trán cậu.

Ở bên ngoài trời dần ngả về chiều, những tia nắng cuối cùng của một ngày hắt lên rặng mây xa xăm tạo thành vệt màu cam cam hồng hồng đẹp mắt.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp