Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Phục gia chủ không đến, người đến là một người chú của Phục Trầm.

Ông ta vừa liếc mắt nhìn sang, hai mắt lập tức trợn trừng, chân bắt đầu run lên.

Phục Tịch không đeo mặt nạ hay bất cứ thứ gì che mặt, cứ thản nhiên để lộ mặt trước con mắt của tất cả mọi người.

Chỉ có điều, những người khác chưa từng nhìn thấy Phục Tịch bao giờ.

Người chú này của Phục Trầm cũng mới chỉ nhìn thấy bà qua ảnh mà thôi.

Người thật xuất hiện ngay trước mắt, sức tấn công quá lớn.

Giây tiếp theo, ông ta đã "rầm" một tiếng quỳ sụp xuống đất.

Phục Trầm vừa nhìn thấy cô gái ngay, anh ta vô thức há miệng nói: “Sư...”

Doanh Tử Khâm nhìn sang anh ta.

Phục Trầm kịp thời nuốt trở lại.

Những người khác không biết đến Phục Tịch, chỉ biết mỗi Phục Trầm.

Phó Minh Trưởng mở lời: “Công tử Phục Trầm, vị này là?”

"Lão, lão tổ tông." Người chú của Phục Trầm cuối cùng cũng hít thở được, ông ta run rẩy lên tiếng: “Lão tổ tông, sao, sao người lại đến đây?”

Sớm biết thế này thì ông ta đã chẳng đến tham dự hội nghị rồi, tim của ông ta vốn dĩ đã không tốt.

Lần này bị sự xuất hiện của lão tổ tông làm cho sợ chết khϊếp.

"Chuyện có liên quan đến tà y, tất nhiên ta phải tới rồi." Phục Tịch lạnh nhạt quét mắt nhìn: “Đó là thi thể?”

Cả sảnh đường im ắng.

Mọi người đều kinh ngạc đến chấn động.

Lão tổ tông của nhà họ Phục?

Lão tổ tông của nhà họ Phục chẳng phải chính là Phục Tịch, cũng là người đã sáng lập nên nhà họ Phục đấy ư?!

Biểu cảm trên mặt Mộng gia chủ biến đổi ngay tức khắc.

Lão tổ tông của nhà họ Mộng sống không lâu như Phục Tịch, cái vị sáng lập nên gia tộc đã chết từ lâu rồi.

Về điểm này, nhà họ Mộng hoàn toàn không thể so được với nhà họ Phục.

"Phục Tịch tiền bối, không phải không mời người, mà là vì chút chuyện nhỏ này không đáng để quấy rầy đến người." Phó Minh Trưởng lau mồ hôi: “Người vẫn luôn ẩn thế, nào có thời gian quan tâm đến chút chuyện vặt này?”

Phục Tịch chỉ nói: “Ta đích thân nghiệm thi.”

Không ai dám động.

Cổ y phụ trách kiểm tra thi thể run rẩy đưa ngân châm đã tiêu độc khử trùng cho bà.

Một phút sau, Phục Tịch bỏ ngân châm xuống, bình thản nói: “Viên thuốc mà y dùng có thể giải độc, nhưng tâm trạng y lên xuống quá mạnh, không kịp áp chế dược lực của thuốc, cộng thêm nội kình tán loạn, tâm mạch nứt vỡ.”

Lý đường chủ: “...”

Ông ấy nói đúng rồi ư, thật sự là vì kích động quá mà tèo?

Một cách chết kỳ quái.

Phục Tịch khẽ thở dài.

Sư tôn đúng là sư tôn.

Từ gia chủ đúng là chết vì tâm mạch nứt vỡ, thuốc cũng đúng là thuốc bổ.

Nhưng chỉ cần một vị thuốc trong đó bớt đi một lạng thôi, thì cũng không đạt được hiệu quả thế này.

Biểu cảm của Tứ trưởng lão cứng đờ: “Thật sự là thuốc bổ?”

"Giới cổ y nhất định phải diệt trừ tà y, nhưng không thể vu oan cho bất kỳ ai." Giọng nói của Phục Tịch dần trở nên lạnh lẽo: “Xem thiên tài của giới cổ y là tà y, các người không phải đang tự đâm đầu vào chỗ chết à?”

Mặt Mộng gia chủ đỏ bừng, không thể không cúi đầu: “Tiền bối dạy dỗ rất phải.”

Phục Tịch lạnh lùng nói: “Nếu đã không phải tà y, thì xin lỗi cô ấy ngay bây giờ đi.”

Phục Tịch đã nói thế, những người khác sao ngồi yên được nữa.

Bao gồm cả Mộng gia chủ, đều phải nói lời xin lỗi Doanh Tử Khâm.

Mộng gia chủ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bức bối vô cùng.

Ai mà ngờ, Phục Tịch lại ra mặt nhúng tay vào chuyện này cơ chứ?

Phục Tịch nhìn đám người này xin lỗi xong mới rời đi.

Sảnh lớn cũng chẳng mấy chốc vãn người.

Chỉ có Tứ trưởng lão vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lẩm bẩm: “Không phải tà y, lại mất rồi, ha ha ha ha, lại mất rồi!”

Sau khi cười điên dại, cả người ông ta lại cứng đờ, ngồi trên bậc đá, thẫn thờ nhìn bầu trời.

Ánh sáng trong mắt dần tối đi.

Phục Trầm kinh ngạc: “Ông ấy làm sao thế? Điên rồi?”

"Nào có, không phải điên, ông ấy cũng thảm lắm." Lý đường chủ xua xua tay: “Các vị không biết, người nhà ông ấy đều bị tà y hại, xương cốt tìm được cũng không hoàn chỉnh.”

Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt lại: “Bị bắt đi luyện thuốc rồi?”

Tà y mà cô đã gặp chỉ có mỗi Thạch Phượng Nghi.

Thạch Phượng Nghị thích luyện chế thuốc tác động đến thần kinh con người.

Nhưng tà y không chỉ có một loại đó.

"Đâu ai biết chứ? Bởi vì không tra ra được." Lý đường chủ thở dài, ông ấy nói: “Đó cũng là chuyện rất lâu về trước rồi, hai mươi năm trước, ông ấy vừa mới lên làm trưởng lão, sau khi có được quyền hành trong tay, định đón con trai và con dâu từ quê lên đây.”

"Con dâu ông ấy khi đó sinh được một đôi long phượng, năm ấy cháu trai cháu gái của ông ấy cũng được ba tuổi rồi, thiên phú không tồi, đều đã phân biệt được các vị thuốc." Lý đường chủ lại nói: “Doanh tiểu thư, cô cũng biết đấy, Đan Minh sáng lập được hai trăm hai mươi ba năm, có thể lên làm trưởng lão không dễ dàng gì.”

Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừm, tôi biết.”

Trưởng lão của Đan Minh nhất định phải là thành viên cấp 7, những thành viên cấp 7 lại chưa chắc đã có thể trở thành trưởng lão.

Có thể lên làm trưởng lão phải trải qua rất nhiều cuộc sát hạch.

Nhưng trở thành trưởng lão của Đan Minh thì tức là đã có một địa vị vững vàng trong giới cổ y.

"Giới cổ y không như giới cổ võ không thể chém gϊếŧ lẫn nhau dù sao phần lớn cổ y thể chất yếu ớt thể chất có tốt thì cũng chỉ là người bình thường, nhiều nhất biết chút võ phòng thân, cho nên có thể nói giới cổ y tương đối an toàn." Lý đường chủ nói tiếp: “Nhà bọn họ cách trụ sở chính của Đan Minh cũng không xa lắm, chỉ nửa ngày đường, ai ngờ ngay trên đường đi, lại phát sinh chuyện tàn nhẫn như vậy?”

Đến khi Tứ trưởng lão phát hiện ra điều bất thường, vội vàng chạy tới, thì đã thấy trong nhà không còn ai nữa.

Một tháng sau, thi thể mới được tìm thấy.

Hiện trường thảm không nỡ nhìn.

Lũ tà y kia tàn nhẫn đến mức trẻ con cũng không tha.

Tứ trưởng lão khi ấy đã sụp đổ.

Chạy đôn chạy đáo suốt hai mươi năm, cũng không tìm được hung thủ.

"Những năm qua ông ấy vẫn luôn truy tìm tung tích của tà y." Lý đường chủ lắc đầu: “Cho dù chỉ một chút dấu vết, ông ấy cũng không chịu bỏ qua, lúc trước ông ấy cho rằng cô là tà y, chỉ muốn thông qua cô để tìm được toàn bộ thể lực tà y.”

Doanh Tử Khâm điềm đạm nói: “Chuyện thường tình của con người, tôi có thể hiểu được.”

"Doanh tiểu thư, vốn dĩ các cô không nên biết về sự tồn tại của tà y, để tránh gây ra hoảng sợ." Lý đường chủ nghiêm mặt nói: “Có điều bây giờ cô đã biết rồi, nhất định phải cẩn thận hơn, thiên tài như cô, cũng là đối tượng trọng điểm mà tà y muốn bắt gϊếŧ.”

Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày.

Bây giờ cô đã có thể chắc chắn, người mạo danh độc dược sư số một mà Lita Bevin tìm thấy khi trước có lẽ chính là tà y.

Lúc này Tứ trưởng lão bước vào, vành mắt ông ta vẫn còn đỏ hoe: “Doanh tiểu thư, ban nãy đã mạo phạm, nghe thằng nhóc này nói cô đang cần dược liệu, tôi đưa cô phần chỉ tiêu của tôi nhé, dù sao...”

Ông ta cũng không cần đến nữa.

"Không cần, tôi cũng không thiếu những thứ đó." Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn ông ta một cái: “Ông tinh thần rệu rạo, u uất phát hỏa, nội tạng bị tổn hại, nếu có thời gian thì uống ít thuốc giảm bớt cảm giác ưu phiền đi.”

Tứ trưởng lão sững người: “Doanh tiểu thư, cô...”

Doanh Tử Khâm uống một ngụm trà: “Biết chút ít về xem tướng.”

"Ồ ồ." Tứ trưởng lão gật đầu: “Chẳng trách.”

Cổ y cần nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch, về cơ bản đều biết một chút về xem tướng.

Loại xem tướng này không giống với coi bói.

Chỉ dựa vào diện mạo, bọn họ có thể đoán định được bệnh nhân mắc bệnh ở đâu.

Dù sao có không ít bệnh trạng đều hiển hiện ngay trên khuôn mặt, cho dù chỉ là dưới cằm nổi lên một cái mụn.

***

Một bên khác.

Nhà họ Mộng.

Mộng Thanh Tuyết nghe kể về những chuyện xảy ra ban nãy, kinh ngạc nói: “Lão tổ tông nhà họ Phục? Cô ta là đồ đệ của Phục Tịch tiền bối?”

Bằng không, sao Phục Tịch lại đích thân ra mặt?

Mộng Thanh Tuyết co chặt ngón tay.

Nếu là đồ đệ của Phục Tịch, trong những người đồng trang lứa, không ai có thể so được với Doanh Tử Khâm.

Cho dù là bối phận của Phục Trầm, cũng bị đè xuống rất nhiều.

Mộng gia chủ lập tức bật cười: “Thanh Tuyết, con nghĩ nhiều rồi, lão tổ tông của nhà họ Phục là ai chứ? Bà ấy đã lánh mặt không hỏi chuyện đời bao nhiêu năm rồi? Cũng chỉ có Phục Trầm là được bà ấy chỉ dạy.”

“Doanh Tử Khâm mới bao nhiêu tuổi? Sắp 19 rồi, còn là họ hàng xa của nhà họ Diệp, một thế gia cổ võ bé xíu xiu, còn chẳng chạm đến được mép của nhà họ Phục.”

Mộng Thanh Tuyết cau mày: “Nhưng mà...”

"Hôm nay lão tổ tông của nhà họ Phục ra mặt, chỉ là vì trùng hợp nghe được chuyện của tà y từ chỗ của Phục Trầm." Mộng gia chủ lắc đầu: “Lão tổ tông nhà họ Phục hận tà y đến mức nào, ai cũng biết, dù sao bà ấy cũng có một đồ đệ chết trong tay tà y.”

“Lần trước nhà họ Lăng của giới cổ võ áp giải tà y đến cho nhà họ Phục, không phải Phục Tịch cũng xuất hiện đó sao?”

“Cộng thêm Doanh Tử Khâm này đúng là có thiên phú cực cao về khoản luyện thuốc, lão tổ tông nhà họ Phục tuy rất căm ghét tà y, nhưng cũng không thể nhìn một thiên tài luyện thuốc bị vu oan thành tà y, bà ấy rất lương thiện, chỉ là tiện đường mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”

Mộng Thanh Tuyết thấy hơi yên tâm.

"Nhưng từ hôm nay trở đi, địa vị của cô ta trong giới cổ y cơ bản đã chắc chắn rồi." Mộng gia chủ lại nói: “Tuy không so được với con và Phục Trầm, nhưng đúng là có thể bước vào tầng lớp cấp cao.”

Mộng gia chủ nói một hồi, đột nhiên phản ứng lại, ông ta nhớ đến một chuyện trong hội nghị, bỗng sững người.

Doanh Tử Khâm này hình như còn biết châm cứu?

Bằng không, sao có thể hiểu về nghiệm thi?

Vẻ mặt của ông ta thay đổi, ánh mắt hơi tối đi.

***

Trước năm mới, giới cổ y có một cuộc đi săn mùa đông.

Chỉ có ba thế gia hàng đầu, cùng với những thành viên cốt cán của Thiên Y môn và Đan Minh mới được mời.

Lúc Doanh Tử Khâm nhận được thiệp mời, cũng vừa hay nhận được tin nhắn WeChat của Phục Trầm.

[Trốn Việc Đi Ngủ]: Sư tổ, bên này cũng gửi thiệp mời đến cho sư tổ chứ? Sư tổ có đến không?

[Trốn Việc Đi Ngủ]: Nếu sư tổ đi thì con cũng đi, cũng đâu phải không thể ngủ ở trường săn, sư tổ, người đúng là thần tiên, cho dù đang ngủ thì nội kình của con vẫn có thể tăng lên!

Điều này đối với Phục Trầm mà nói đúng là phúc âm.

Doanh Tử Khâm nhướng mày.

Tuy cổ võ là do cô đem đến Trái đất, nhưng trước cổ võ, nước Hoa thời cổ đại vốn đã có công phu, võ thuật; khinh công, điểm huyệt cũng thật sự tồn tại.

Những loại công phu võ thuật này không thể khai phá tiềm năng của con người, cho nên không thể đạt đến mức kéo dài tuổi thọ hoặc khiến con người sở hữu tốc độ và sức mạnh vượt xa người thường.

Cổ võ là do cô dùng phương pháp tu luyện của thế giới tu linh, kết hợp với tình hình thực tế của Trái đất, lại bổ sung thêm công phu võ thuật thời cổ đại mà thành.

Phương pháp đi ngủ cũng có thể tu luyện nội kình này là cô học được từ người bạn tốt của mình, có điều đã được sửa lại thành bí kíp võ công.

[Doanh Tử Khâm]: Đi đi, đi chơi.

Đế đô tấc đất tấc vàng, cũng không có một mảnh đất lớn như vậy để cưỡi ngựa.

Phó Quân Thâm cầm thiệp mời trên bàn lên, nhướng mày: “Thích ngựa?”

"Cũng tạm." Doanh Tử Khâm nghĩ một lúc: “Chỉ cần không phải tự em cưỡi.”

Tu vi cổ võ đạt đến năm mươi năm rồi thì có thể lợi dụng nội kình để nhấc người lên, đi như "bay", còn mạnh hơn khinh công trong phim võ hiệp nhiều.

Cho nên đối với cổ võ giả mà nói, cho dù là đoạn đường xa cách mấy, đi bộ cũng thoải mái hơn cưỡi ngựa.

Trong giới cổ võ, chỉ có trẻ con mới cưỡi ngựa.

Nhưng giới cổ y thì khác, về cơ bản cổ y không thể tu luyện cổ võ, cho nên các thế gia đều cho các thành viên gia tộc mình tham gia các hoạt động rèn luyện sức khỏe như cưỡi ngựa, bắn tên...!ngay từ nhỏ.

"Ừm, anh đưa em đi cưỡi." Phó Quân Thâm xoa đầu cô, cười khẽ: “Vừa đúng lúc, bảo Vân Sơn đi bắt mấy con thú trong cuộc săn mùa đông, nướng lên cho em ăn.”

Chất lượng không khí của giới cổ y cực kỳ tốt, động vật được nuôi dưỡng ở đây có chất lượng thịt tuyệt vời.

Đúng là cô cũng thích ăn.

Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Bắt mấy con cho bố đem về, có thể làm thành thịt khô không?”

“Có.”

“Được, vậy gửi qua cho Tiểu Lan và Adele mấy túi.”

Phó Quân Thâm cầm máy tính bảng lên: “Yểu Yểu, Đại học Đế đô chính thức cho nghỉ rồi, điểm của em cũng lên rồi, có muốn xem không?”

Doanh Tử Khâm nhắm mắt lại: “Không, có gì hồi hộp đâu.”

Phó Quân Thâm nhìn một hàng điểm thành phần và điểm tổng kết tối đa: “...”

Đúng là không có gì phải hồi hộp mong chờ thật.

***

Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm ở lại nhà họ Kỷ bốn ngày rồi quay về giới cổ y.

Buổi đi săn bắt đầu vào buổi chiều, mười một giờ, trang trại ngựa đã có lác đác không ít người đến.

Phó Quân Thâm đi lấy bộ đồ cưỡi ngựa dành cho đi săn.

Doanh Tử Khâm đội mũ bóng chày, tay cầm một chai Coca, đang đi xem ngựa.

Ánh mắt cô lướt qua rất nhanh, cho đến cuối cùng mới dừng lại.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, mắt phượng hơi nheo nheo.

Đây là một con ngựa ô đen tuyền, lông bờm bóng mượt, bốn chân khỏe mạnh, hình thể đẹp đẽ.

Tuấn mã bị buộc chặt vào lan can, thấy có người đến, phát ra tiếng hí cảnh cáo.

Tiếng hí này đã làm kinh động đến những người khác cũng đang coi ngựa.

Cô gái ăn vận không giống với người của giới cổ y, không ít người đều tò mò nhìn sang.

Doanh Tử Khâm nâng tay lên, đang muốn bắt lấy dây cương của con tuấn mã.

"Doanh tiểu thư!" Mộng Thanh Tuyết nhìn thấy, nhíu mày, “Con mà cô đang xem là một con ngựa hung dữ, chưa được thuần hoá, cô không cưỡi được, đừng động tới nó.”

- Đề lời nói với người lạ -

Tôi hôm nay cùng một người bạn rất lâu không có nói chuyện cùng nói chuyện phiếm, hàn huyên với ta vì một số nguyên nhân về cơ thể, trí nhớ cùng sức tập trung có chút hao tổn.

Hắn: Cậu có thể nhớ rõ tớ thật là một vinh hạnh

Tôi chỉ là bệnh đãng trí, không phải mất trí nhớ :)

Nói đến cưỡi ngựa, mông đau, như bị vỡ ra vậy.

- Chương 572: Thuần phục tại chỗ! Thần tiên đại lão đột kích.

-

Cô ta nói vậy càng khiến nhiều người chú ý hơn.

Vẫn còn rất nhiều người trong giới cổ y chưa từng gặp Doanh Tử Khâm.

Nhưng mấy ngày trước, bức ảnh của cô đã được truyền đến tay của các thế gia lớn.

Dung mạo quá đẹp, lại rất dễ phân biệt, những n0gười khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.

"Xin lỗi, Doanh tiểu thư, ban nãy giọng của tôi có hơi căng thẳng một chút." Mộng Thanh Tuyết hắng giọng mấy tiếng, lông mày cau lại càng chặt hơn: “Con ngựa này đã từng gây ra không ít sự cố, có ba người đã bị nó hất ngã thành tàn phế, còn có một người chết không kịp chữa.”

“Con này đẹp, nhưng cô vẫn nên đổi sang một con ngoan ngoãn thì tốt hơn.”

"Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết." Doanh Tử Khâm không quay đầu lại, ngón tay nắm chặt lấy dây cương: “Con này khá tốt.”

Mộng Thanh Tuyết mấp máy môi: “Doanh tiểu thư...”

Cô ta còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy con tuấn mã dần dần dừng tiếng hí.

Nó chậm rãi cúi đầu xuống, dụi dụi vào lòng bàn tay của cô gái, thậm chí còn chủ động nhún người xuống để cô trèo lên.

Khiến những người đứng xem đều rất kinh ngạc bởi vì mọi người cũng biết tiếng dữ của con ngựa này, cực kỳ không dễ đối phó.

Nhưng bởi vì nó quả thực rất đẹp, cho nên vẫn luôn được buộc ở trại ngựa.

“Má ơi, không lẽ tiểu thư Tử Khâm còn biết huấn luyện ngựa?”

“Không, căn bản không hề huấn luyện, tôi nghi con ngựa này biết nhìn mặt.”

“Biến giùm cái, ngựa thì có thể nhìn ra được cái gì?”

Doanh Tử Khâm có thể thuần phục được con ngựa này, chứng tỏ không có nguy hiểm, Mộng Thanh Tuyết cũng không lên tiếng nữa.

Cô ta nhìn cô gái đang cười trên lưng ngựa mà ngẩn ngơ, ngón tay nắm chặt.

"Thanh Tuyết?" Mộng Cảnh Ngộ bước qua: “Em đang nhìn gì thế?”

(Dilys: Mộng Cảnh Ngộ, tên hay ghê ha =))))

Mộng Thanh Tuyết lấy khăn tay che miệng, cúi đầu lẩm bẩm: “Nếu em có một cơ thể khỏe mạnh thì tốt biết bao.”

Cô ta chỉ thiếu mỗi một cơ thể khỏe mạnh, có rất nhiều chuyện đều không thể tranh giành.

Mộng Cảnh Ngộ nheo mắt lại, cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Anh ta rất nhanh nhớ tới buổi đấu giá ở thành phố Hồ, mình và Doanh Tử Khâm đã tranh giành nhau một cây thuốc.

Cây thuốc này vốn dĩ anh ta định mua cho Mộng Thanh Tuyết, cuối cùng cũng may lại tìm được một cây nữa bên phía châu Âu.

Nhưng Doanh Tử Khâm, anh ta nhớ cô là con gái của nhà họ Doanh gì đó ở thành phố Hồ, sao giờ đã thành họ hàng xa của nhà họ Diệp trong giới cổ võ rồi?

Nhưng Mộng Cảnh Ngộ cũng chẳng hơi đâu để ý đến những chuyện đó, nếu không phải vì lần trước muốn mua thuốc thì anh ta đã chẳng ra khỏi giới cổ y.

"Anh nghe gia chủ nói em vì Phó Quân Thâm mà mắc bệnh tim, em không cho gia tộc đến tìm hắn tính sổ, cũng được, nhưng anh thật sự không hiểu, sao em lại nhìn trúng hắn chứ?" Mộng Cảnh Ngộ lạnh nhạt nói: “Phó Quân Thâm võ công cao thì cao thật, nhưng thiếu chủ của liên minh võ đạo cũng tuyệt đối không kém mà? Em chữa bệnh cho thiếu chủ liên minh võ đạo lâu như vậy, mà vẫn chưa đổi đối tượng à?”

Mộng Thanh Tuyết nở nụ cười miễn cưỡng: “Loại chuyện này đâu phải nói đổi là đổi được?”

"Cũng phải." Mộng Cảnh Ngộ nói: “Nhưng vẫn nên mau chóng đổi đi, trên người hắn có thù hận, thủ đoạn lại tàn độc như vậy, ai biết trong tương lai có làm ra chuyện điên rồ gì không, hắn hoàn toàn không phải người chung đường với em, cũng không bảo vệ được em.”

Trong nhà họ Mộng, thế hệ bọn họ đều rất kiêng dè Phó Quân Thâm.

Ở trước mặt tất cả mọi người đánh một thành viên chi chính thành người thực vật.

Cảnh tượng đó quá mức chấn động, thật không ai dám quên.

Mộng Cảnh Ngộ nhíu mày.

Nếu biết Phó Quân Thâm có thiên phú mạnh về cổ võ như vậy thì ngay từ ban đầu giới cổ y không nên cứu chữa cho anh.

***

Mỗi nhà đều có hộ vệ, cũng có cổ võ giả ở rể, cuộc đi săn không cần đến các cổ y phải nhọc lòng.

Hôm nay chỉ mới là khởi đầu, còn chưa đến lúc đi săn chính thức.

Doanh Tử Khâm buộc con ngựa ô vào lan can bên cạnh căn nhà gỗ, đi vào trong nhà.

Căn nhà này không giống với nơi nghỉ ngơi của các gia tộc khác, bên trong có tivi, máy tính, đồ điện tử đầy đủ.

Doanh Tử Khâm ngồi xuống sô pha, vừa uống Coca, vừa xem tivi.

Điện thoại kêu "tít" một tiếng, phần mềm WeChat bật ra một khung thoại.

Là một group chat 3 người.

Trong đó ngoài Doanh Tử Khâm, 2 người còn lại là Trà thánh và tiểu dược đồng của bà ấy.

[Trà bà bà | Mẹ chồng]: Cô nhóc, buổi tối mấy đứa đốt lửa trại phải không? Để lại cho ta một con cá nướng là được rồi, đợi ta sắp xếp xong dược liệu sẽ qua liền.

[Tiểu trọc đầu]: Quào, bà à, chẳng trách hồi đó anh trai lớn gợi đòn như vậy mà bà vẫn giữ lại, còn cho anh ấy thuốc, là vì tài nghệ nấu nướng của anh ấy giỏi.

[Trà bà bà | Mẹ chồng]: Nít ranh, biết cái gì, im lặng.

[Gõ đầu]

[Tiểu trọc đầu]: [Uỷ khuất]

Doanh Tử Khâm gõ gõ bàn, ngẩng đầu lên: “Có phiền lát nữa thêm hai người ăn cơm không?”

Bà cụ đúng là thần kỳ, một cao thủ trong lĩnh vực trồng thuốc.

Bất kể dược liệu gì cũng chỉ cần ngửi một cái là nhận ra được, cho dù là loại dược liệu đã tuyệt chủng, chỉ cần có hạt giống là bà cụ có thể trồng ra được.

Nhưng về lĩnh vực điện thoại, Doanh Tử Khâm đã dạy rất lâu, mà đến giờ bà cụ mới chỉ biết gửi tin nhắn qua WeChat, video call cũng không biết gọi.

Phó Quân Thâm quay người: “Ai?”

"Trà thánh mà các anh hay nói ấy." Doanh Tử Khâm nói: “Bà ấy muốn ăn cá, để lại thêm gà với dê đi.”

Biểu cảm của Phó Quân Thâm hơi cứng lại: “Trà thánh?”

Doanh Tử Khâm quay đầu sang: “Sao thế?”

Khóe miệng Phó Quân Thâm cong cong, nắm tay lại đặt bên môi khẽ ho một tiếng: “Không có gì.”

Doanh Tử Khâm nhìn anh, hơi trầm ngâm giây lát, cầm điện thoại lên lắc lắc: “Vậy là, cái anh trai lớn gợi đòn này là anh hả?”

Phó Quân Thâm là tông sư cổ võ, thị lực rất tốt, cách năm mét cũng có thể nhìn thấy ngay đoạn chat trong group.

Cái nickname Tiểu Trọc Đầu này, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi nheo lại: “Điện thoại của cậu ta mất rồi.”

Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Trưởng quan, giờ thì em tin là thanh danh của anh cũng khá vang dội đấy.”

Nổi tiếng trong giới cổ y như vậy ngoài số lần hấp hối quá nhiều thì còn thích trêu trẻ con.

Cái tiếng vô liêm sỉ lan xa.

Xem ra lần đầu tiên gặp nhau, trong mắt Phó Quân Thâm, cô vẫn còn là một đứa trẻ, nên có thể trêu được.

"Hửm?" Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt đào hoa của mình lên: “Gọi thêm một tiếng nữa nào?”

“Trưởng quan?”

“Không phải, câu trước đó cơ.”

Anh trai còn không đủ, còn muốn phải lớn nữa cơ.

Dở hơi.

Ai mà chiều cho được.

Doanh Tử Khâm lườm anh một cái, nhưng cũng không nỡ đạp anh ra khỏi căn nhà gỗ, tự mình khoác áo khoác đi ra ngoài tản bộ.

Các hộ vệ đã chuẩn bị xong gỗ để dùng cho đêm hội lửa trại, còn sắp sẵn bàn ghế.

Mặt trời lặn dần về đằng tây, bầu trời màu lam nhạt.

Đã có vài vì sao lấp ló, mặt trăng cong cong cũng lờ mờ xuất hiện.

Gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc.

Doanh Tử Khâm cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu không phải trong giới cổ y và giới cổ võ có quá nhiều bí mật, một bí mật bất kỳ lộ ra cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường, cho nên không thể rộng cửa chào đón bên ngoài.

Bằng không, cô thật sự muốn cải tạo nơi này thành thắng cảnh du lịch hoặc sơn trang nghỉ dưỡng.

Sau này quay phim cổ trang cũng không cần phải dựng cảnh, cứ đến đây lấy cảnh trực tiếp là được rồi.

Hơn nữa còn là thuần thiên nhiên, không cần phải cắt ghép chỉnh sửa ảnh.

Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, gửi qua cho nữ thư ký.

Cô chậm rãi bước đi trong ánh mắt dõi theo của không ít người.

"Sư..." Phục Trầm đã nhìn thấy, anh ta chạy tới, kịp thời đổi lại xưng hô: “Doanh tiểu thư, lát nữa tôi ngồi với các cô nhé?”

Anh ta lại giơ cái quạt trong tay lên: “Cô yên tâm, tôi làm trợ thủ cho, lúc trước ngày nào tôi cũng sinh sống ở vùng dã ngoại, bất kể là đi săn hay là nướng thịt, tôi đều rất có tâm đắc.”

Sự thực chứng minh, anh ta nên ôm chân sư tổ bất cứ lúc nào.

Đi theo lão tổ tông, anh ta phải tu luyện, không được ngủ.

Nhưng nếu đi theo sư tổ, anh ta có thể làm hai việc cùng một lúc.

Doanh Tử Khâm nhìn anh ta, suy nghĩ đến việc tên tay sai này có thể nướng thịt, thế là gật đầu: “Được.”

Phục Trầm vui lắm, đi theo sau cô gái.

Bên đống lửa, đã có không ít người ngồi xuống, từng tốp hai, ba người vây xung quanh.

Ngoài nhà họ Phục và nhà họ Mộng, còn có một thế gia lớn hàng đầu giới cổ y nữa là nhà họ An.

Chỉ có điều vì thiên tài thế hệ này của nhà họ An bị Phục Trầm và Mộng Thanh Tuyết vượt lên hẳn một bậc, nên thế lực của nhà họ An kém xa lúc trước.

Phục Trầm nghĩ Doanh Tử Khâm chắc chắn không biết, bèn thuận tiện giới thiệu cho cô: “Doanh tiểu thư, đây là An Lăng, lúc nào tôi buồn ngủ muốn làm biếng thì có thể ném công việc luyện thuốc lại cho cậu ta.”

Doanh Tử Khâm gật đầu.

An Lăng cũng nhìn thấy Phục Trầm, lập tức chạy lên đón, thái độ rất vui vẻ: “Phục huynh, tin tốt đây.”

Phục Trầm ngẩn người: “Tin tốt gì.”

"Tôi vừa nhận được tin từ bên giới cổ võ, lát nữa có thể Trà thánh sẽ..." Anh ta đột nhiên nhìn thấy sau lưng Phục Trầm còn có Doanh Tử Khâm, An Lăng lập tức im bặt.

Phục Trầm tất nhiên cũng đã nghe được từ quan trọng, rất nhanh nhạy: “Trà thánh làm sao?”

Trà thánh ấy à.

Là thần tiên đại lão mà đến Phục Tịch cũng phải tán thưởng.

"Không có gì." An Lăng chuyển chủ đề: “Chỉ là đột nhiên nhớ đến Trà thánh tiền bối, không biết lúc nào bà ấy mới chính thức xuất hiện.”

Tất nhiên anh ta cũng biết đến Doanh Tử Khâm.

Thời gian Doanh Tử Khâm thành danh ở giới cổ y cực ngắn, chỉ vỏn vẹn hai tháng.

Nhưng hoàn toàn không phải vì cô đã luyện ra được loại thần dược kinh thiên động địa gì, hay là chữa khỏi chứng bệnh nan y nào.

Điểm này, không ai so sánh được.

Nhưng Trà thánh, đúng là không phải ai cũng có tư cách gặp.

Các trưởng lão của mỗi gia tộc và Đan Minh cũng chưa chắc có thể gặp được.

Nếu chỉ có Phục Trầm ở đây thì anh ta sẽ nói ngay.

Nhưng Phục Trầm lại dẫn theo cả Doanh Tử Khâm.

Doanh Tử Khâm hiện giờ còn chưa phải thành viên cấp 5 của Đan Minh, đúng là vẫn chưa đủ tư cách biết được thông tin này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play