Vũ Trụ Mộng Mị ( có h)

Chương 6: Búp Bê 2


1 tuần

trướctiếp

Búp Bê (Phần 2)

 

Tiết trời dần vào cuối đông, những đợt gió lạnh thi nhau cuộn quanh trong không khí, khiến cho con người ta lười biếng chỉ muốn ủ ở trong nhà.

Apo cũng thế, cậu chẳng muốn đi đâu. Vật liệu cậu mua sẵn còn rất nhiều, Apo muốn nhân lúc thời tiết mùa đông như thế này, may cho Snowy mấy bộ trang phục ấm áp đẹp mắt, dù anh cũng chẳng cảm giác được nóng lạnh gì.

Thời gian này cũng là những ngày tháng cuối cùng cậu ở độ tuổi 15, chỉ cần bước sang năm mới thì thời gian của cậu được định trước chỉ còn tính bằng giờ.

Tất cả những gì bản thân muốn làm và đã hoàn thành, Apo đều lưu lại ở một tệp hồ sơ to, ở trong đó là tất cả những kỷ niệm cậu có thể để lại cho ba mẹ mình, bao gồm cả di chúc.

Có ai lại phải viết di chúc ở tuổi 15 như cậu không, thật buồn cười, vừa buồn, lại vừa cười chính mình số kiếp ngắn ngủi, còn chưa kịp báo hiếu, cũng không thể có được một mối tình trọn vẹn với người mình yêu.

 

Linh hồn già cỗi của Snowy đứng bên cạnh ngắm cậu xếp lại trang phục cho bản thể búp bê, nay đã có thêm chiếc khăn choàng ấm áp vòng quanh cổ.

Thật kỳ lạ, Apo bình sinh vốn là thể nhược yếu ớt, tay chân lúc nào cũng lạnh, ốm bệnh triền miên, nhưng Snowy tuy là linh hồn cũng không lạnh bằng cậu.

Apo thường hay nói người Snowy giống như tỏa ra hào quang màu vàng nhạt, rất ấm áp, có thể vì Snowy là linh hồn trăm tuổi nhưng lại là thiện hồn, nên tự khắc giống như một thiên thần hộ mệnh đến bảo vệ cho Apo.

Quả thật là như vậy, từ lúc ở bên cạnh Snowy, cậu không còn bị làm phiền bởi những linh hồn lang thang khác nữa, mỗi ngày Apo đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Đặc biệt vào những ngày mùa đông như thế này, anh chẳng khác nào cái lò sưởi, hàn thể yếu ớt của Apo được anh cận kề cũng thấy thoải mái không ít.

 

Đến chiều, cậu cùng với mẹ đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Một người bạn lâu năm của chồng bà vừa ở nước ngoài về nhậm chức viện trưởng của một bệnh viện có tiếng lâu đời trong thành phố, ông đã ngỏ lời mời chuyển hồ sơ bệnh án của Apo đến để ông theo dõi.

Hai mẹ con bà ra ngoài vẫn là hình ảnh Apo ôm khư khư búp bê xinh đẹp vốn đã quá quen thuộc, mẹ cậu từ lâu đã không thắc mắc nữa.

Snowy bản thể búp bê được đội thêm một cái mũ vành thời trang, bên tai còn được gắn lên vòng khuyên bạch kim nạm đá lấp lánh, nằm trong vòng tay của Apo.

Kể ra từ trước tới nay Snowy dù có được truyền tay qua rất nhiều đời chủ nhân cũng chưa bao giờ được ăn vận thời trang như thế này.

Cả hai một người một búp bê diện đồ giống y hệt nhau, búp bê như một phiên bản thu nhỏ bộ trang phục Apo đang vận trên người.

 Lúc Apo cùng với mẹ và Snowy đi ngang qua vườn hoa rộng lớn trước sảnh bệnh viện, một bóng người ẩn đằng sau cửa kính trên tầng hai của dãy phòng dành cho bệnh nhân chuyên khoa thần kinh nhìn xuống, dõi theo bọn họ.

Người này dáng người cổ quái, bề ngoài nhìn chẳng qua chỉ vừa độ bốn mươi nhưng ánh mắt tối tăm âm u, miệng méo mó thành một nụ cười ghê rợn, phát ra tiếng cười "khục khục" như quỷ dữ.

"Tìm thấy rồi!" Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, giọng nói cất lên ồ ồ trầm đục quái dị.

Đèn trong trần phòng bệnh của hắn chớp chớp, rồi tắt hẳn. Ở bên ngoài một đợt gió thổi mạnh qua, mang theo lá cây rụng rơi ở dưới sân cuốn lên.

Người bệnh nhân ở phòng số 4 đã biến mất, trên thành giường là đai khống chế sớm đã bị hắn dễ dàng tháo bỏ.

Khắp phòng bệnh của hắn vung vãi những tờ giấy bên trên là những hình vẽ và thứ tiếng kỳ dị trông như pháp đồ quái trận nguệch ngoạc bằng bút sáp màu đỏ.

Không ai rõ gã bệnh nhân cổ quái kia đã chạy đi đâu. Ngay khi phát hiện ra phòng bệnh trống không, một y tá nam liền chạy đi báo cáo lại tình hình. Đội ngũ nhân viên y tế cùng bảo vệ lập tức tỏa ra tìm kiếm.

Bệnh nhân ở phòng số 4 là một người đàn ông trung niên vốn dĩ chỉ bị tâm thần ở mức độ nhẹ, thậm chí trong quá trình điều trị còn có tiến triển.

Không hiểu sao trong một lần anh ta cùng với gia đình đi xa trở về liền bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ. Miệng luôn nói những câu từ khó hiểu bằng thứ chất giọng trầm đục chưa từng có trước đây.

Nghe nói rằng trong lúc mọi người trong gia đình không để ý, anh ta đột nhiên biến mất, sau đó người đàn ông được tìm thấy ngất xỉu trước một ngôi nhà hoang nằm ở chân núi cách nơi mọi người đang ở tận hai cây số.

Không ai biết anh ta làm sao biết đường đến đó và tới được ngôi nhà hoang kia bằng cách nào. Chỉ biết rằng kể từ thời điểm ấy, anh ta dần trở nên quái lạ mất kiểm soát. Người nhà bất lực đành đem anh ta nhập viện theo dõi.

Viện trưởng của bệnh viện vừa lúc đến xem con trai đang đến khám ở khoa chậm phát triển cũng cùng lúc nghe được tin này liền cắt cử thêm đội ngũ tìm kiếm.

Viện trưởng vốn là một giáo sư chuyên khoa thần kinh, đối với trường hợp của bệnh nhân đặc biệt ở phòng số 4, ông cũng đã vài lần xem qua bệnh án.

Quả thật là quá kỳ lạ, có khả năng trong lúc đi cùng gia đình, bệnh nhân đã gặp phải biến cố gì đó đả kích cực mạnh, khiến cho thần trí vốn dĩ đã yếu ớt nay lại càng trở nên điên loạn, thậm chí còn có dấu hiệu gây nguy hiểm cho bản thân và người khác.

Toà nhà chuyên khoa thần kinh liền một phen náo loạn. 

 Ở phía đối diện, Apo cùng với mẹ cũng vừa kiểm tra sức khoẻ xong, ở canteen mua một ít thức ăn cho cá đem đến hồ nước nhỏ ở vườn hoa của bệnh viện chơi một lát.

Bệnh viện Sa Man này được thành lập cách đây cả trăm năm, thời gian đầu chỉ là một bệnh viện nhỏ bình thường, sau được một thương nhân giàu có quyên góp toàn bộ tài sản sau khi ông mất cho bệnh viện.

Câu chuyện về ông cũng thật cảm động, nghe nói người yêu của ông gặp phải tai nạn, nằm ở trong bệnh viện này suốt đời sống đời sống thực vật.

Đến khi về già, ông cũng là ở trong bệnh viện này mà dưỡng lão, rồi cùng người yêu của mình mất đi.

Ông không có con cháu, toàn bộ tài sản đều quyên góp cho Sa Man, dần dần duy trì nơi đây thành một bệnh viện trăm tuổi.

Những người tiếp quản bệnh viện thời điểm đó đã tỏ lòng kính ngưỡng, xây cho cả hai người một đài tưởng niệm ở vườn hoa.

 

Là lần đầu đến nhưng Apo rất thích nơi đây, cậu chưa bao giờ thấy một bệnh viện có vườn hoa và hồ cá đẹp như một vườn thượng uyển như thế này.

Ngồi bên bệ hồ cá, đem búp bê đặt vào chiếc túi đeo chéo bên người, nửa thân của búp bê cao lên khỏi miệng túi, Apo vui thích rắc rắc thức ăn trong hộp xuống hồ.

Mấy con cá đủ màu sắc bên dưới tụ tập cả một đàn ở chỗ của cậu há miệng to đớp lấy mồi. Snowy ở bên cạnh nhìn Apo chơi đùa với cá. Giải thích cho cậu đây là giống cá Koi, hay còn gọi là cá chép.

Một thời gian trước anh từng ở trong nhà của một gia tộc mafia, thiếu gia của nhà đó cũng thích nuôi cá, ở trong hồ sau nhà cũng có một đàn cá Koi đủ màu sắc.

 

Lúc bước chân vào bệnh viện Sa Man này, Snowy bất chợt có cảm giác quen thuộc, nhưng anh thật sự không nhớ mình đã từng ở qua nơi này hay chưa, chỉ là những hình ảnh mờ ảo không rõ trong đầu.

Có thể lúc còn sống anh đã từng đến đây, nhưng những ký ức lúc trước Snowy quả thật không có ấn tượng gì nữa.

Xung quanh bốn bề gió mùa đông thổi qua lành lạnh. Apo được quấn kỹ trong lớp áo dày cũng phải kéo khăn choàng lên cao một chút che luôn cả mũi.

Cục bông Apo rắc hết thức ăn, đem cái hộp đi đến thùng rác vứt đi. Mẹ của cậu ở cách đó vài bước chân nói chuyện với viện trưởng về bệnh tình của con trai, ông vừa từ toà nhà của khoa thần kinh đi ra thì gặp hai mẹ con cậu bé ở nơi này.

 

Snowy đứng ở bên cạnh Apo chợt ngoảnh đầu nhìn về phía một cái cây lớn ở phía xa, cảm giác không yên.

Bệnh viện vốn dĩ là khu vực có nhiều âm hồn, mệnh số Apo là Âm Mệnh, cơ thể vốn dĩ yếu ớt dễ thu hút các vong linh, may có Snowy luôn túc trực bên cạnh bảo vệ, cậu không còn nhìn thấy hay bị làm phiền nữa.

Thế nhưng ngay lúc này chính Snowy cũng mang tâm trạng bất an. Các vong hồn bệnh nhân đã qua đời ở bệnh viện đột nhiên không lảng vảng quanh đây nữa, tựa như sợ hãi một thế lực nào ghê gớm lắm.

Ở phía xa dường như có thứ gì đó cực kỳ đen tối, nó khiến anh lo lắng bồn chồn. Snowy theo linh tính nhích gần hơn đến chỗ Apo, đem cả cơ thể linh hồn ôm lấy cậu.

Apo thấy hành động khác thường của Snowy liền ngẩng đầu lên nhìn anh khó hiểu. Anh không nói gì đưa một ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn về phía thân cây to lớn ở đằng xa.

 Bất chợt, một đạo khí lực vô hình phóng tới, Snowy liền phất tay hất đi, bụi cây bên cạnh liền xào xạc như có gió thổi qua.

“Không ổn, mình phải rời khỏi đây Apo, anh cảm nhận có thứ gì đó rất đáng sợ nấp ở thân cây to lớn đằng kia.”

Nhìn theo ánh mắt của Snowy, Apo không thấy gì, kể từ khi có anh, cậu chẳng còn phải thấy những thứ đáng sợ đó nữa.

Anh luôn ở bên làm thiên thần hộ mệnh bảo vệ Apo, nhưng giờ đây ngay cả anh cũng bất an, vậy nhất định là rất nguy hiểm.

Không nghĩ ngợi gì thêm, cậu gật đầu "Ưm" một tiếng, bước nhanh đến chỗ của mẹ, Snowy cũng cất bước theo, lấy thân mình ôm lấy cậu, che chắn cho Apo.

 

Ngay khi cả hai bước ngang qua hồ cá, một đạo lực khổng lồ như một cơn gió mạnh lướt qua những bụi cây ào một tiếng tạt thẳng vào hai người.

"A!" Apo được Snowy ôm vào trong lòng, dùng lưng của anh chắn lấy cuồng phong, nhưng đạo lực kia quá khủng khiếp, đem cả hai người hất ngã xuống hồ cá.

Nước hồ mùa đông lạnh thấu xương, thấm vào quần áo Apo ướt sũng. 

Hồ cá không hề sâu, chỉ cao đến đầu gối nhưng cũng đủ cho cả người cậu té vào ngập trong làn nước lạnh.

 

"Po!", mẹ Apo ở gần đó thấy con trai mình bỗng dưng trượt té vào hồ nước liền hốt hoảng chạy đến, viện trưởng cũng vội chạy theo xem tình hình, đỡ Apo ra khỏi hồ.

Cơ thể Apo vốn đã suy nhược yếu ớt nay lại còn rơi vào hồ nước lạnh giá mùa đông, gió từng đợt thổi mạnh xung quanh, cơ thể nhỏ bé bất giác run lên từng cơn.

Snowy kề bên đem hồn thể của chính mình ôm lấy cậu nhưng Apo vẫn không ngừng run rẩy.

Mẹ Apo lấy ra khăn tay lau gương mặt ướt sũng đáng thương, xoay đầu cậu khắp nơi xem có bị đập vào đâu không.

Viện trưởng ở bên này đã gọi điện cho cấp dưới trực tiếp đến mang Apo đi kiểm tra, sau đó sắp xếp cho cậu một phòng bệnh để nghỉ ngơi.

Apo cùng với mẹ được dẫn đi, búp bê cũng ướt sũng, được cậu lấy ra khỏi túi ôm vào trong lòng. Snowy theo sát bên cạnh. 

Thứ tà ác kia có lẽ đã rời đi, nhưng anh vẫn lo lắng nó sẽ lại nhảy ra bất cứ lúc nào.

Nơi đây không an toàn, Apo cần phải rời đi càng sớm càng tốt, nhưng với tình hình hiện tại, cậu có thể sẽ phải ở lại ít nhất một đêm.

 Sau khi được thay một bộ quần áo sạch sẽ, Apo nằm trên giường bệnh, tự dưng đến đây xong lại bị bắt nhập viện, cậu trong lòng thấp thỏm lo sợ sẽ có thứ gì đến làm hại cậu như lời Snowy đã nói.

Búp bê cũng được Apo thay một bộ đồ mới, bên tai gắn hai cái khuyên bạc đơn giản, cậu vừa mới dùng máy sấy sấy tóc mình, tiện thể sấy luôn cho búp bê. Giờ đây một người một búp bê đang nằm trên giường, đắp chăn đến cằm.

Mẹ của Apo ở trước cửa phòng bệnh trao đổi với bác sĩ. Căn phòng Apo được thu xếp trú tạm là loại phòng hạng sang, cái giường to hai người lớn leo lên nằm còn thấy rộng huống chi là thiếu niên gầy ốm chỉ mới 15 tuổi như cậu.

Nhìn sang Snowy toả ra hơi ấm vàng nhạt ngồi ở cạnh giường, Apo cũng cảm thấy an tâm đôi chút.

 

“Ắt xì!”

Mẹ Apo nghe thấy con trai mình ở bên trong hắt hơi liền vào xem. Viện trưởng mang theo máy đo nhiệt kề trước trán Apo, máy kêu "tít tít tít" ba tiếng, màn hình hiện lên đèn đỏ cùng số điện tử 38 độ.

Thân nhiệt hơi cao, dường như đang có triệu chứng sốt, thể trạng Apo yếu ớt, nếu để cảm lạnh dẫn sang viêm phổi sẽ không tốt, viện trưởng dặn dò đôi chút bác sĩ phụ trách cho cậu, liền sau đó rời khỏi giải quyết công việc.

Apo được phát cho thuốc hạ sốt cấp, sau khi ăn một phần cơm nóng liền ngoan ngoãn uống thuốc. Cậu không muốn ở đây lâu, cậu muốn cùng Snowy về nhà.

Tối hôm đó, sau khi gọi điện báo tin cho ba Apo biết, ông từ công ty trở về liền ghé nhà lấy một ít đồ vào thăm hai mẹ con, đêm nay mẹ của cậu sẽ ở lại trông nom Apo.

Ở đây là phòng điều trị chuẩn 5 sao, cái gì cũng có, mẹ Apo cũng an tâm đôi chút, hy vọng con trai bà sớm khỏe lại về nhà.

Đối với gia đình ba người bọn họ, từng phút giây được ở bên nhau trong căn nhà ấm áp còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.

 

Đêm dần buông, Apo chập chờn rơi vào giấc ngủ, cơ thể yếu ớt sốt hầm hập nhưng tay chân lạnh lẽo, cậu kéo chăn lên che cho cả cậu và búp bê, cuộn tròn thành một cục, hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi, chân mày mảnh sắc hơi nhíu lại, hàng mi cong vút khẽ run, bàn tay gầy yếu nhỏ bé lại một lần nữa gắn kim tiêm..

Snowy thì ngược lại, anh như ngồi trên đống lửa, không dám rời Apo nửa bước, ở bên cạnh nhè nhẹ xoa đầu Apo, dỗ cho cậu yên giấc.

Càng về đêm, áp lực xung quanh càng lúc càng đè nặng. Bên ngoài gió lạnh thổi từng đợt, màn đêm đen kịt như đang che giấu thứ gì tà ác.

Thời khắc đồng hồ điểm 2 giờ sáng, Snowy ngồi bên cạnh Apo chợt thẳng người, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài hành lang. Anh có dự cảm không lành.

Một thứ gì đó đang hướng phía phòng bệnh của Apo mà tới, rất gần, nhơ nhuốc, gớm ghiếc, như một màn đen đặc quánh lan ra trong không khí, vươn những xúc tu bẩn thỉu như mớ dây leo mọc chi chít những nơi hoang vắng đìu hiu.

 

Tới rồi!

 

Áp lực nặng nề như phủ xuống thân ảnh Snowy, anh đứng bật dậy, chắn trước giường bệnh của Apo, đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng, chờ đợi thứ phía sau, hai tay đưa lên trước ngực làm thành thế phòng thủ, sẵn sàng đánh trả bất cứ thứ gì xông vào.

Anh đứng như thế được một lúc, bất chợt, thứ kia xuyên thẳng qua cánh cửa, vươn những xúc tu đen ngòm nhơ nhuốc phóng đến chỗ Snowy.

Anh nhíu mày làm động tác chém xuống, một luồng khí lực phất ra khiến những xúc tu dơ bẩn bị cắt làm hai, nhưng liền sau đó chúng lại lần nữa ráp vào nhau, biến thành một khối đen to như một tấm màn, lan rộng ra chặn hết cả cửa phòng.

Mẹ Apo đang nằm ở giường bên cạnh dành cho người nhà bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt không rõ nguyên do.

Bà không hề biết ngay tại chính căn phòng lúc này đang xảy ra một cuộc hỗn chiến vô hình, cái bà cảm nhận được duy nhất là áp lực khiến con người ta khó chịu.

 Mỗi một đợt xúc tu phóng tới là một lần Snowy hất tay, phóng ra khí lực chống trả. Cái thứ gớm ghiếc kia vẫn không dừng lại, nó vẫn tiếp tục từ ngoài cửa dồn vào trong căn phòng, đen ngòm, dơ bẩn.

Nhiều đến nỗi tràn cả lên trần căn phòng như muốn đem tất cả bên dưới nuốt chửng vào.

Bất chợt, một xúc tu không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau, phóng tới, Snowy hoảng hốt nhảy lên giường đem Apo che chở bên dưới, tấm lưng rộng nhận lấy một vết chém từ xúc tu, đau đớn bỏng rát.

Anh cắn răng không phát ra tiếng, sợ làm Apo tỉnh giấc, ngoảnh đầu dùng tay chém xúc tu.

 

Khí lực anh tích tụ trăm năm chưa bao giờ sử dụng, ngay tại thời điểm này gần như lấy ra toàn bộ cản trở thứ tà ác chạm vào thiên thần của anh.

Thế nhưng, tất cả những cố gắng của Snowy dường như đều vô nghĩa.

Thứ đen ngòm hết tách ra, lại nhập vào, y như một làn nước bẩn, không thể triệt tiêu, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng Snowy sẽ không thể chống đỡ nổi.

Tay anh đã mỏi nhừ, khí lực không còn đủ để chống lại, cả thân hồn áp lên người Apo che chắn, dùng bờ vai rộng lớn hứng lấy toàn bộ đớn đau bỏng rát.

Mớ xúc tu quất lên người anh như roi da, hằn lên hồn thể những vệt dài như vết cháy. Snowy vô lực ôm trọn Apo vào lòng, cầu xin thần linh hãy cứu lấy bọn họ.

 

Anh cứ nằm như thế, cầu nguyện và cầu nguyện, cho đến khi ý thức mất đi.

Như cảm nhận được thân ảnh kia không còn kháng cự, mớ xúc tu chậm dần chậm dần rồi dừng hẳn.

Nó vươn dài thứ đen ngòm gớm ghiếc tới chỗ Snowy, quấn lấy tay chân, bịt lấy miệng anh, nhấc ra khỏi Apo bên dưới, kéo anh vào trong cái thân đen ngòm của nó, nuốt chửng.

Thứ ánh sáng vàng nhạt của Snowy chìm dần vào trong tấm màn đen kịt, cái thứ kia cũng rút lui khỏi căn phòng, trả lại không gian tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 Apo chập chờn tỉnh giấc, phát ra một tiếng kêu yếu ớt, "Uhm...", cậu cảm thấy mệt mỏi, cả người rã rời. "Apo con dậy rồi sao, uống một ít nước đi con." Mẹ túc trực ở bên cạnh đưa đến cho cậu một ly nước ấm.

Apo nhận lấy, khó khăn nhấp một ngụm rồi nuốt xuống, cổ họng đau rát như nuốt phải sỏi. Thiếu niên gầy ốm đôi mắt nâu như hồng trà mệt mỏi nhìn mẹ của mình ngày đêm lo lắng chợt cảm thấy thật buồn, từ nhỏ bà đã yêu thương chăm sóc cậu từng li từng tí.

Dù cho là một cậu ấm, gia đình quả thực có điều kiện rất tốt, nhưng bà chưa bao giờ đẩy hết công việc săn sóc cậu cho những người khác, cả ba của cậu cũng thế, cho dù ông ở ngoài bận trăm công nghìn việc, nhưng bằng bất cứ giá nào cũng phải cố gắng về nhà dùng cơm tối bên vợ con.

Những ngày cuối tuần gia đình nhỏ của cậu lại được ấm cúng trọn vẹn bên nhau, bởi họ biết rằng, giây phút Apo ở trên đời này rất ngắn ngủi, bất cứ khi nào đứa con bé bỏng cũng có thể rời xa hai người họ, cái gì càng dễ mất đi thì càng trân quý.

 

Như thường lệ, nếu là việc có thể làm được, Apo đều sẽ tự mình làm. Những công việc vệ sinh cá nhân, cậu vẫn quyết không dựa dẫm vào ai.

Khó khăn bước ra khỏi phòng tắm, Apo lảo đảo trở lại bên giường, bò lên ôm lấy búp bê.

Mẹ của cậu đã gọi người thu xếp mang đồ ăn sáng đến cho cậu chủ nhỏ, là pancake phủ mật ong cùng một ly hồng trà sữa nóng Apo yêu thích.

Cậu vẫn chưa hạ sốt, y tá đến kiểm tra ghi lại nhiệt độ trên tờ bệnh án của Apo, sau đó để lại một phần thuốc trong ngày.

Tháo dây sạc ipad đặt ở đầu giường, cậu ngồi lên tựa lưng vào gối cầm ipad viết viết vẽ vẽ.

Thật ra đây là cách thức trao đổi của Apo và Snowy mỗi khi có người gần bên khiến cậu không thể mở miệng trực tiếp nói chuyện với anh.

 

‘Snowy? Em không thấy anh?’

Không có tiếng trả lời, thân ảnh quen thuộc cũng chẳng thấy.

Suốt cả buổi, xung quanh vẫn vắng lặng như tờ, Apo hết nằm rồi lại ngồi, đem búp bê ra thay quần áo, làm kiểu tóc, lên mạng xem những bộ sưu tập thời trang mới giết thời gian.

 Đến tối, mẹ ở bên cạnh gọi điện cho ba của Apo. Cậu ở trong phòng đợi Snowy xuất hiện nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Tâm trạng của Apo bắt đầu có chút bồn chồn. Anh chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt của cậu lâu như thế.

Kể từ khi ngủ dậy cho đến lúc này, tuyệt nhiên thân ảnh vàng nhạt của anh vẫn không hề xuất hiện.

Ngẫm nghĩ một hồi, Apo đột nhiên muốn đi ra ngoài liền nói với mẹ, "Mẹ ơi con đi dạo một chút được không, nằm hoài cũng khó chịu", mẹ cậu nhẹ nhàng đáp lời, “Ừ, chút nữa mẹ dẫn con ra chỗ trung tâm của tầng. Apo ba này, chào ba đi con.”

"Con chào ba!", giọng thiếu niên yếu ớt vang lên, đứa con trai bé bỏng mỉm cười vẫy tay với người đàn ông trên màn hình điện thoại, “Apo con yêu, mau khoẻ lại nhé, về ba sẽ dẫn con đi chơi.”

Apo "Dạ!" một tiếng, gật đầu đáp lời ông.

Hai người trò chuyện thêm một lát, mẹ cậu mới đem áo bông dày đến quấn đứa con nhỏ lại thành một cục, đeo găng tay và khẩu trang cho Apo, dẫn cậu ra ngoài, dù sao thì vận động một chút cũng tốt, bây giờ mới có bảy giờ tối.

 

Đi cùng với mẹ, Apo vẫn ôm vào lòng búp bê xinh đẹp, cậu ở trong tâm vô cùng lo lắng nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không.

Ngang qua chỗ thang máy, Apo nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc đồ bệnh nhân đứng ở cửa. 

Nghĩ rằng là người bệnh ở cùng tầng với mình, cậu cũng không để tâm, cho tới khi cô gái kia ngoảnh mặt lại nhìn thẳng về phía Apo.

Mái tóc dài đen che đi một nửa gương mặt, nửa bên còn lại trắng bệch, con mắt mở to lộ ra vẻ hoang dại, tròng đen sâu hun hút nhìn thẳng vào mắt cậu. Môi cô ta khô nứt nhợt nhạt mím chặt như bị dán.

Apo vội cúi mặt nhìn xuống chân, tay vô thức níu lấy cánh tay của mẹ và ôm siết lấy búp bê vào lòng.

Thấy con trai bám vào người mình, mẹ nghĩ rằng cậu đang lạnh nên kéo lại cổ áo cho Apo, dẫn cậu tiến lại gần hơn chỗ thang máy.

Apo đang đứng ở phía ngoài, ngăn cách giữa cô gái ở thang máy là mẹ của cậu.

 

Ngay khi hai mẹ con vừa đi ngang qua chỗ cô ta, cậu liền nghe thấy từ đó vọng ra tiếng cười ghê rợn của nữ giới, nhưng mẹ dường như chẳng thấy cũng chẳng nghe được gì. 

Apo không dám quay đầu lại nhìn, chỉ đi sát vào người mẹ hơn, dần rời xa khỏi chỗ đáng sợ kia.

Mắt nâu hồng trà chợt nhoè đi đôi chút, là nước mắt đang dâng trào. Apo cố gắng gượng nuốt ngược vào trong, không để nước mắt rơi xuống khiến mẹ cậu phải lo lắng. 

Lúc nhỏ nếu có nhìn thấy, cũng là do còn quá bé, cậu chưa phân biệt được thế nào là người thế nào là ma.

Nhưng kể từ khi gặp được Snowy, Apo cũng không còn bị làm phiền bởi mấy thứ đó nữa, hiển nhiên trong lòng đã buông xuống phòng bị.

Ngay giờ phút này, Snowy đột ngột biến mất, cậu chỉ còn giữ được bản thể búp bê của anh, thứ không nên thấy cũng bắt đầu thấy trở lại, trong lòng vừa lo vừa hoảng loạn.

Chuyện gì đã xảy ra với Snowy? Tại sao anh lại biến mất?

 Mẹ Apo đem con trai đến khu vực trung tâm của tầng, chỗ này được xây thành một cái vườn hoa nhỏ, xung quanh có để bàn ghế ngồi nghỉ ngơi, còn có một quầy bán cafe, mẹ mua hai ly nước ép, cùng Apo nhìn ra ngoài trời.

'Snowy anh ở đâu? Mau quay lại với em, em sợ lắm!' Apo thầm nghĩ trong đầu, tay vô thức đem búp bê ôm chặt như muốn giấu luôn vào trong áo.

 

Cậu trò chuyện với mẹ, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường để mẹ không lo lắng, nhưng trong tâm sớm đã xoắn lại thành một mớ tơ vò.

Chốc chốc, cậu lại thấy vài bệnh nhân đi qua đi lại ở khu vực này, có người thì ngồi, có người thì đứng, nhưng Apo biết họ không phải "người".

Cậu cũng không dám lộ ra vẻ gì là nhìn thấy họ, Apo cố gắng xem mấy "người" đó như không khí, thấp thỏm nhìn ngó xung quanh mong thấy được thân ảnh vàng nhạt ấm áp quen thuộc.

Ngồi được một lúc gió đêm bắt đầu trở lạnh hơn, hai mẹ con dẫn nhau về lại phòng.

 

Lúc đi ngang qua cửa thang máy, Apo vẫn cúi đầu thấp xuống đi sát vào mẹ như cũ nhưng cô gái kia đã không còn thấy ở đó nữa.

Về đến phòng, hai mẹ con thay phiên nhau tắm rửa rồi dùng cơm tối, Apo uống xong liều thuốc cuối cùng trong ngày, cơn sốt cũng bắt đầu hạ, chỉ còn cơ thể là mệt nhoài.

Ba Apo hôm nay không thể ghé, ông có việc gấp ở công ty, sợ là không kịp vào đúng giờ thăm bệnh, ngày hôm sau ông sẽ vào thăm hai người.

Nhận thấy tình trạng Apo có vẻ khá hơn, bác sĩ phụ trách chẩn đoán nếu không có gì thay đổi, đến khi chỉ số cơ thể quay trở lại 37 độ cậu bé có thể xuất viện. Mẹ của cậu rất vui mừng, nhưng Apo thì không.

Thiếu niên đang vô cùng lưỡng lự, cậu muốn nhanh chóng về nhà cùng ba mẹ, nhưng cũng chưa muốn về vì vẫn chưa tìm được Snowy.

Apo ngồi tựa lưng vào thành giường, đặt búp bê trên đùi, nắm lấy hai cái tay bé xíu vuốt ve, gương mặt buồn rười rượi.

Cậu nhớ anh rồi. 

Apo muốn khóc, sống mũi có chút cay, chưa bao giờ Snowy xa cậu lâu như thế. 

Hình ảnh cô gái ở cửa thang máy vẫn còn khiến cậu kinh hãi, không có anh bên cạnh cậu sẽ phải tiếp tục nhìn thấy những thứ đáng sợ kia sao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp