Vẻ mặt Diệp Hằng càng hãi hùng hơn: "Cô...!cô muốn làm gì?"
"Thích thì ăn một chút." Doanh Tử Khâm khom lưng, nhặt bùa hộ mệnh lên.
Cô không tỏ vẻ gì, nhét chiếc bùa vào miệng Diệp Hằng, ép cậu ta nuốt xuống.
Diệp Hằng muốn giãy giụa nhưng phản kháng không có tác dụng, máu tươi vẫn không ngừng chảy dọc bên khoé miệng cậu ta.
Cậu ta mở to mắt: "Vậy mà cô..."
Còn có tu vi cổ võ không thấp nữa?!
Không ngờ Doanh Tử Khâm còn tu cả cổ y lẫn cổ võ?
Đầu Diệp Hằng ong lên, trên mặt cũng nóng rát.
Trong nhận thức của cậu ta, chỉ có Lâm Thanh Gia mới có thể làm được như vậy, người khác tuyệt đối không thể.
"Anh lừa Diệp Linh ra ngoài, tôi nghĩ..." Doanh Tử Khâm lạnh nhạt: "Có liên quan đến nhà họ Từ, tuy tôi không biết chúng hứa hẹn sẽ cho anh cái gì."
Diệp Hằng còn chưa kịp mở miệng thì đã có hộ vệ từ bên ngoài vội vàng chạy vào báo.
"Gia chủ, nhà họ Từ trói tiểu thư Diệp Linh, nói là muốn để Doanh tiểu thư qua luyện thuốc, nếu không sẽ gϊếŧ tiểu thư Diệp Linh."
Lúc này, đầu đuôi câu chuyện mới triệt để rõ ràng.
"Diệp Hằng!" Gia chủ nhà họ Diệp vô cùng giận dữ, càng nhiều là không thể tin nổi.
"Tiểu Linh là em gái mày đấy!"
Nhà họ Diệp neo người, vì thế không có tranh chấp gì mấy, vẫn luôn hòa thuận vui vẻ, dù nghèo đến không có gì ăn cũng vẫn rất vui.
Duy chỉ có chi của chú hai Diệp có dị tâm cũng đã bị phế nội kình, triệt để đuổi khỏi gia tộc rồi.
Gia chủ nhà họ Diệp không có ý định bành trướng gia tộc cũng bởi vì như thế này đã rất tốt rồi.
Gia tộc lớn mạnh nhiều chuyện rắc rối.
Gia chủ nhà họ Diệp căn bản không ngờ được chỉ vì một cái túi thơm, Diệp Hằng lại bán Diệp Linh đi.
Diệp Hằng không thể thở được.
Máu tanh trong cổ họng cậu ta không ngừng trào ra, khó khăn nói: "Ai...!ai bảo nó ngốc như vậy? Đáng đời, bị con lừa là đáng đời!"
"Con bé tin mày vì mày là người thân của con bé! Vậy mà mày còn nói con bé ngốc?" Gia chủ nhà họ Diệp không thể nhịn được nữa, tát Diệp Hằng một cái: "Mày ngu xuẩn, bán đứng người thân mà còn quay ngược lại trách con bé?"
Gia chủ nhà họ Diệp không nương tay, Diệp Hằng bị tát đến hộc máu mồm.
Doanh Tử Khâm nhấc tay lên, châm một cây kim vào vai Diệp Hằng.
Người cậu ra run lên, lại phun ra một cục máu.
Diệp Hằng kêu thảm một tiếng: "Nội kình! Nội kình của tôi!"
Cậu ta có thể cảm nhận được nội kình trong người đang không ngừng chảy ra ngoài.
Sao có thể như thế được?
Doanh Tử Khâm thả tay ra, Diệp Hằng rơi xuống mặt đất.
Giữ lại một mạng nhưng hoàn toàn tàn phế.
Gia chủ nhà họ Diệp không hề ngăn cản.
Ông siết chặt tay, hoàn toàn không thể kìm được cơn giận dữ và thất vọng: "Nhốt vào từ đường, vĩnh viễn không được ra ngoài!"
Doanh Tử Khâm mặc áo khoác vào: "Tôi đến nhà họ Từ, mọi người cứ đợi đi."
"Doanh tiểu thư, tuyệt đối không thể!" Gia chủ nhà họ Diệp nói, lo lắng: "Nếu cô vào nhà họ Từ rồi thì e rằng sẽ không thể ra nữa đâu!"
Dù nhà họ Từ chỉ là một gia tộc tầm trung trong giới cổ võ, còn lâu mới trở thành gia tộc lớn.
Nhưng cũng chiếm cứ một phương, nắm trong tay địa bàn không nhỏ, có một vài gia tộc nhỏ phụ thuộc.
"Không sao." Doanh Tử Khâm nhấc ống tay áo: "Chỉ cần cho nhà họ Từ đổi gia chủ là được."
Nói xong, cô đã đi ra ngoài.
Diệp Trường Không còn đứng ở chỗ cũ, chưa phản ứng kịp.
Cái gì mà...!đổi gia chủ là được?!
***
Nhà họ Từ.
Gặp cô gái, quản sự không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cung kính hỏi: "Doanh tiểu thư, cô đến rồi?"
Ở một bên, Từ phu nhân ngồi cạnh giường lau mồ hôi cho gia chủ nhà họ Từ, không nhìn cô gái lấy một cái.
Mắt Doanh Tử Khâm lạnh lẽo, giọng nói bình tĩnh, không hề có dao động gì: "Thả người đi, tôi luyện thuốc cho các người."
"Chắc chắn sẽ thả người nhưng còn có một tiền đề." Quản gia nâng tay: "Doanh tiểu thư, bên này là phòng luyện thuốc, đã chuẩn bị cho cô rồi."
Ông ta ra hiệu, hai người trung niên ngoan ngoãn đi theo.
Hai đội trưởng đội hộ vệ trung niên này đều có tu vi tầm 70 năm, có thể trông chừng một cổ y.
Căn bản không ai nghĩ đến việc cổ y cổ võ song tu.
Thứ nhất là vì quá ít thiên tài, ngoài Lâm Thanh Gia thì những người khác đều rất tầm thường.
Thứ hai là nếu Doanh Tử Khâm biết cổ võ, cô có ngoan ngoãn đến đây thế này không?
Hơn nữa, họ không cảm nhận được dao động của nội kình trên người cô.
Nếu nói cô gái chưa đến 20 này có tu vi cổ võ 80 năm thì sẽ chẳng ai tin cả.
"Doanh tiểu thư, đây là dược liệu." Quản gia đi vào phòng luyện thuốc, uy hϊếp nói: "Cô yên tâm luyện thuốc, nhà họ Từ đảm bảo bạn cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nếu bây giờ họ thả Diệp Linh ra, ai biết Doanh Tử Khâm có luyện thuốc cho họ không?
Mặt Doanh Tử Khâm lạnh nhạt, hơi cụp mi xuống, cầm dược liệu ở bên cạnh lên.
Quản gia thấy cô gái ngoan ngoãn nghe lời thì lui ra ngoài và khóa cửa lại.
Trong phòng luyện dược, Doanh Tử Khâm bỏ dược liệu vào lò.
So với y thuật, cô vẫn thích độc dược hơn.
***
Lúc này, nhà họ Phục.
Phục Trầm lén lút trốn từ phòng luyện thuốc ra, chạy đến trước hồ sen, nằm trên ghế tựa ngủ một giấc.
Ánh mặt trời chói mắt, anh ta ngắt chiếc lá xuống để che mặt.
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, cho đến khi bị một người đá xuống đất, anh ta mới bừng tỉnh trong nháy mắt.
Người phụ nữ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt đứng phía trước: "Ngủ chán chưa?"
Lúc nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Phục Trầm giật mình đến nỗi suýt rơi xuống hồ: "Lão...!lão tổ tông?"
Anh ta lười biếng bị Phục Tịch bắt gặp?
"Được lắm nhóc con." Phục Tịch cười mắng: "Nếu cháu có hào hứng với việc học y như ngủ thì y thuật của cháu đã đứng đầu trong lớp thanh niên từ lâu rồi."
Phục Trầm nghẹn lời, lập tức dời chủ đề: "Lão tổ tông, nói về y thuật, mấy hôm trước cháu đến Đan Minh có gặp được một thiên tài luyện thuốc."
"Lần đầu tiên luyện Hộ Tâm đan, không cần giảng giải mà cô ấy đã luyện được bốn viên có tỉ lệ sử dụng 80% trong một lò rồi, người thấy có phải là quá thiên tài rồi không?"
"Đừng đánh trống lảng.
Ta nói cháu biết, cháu..." Đột nhiên Phục Tịch khựng lại, thần sắc thay đổi: "Một lò bốn viên 80%, ý cháu là mỗi viên đều 80%?"
Phục Trầm ngẩn người: "Vâng."
Phục Tịch nói vậy, đột nhiên anh ta ý thức được một vấn đề.
Cổ y nào có thể luyện ra được mỗi viên đan dược như nhau?
"Đúng là thiên tài." Phục Trầm sờ cằm, cảm thán.
"Lão tổ tông, người coi cô ấy là truyền nhân đi, cháu không được, cháu thực sự không được đâu.
Cháu muốn ngủ thêm."
Anh ta nói xong liền chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ bị Phục Tịch đánh.
Nhưng chuyện trong tưởng tượng không xảy ra.
Phục Tịch đứng vững tại chỗ, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Mấy giây sau, mặt bà đã đầy nước mắt rồi.
"Lão tổ tông?" Phục Trầm sợ hết hồn, hoảng hốt lấy khăn tay ra: "Lão tổ tông, người đừng kích động như vậy.
Tuy trông người còn trẻ hơn mẹ cháu nhưng người cũng lớn tuổi rồi, người đừng dọa cháu."
Phục Tịch kìm nén sóng to gió lớn trong lòng, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh trong giọng nói: "Sư ph...!cô ấy đang ở đâu? Ta muốn gặp cô ấy."
Phục Trần hơi giật mình: "Lão tổ tông?"
Thực ra nhà họ Phục và Thiên Y môn cũng hiếm có người biết được, Phục Tịch là người song tu cả cổ y và cổ võ.
Phục Tịch thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm Phục Trầm, vì thế anh ta biết bí mật này.
Phục Trầm ước chừng tu vi cổ võ của Phục Tịch tuyệt đối không thể dưới 200 năm được.
Nhưng giới cổ võ căn bản là không rõ chuyện này.
Dù có là đoàn trưởng lão và gia chủ của nhà họ Lâm, họ Tạ, họ Nguyệt cũng không xứng để Phục Tịch đích thân gặp.
"Ta muốn gặp cô ấy." Phục Tịch lại nói, còn đá Phục Trầm một cái: "Bây giờ đi ngay."
Phục Trầm rít lên một tiếng: "Đi, đi, đi, lão tổ tông, cô ấy ở nhà họ Diệp, cháu đưa người đến giới cổ võ."
Thực sự không biết lão tổ tông của họ giống ai, trông thì rất đạm bạc, nhưng lúc bạo lực lên thì cũng rất điên cuồng.
***
Diệp Linh xảy ra chuyện, Doanh Tử Khâm lại đến nhà họ Từ.
Cả nhà họ Diệp đều không có tâm trạng để ăn tối, tất cả đều đứng ở cửa đợi.
Nửa tiếng sau, Phục Trầm và Phục Tịch đến.
"Xin chào, xin chào, tôi là Phục Trầm, đây là..." Phục Trầm không biết nên giới thiệu thế nào, chỉ có thể nói: "Đây là cô tôi."
Với quy mô và địa vị như nhà họ Diệp, đừng nói là nhà họ Phục, đến gia tộc cổ y bé nhỏ nhất cũng không có tư cách tiếp xúc.
Gia chủ nhà họ Diệp kinh ngạc, vội vàng hành lễ, "Phục tiểu thư, không biết hai người đến đây là có chuyện gì?"
"Thì là...!vị Doanh tiểu thư kia, cô tôi rất thích cô ấy..." Mặt Phục Trầm đột nhiên co rút một cái, hít một hơi: "Cô ấy đang ở đâu vậy?"
Phục Trầm hơi tủi thân.
Anh ta nói vậy có vấn đề gì sao? Tại sao lão tổ tông lại đánh anh ta?
Với động tác của Phục Tịch, tất nhiên gia chủ họ Diệp không thấy rồi.
"Doanh...!Doanh tiểu thư đến nhà họ Từ rồi." Gia chủ nhà họ Diệp kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay.
Vành mắt ông đỏ bừng, thở dài: "Thực sự là...!lỗi của tôi, tôi không biết dạy con."
Phục Trầm cau mày: "Nhà họ Từ? Nhà họ Từ nào Chưa nghe tên bao giờ."
Gia tộc lớn của giới cổ võ có hai ba chục nhà, gia tộc tầm trung lại có mấy trăm, đến gia tộc lớn mà Phục Trầm còn không hết chứ nói gì đến gia tộc tầm trung.
Gia chủ nhà họ Diệp vội vàng nói vị trí của nhà họ Từ.
Phục Tịch chậm rãi gật đầu, còn cười nói: "Nhà họ Từ phải không? Tôi biết rồi."
- Đề lời nói với người lạ -
Cho đồ đệ cầu cái phiếu tháng =3=
Sắp xếp tổng hợp đẳng cấp vũ lực của giới cổ võ
Khắp nơi đều có thể thấy được gia tộc nhỏ (Diệp gia) — cỡ trung (Từ, Lăng) — cỡ lớn — cấp bậc tối cao: ba nhà Lâm Tạ Nguyệt cùng với Liên minh võ đạo.
Tiếp đó giải thích một chút, địa cầu không phải nơi tu tiên, cổ võ giả chỉ là mở rộng cực hạn của nhân loại, cùng một dạng với thuật luyện kim, thay đổi tốc độ tế bào phân liệt các loại, không phải tu tiên a, cho nên tuổi thọ dài nhất là hơn năm trăm năm, tu vi cũng là không giới hạn năm, mấy ngàn năm tu vi đó là đô thị tu tiên.
- Chương 567: Chỉ là tông sư cổ võ, sư đồ tương kiến.
-
Nghe được câu này, gia chủ của nhà họ Diệp không khỏi sững sờ: "Phục tiểu thư, cô muốn làm gì?"
Phục Trầm lại bất giác nắm chặt quần áo của mình, cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.
Anh ta cứ luôn có cảm giác, lão tổ tông nhà mình hôm nay có gì đó sai sai.
"Làm phiền rồi, sau này nhà họ Phục nhất định sẽ có hậu tạ." Phục Tịch đứng dậy đi về phía cửa: "Nhóc con, theo ta đến nhà họ Từ."
Phục Trầm còn chưa nghĩ rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đứng dậy đi theo: "Lão...!Cô ơi, chờ cháu với, cô đứng chạy nhanh như vậy ạ!"
Phục Tịch là cổ võ giả, tu vi lại còn cao như thế, tốc độ của bà 6 nhanh.
Không có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng anh ta cả.
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại mấy người nhà họ Diệp liếc mắt nhìn nhau.
Diệp Trường Không, người vẫn luôn đảm nhiệm việc trông coi nhà họ Diệp đột nhiên nghiêm mặt nói: "Vị Phục tiểu thư vừa rồi thật không đơn giản."
"Rõ ràng bà ta đang đứng ngay trước mặt ta, nhưng ta không thể dùng nội kình của mình để cảm nhận được sự hiện diện của bà ta."
Những lời này vừa dứt, gia chủ của nhà họ Diệp không khỏi kinh ngạc: "Ông nội?"
Mặc dù có sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm, Diệp Trường Không mới đột phá được cấp tông sư cổ võ, nhưng tu vi của ông ấy là thật.
Cổ võ giả cấp tông sư, nội kình sẽ bộc lộ ra bên ngoài.
Chỉ cần Diệp Trường Không giải phóng nội kình, ông ấy có thể cảm nhận được chuyển động trong phạm vi trăm dặm.
Ông ấy không thể cảm nhận được sự tồn tại của Phục Tịch, chứng minh tu vị của Phục Tịch đã vượt xa ông ấy.
Gia tộc cổ võ và gia tộc cổ y có nhiều mối quan hệ liên thông và các hiệp ước với nhau, nhưng hiếm có gia tộc cổ võ nào lại cử một cổ võ giả có tu vi cao hơn cấp tông sư đến một gia tộc cổ y.
Trên thực tế, các gia tộc cổ võ luôn muốn các gia tộc cổ y trở thành gia tộc phụ thuộc của mình, nhưng chưa bao giờ thành công.
Vì thế, người này chỉ có thể là người của bổn gia nhà họ Phục.
Hơn nữa, diện mạo của Phục Tịch còn trẻ như vậy có lẽ bà là cổ võ giả đã đạt đến cấp tông sư từ rất lâu rồi.
Dù sao chỉ có các cổ võ giả cấp tông sư thì dung nhan mới ngừng thay đổi.
Gia chủ của nhà họ Diệp run tay một cái, thì thào: "Từ lúc nào, nhà họ Phục lại có một cổ võ giả lợi hại như vậy..."
Diệp Trường Không lại thấy yên tâm: "Vị tiền bối họ Phục này đến đó, Doanh tiểu thư nhất định không sao."
Gia chủ của nhà họ Diệp gật đầu một cái: "Ông nội, cháu đi đến từ đường một chuyến."
Diệp Trường Không cũng biết chuyện của Diệp Hằng, vẻ mặt lạnh lùng: "Người nhà họ Diệp ta không có người như vậy."
Diệp Hằng vẫn còn quỳ ở từ đường, cả người run rẩy.
Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, trong mắt cậu ta hiện lên tia hy vọng, cầu khẩn: "Bố ơi, xin bố tha cho con, con biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi!"
Dù thế nào cậu ta cũng là con trai độc nhất của gia chủ nhà họ Diệp, ông định để nhà họ Diệp tuyệt hậu hay sao?
"Mày biết lỗi rồi ư? Không, mày chưa biết đâu, để tạo cho mày biết mày sai ở đâu!" Gia chủ nhà họ Diệp cầm roi, mỗi một câu nói lại quất một roi vào lưng của Diệp Hằng.
Máu me đầm đìa, trầy da tróc thịt.
"Thứ nhất, mày ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến người khác."
"Thứ hai, mày nhát gan sợ phiền phức, đàn ông con trai mà không bằng cả em gái của mày."
"Thứ ba, mày bán đứng gia tộc và người thân.
Nếu ở thời cổ đại, mày chính là tội phạm thông địch phản quốc, sẽ bị chém đầu để thị chúng!"
Gia chủ nhà họ Diệp càng nói càng tức giận: "Tốt nhất mày hãy cầu nguyện Doanh tiểu thư và Tiểu Linh không sao đi!"
Diệp Hằng bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Gia chủ nhà họ Diệp quẳng cây roi, đi đến cửa ra vào đợi Doanh Tử Khâm và Diệp Linh.
***
Bên kia.
Nhà họ Từ.
Sau khi gia chủ nhà họ Từ biết rõ Doanh Tử Khâm ngoan ngoãn nghe lời đến phòng luyện chế đan dược bèn yên tâm ngủ thϊếp đi.
Sau khi Từ phu nhân đắp chăn cho gia chủ nhà họ Từ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Cái cô Doanh Tử Khâm gì gì đó kia, có khi nào sẽ hạ độc không?"
"Phu nhân yên tâm." Quản gia nói: "Những dược liệu kia đều không có độc, cũng không có xung khắc gì với nhau cả."
Không có nguyên liệu thì làm gì có ai có thể điều chế ra độc dược chứ?
Từ phu nhân mím môi: "Haiz, nếu có thể mời được tiểu thư Thanh Gia đến thì tốt..."
Nói đến y thuật thì bà ta chỉ tin Lâm Thanh Gia.
Nhưng sáng nay, Lâm Thanh Gia đã được một gia tộc khác mời đi rồi, nhà họ Từ không thể tranh được với các đại gia tộc.
Hơn nữa bệnh tình của gia chủ nhà họ Từ không thể trì hoãn thêm nữa.
Một tiếng sau, Doanh Tử Khâm cầm theo thuốc ra khỏi phòng luyện chế đan dược.
Cô ném lọ thuốc xuống: "Thuốc đây rồi, thả người."
Quản gia đỡ lọ thuốc, sau khi để cho một vị cổ y của nhà họ Từ kiểm tra, xác nhận không có độc mới cho gia chủ nhà họ Từ uống.
Thuốc này có hiệu quả rất nhanh, sau khi gia chủ nhà họ Từ uống thuốc, sắc mặt bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Từ phu nhân vô cùng vui mừng.
Bà ta cúi đầu, suy nghĩ một chút, nháy mắt một cái với quản gia.
"Doanh tiểu thư, sau khi cân nhắc, chúng tôi vẫn quyết định sẽ không thả người nữa." Quản gia hiểu ý: "Hay là cô và tiểu thư Diệp Linh cứ ở lại nhà họ Từ luôn nhé, nhà họ Từ sẽ cung cấp tài nguyên tốt nhất cho các cô."
Nếu nhà họ Từ có thể có thêm một người như vậy trợ giúp, thì các hệ phái khác sẽ không dám động đến họ rồi.
Nói không chừng trong tương lai, nhà họ Từ sẽ trở thành đại gia tộc ở giới cổ võ.
Doanh Tử Khâm đột nhiên nở một nụ cười, rất lạnh lùng: "Thả người hay không, không phải các người nói là được."
Ngay khi có động thổ, sắc mặt của gia chủ nhà họ Từ vốn đang có chuyển biến tốt, bỗng nhiên tái đi, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.
Từ phu nhân hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến gia chủ nhà họ Từ, bởi vì bà ta cũng không có khả năng tự bảo vệ mình: "Cô...!cô tu luyện đồng thời cổ y và cổ võ?!"
Chuyện này sao có thế?!
"Đúng." Doanh Tử Khâm đá bay quản gia đang bất tỉnh, hơi nghiêng đầu, khóe mắt lạnh lùng: "Tôi đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ."
Từ phu nhân sợ hãi kêu một tiếng: "Ngũ trưởng lão!"
Một ông già từ ngoài cửa đi vào.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khựng lại.
Cổ võ giả cấp tông sư.
Với thực lực hiện tại của cô, nếu chỉ dựa vào tu vi cổ võ thì e là không đối phó được.
Cô cầm trên tay ba cây kim châm.
"Song tu cổ y và cổ võ sao? Lợi hại, đúng là lợi hại đây! Y thuật thì không biết nhưng tu vi cổ võ của cô hơn hẳn tiểu thư Thanh Gia." Ngũ trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Cô nhóc, nếu ta nói tin tức cô song tu cổ võ và cổ y với nhà họ Tạ, cô đoán xem bọn họ sẽ làm thế nào?"
"Lão tổ tông nhà họ Tạ sẽ đích thân ra tay, gϊếŧ chết cô!"
Nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không để một thiên tài tuyệt thế như vậy xuất hiện.
Ngũ trưởng lão chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Cô có biết lão tổ tông nhà họ Tạ có tu vi bao nhiêu không? Gần bốn trăm năm đấy! Đừng nói là cô, cho dù là cổ võ giả có tu vi ba trăm năm cũng phải quỳ trước mặt ông ta."
Lông mi của Doanh Tử Khâm hơi rũ xuống.
Đây là lý do khiến cô luôn giữ phong độ thấp và dần dần phát huy khả năng của mình.
Bao gồm cô, cũng bao gồm Phó Quân Thâm.
Tuổi tác chỉ có thế, có tu luyện nhanh đến mấy cũng không thể bù đắp được khoảng cách thời gian lớn như vậy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn, đậm mùi sát khí.
"Thật ngại quá, ông sẽ không có cơ hội để tung tin này ra ngoài đâu."
Sắc mặt của Ngũ trưởng lão biến đổi: "Kẻ nào?!"
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, một tay đút túi, dáng vẻ bất cần đời, nhưng khí thế ngút ngàn.
Ngũ trưởng lão cảm giác được nội kình dao động mạnh mẽ.
Doanh Tử Khâm lên tiếng: "Em không để cho Vân Sơn..."
"Ừm, anh biết, nhưng mà Yểu Yểu, sao em lại cho rằng anh sẽ để em một mình mạo hiểm?" Phó Quân Thâm xoa đầu cô: "Đã nói là cùng nhau đi thả đèn hoa đăng mà."
Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: "Không phải là em không thể thoát ra được..."
Dùng độc, rất tiện lợi.
Ngũ trưởng lão nhíu mày nhìn Phó Quân Thâm.
Một người trẻ tuổi lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt đều không có.
Ông ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên thốt lên: "Cậu...!cậu chính là nhóc con nhà họ Phó đến từ thế giới phàm tục sao?!"
Doanh Tử Khâm nhíu mày.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm nhướng lên, dáng vẻ phong lưu: "Hơi nổi tiếng quá, thật xin lỗi."
"Cậu nhóc, tuổi còn trẻ mà có thiên phú cổ võ có cao như vậy, nên quý trọng." Sắc mặt của Ngũ trưởng lão trầm xuống: "Tốt nhất là nên khiêm tốn một chút."
"Ừm." Vẻ mặt Phó Quân Thâm lạnh nhạt: "Đến lúc ông phải lên đường rồi."
Nội kình trong cơ thể dâng lên, tấn công trực tiếp Ngũ trưởng lão.
Tu vi càng cao, đòn tấn công sẽ càng dứt khoát.
Chỉ một chưởng, Ngũ trưởng lão lập tức yếu thế, ông ta kinh hãi: "Hóa ra...!cậu đã là cổ võ giả cấp tông sư?!"
Một cổ võ giả cấp tông sư mới chỉ hơn hai mươi tuổi! Vậy thì thiên phú và tốc độ tu luyện phải khủng khϊếp thế nào?
Ngũ trưởng lão rất muốn truyền tin tức Phó Quân Thâm đã là cổ võ giả cấp tông sư đồng thời có một người song tu cổ y và cổ võ lợi hại hơn Lâm Thanh Gia cho nhà họ Tạ.
Một khi nhà họ Tạ biết được tin tức này, lão tổ tông nhà bọn họ nhất định tiêu diệt hai người này, không để hai người có cơ hội quật khởi.
Thế nhưng, Ngũ trưởng lão hoàn toàn không có cách nào để nói, không cam lòng nhắm mắt lại.
Người duy nhất còn tỉnh táo là Từ phu nhân.
Bà ta sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, không còn thái độ kiêu ngạo như lúc trước, chỉ dập đầu: "Tha mạng, đại nhân tha mạng!"
Doanh Tử Khâm bước tới, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai bà bóp một cái.
Từ phu nhân đột nhiên mất sức, bủn rủn chân tay.
Cô không thích gϊếŧ người, ngoại trừ việc đó liên quan đến nhân quả, lệ khí của cô cũng không nặng như các cổ võ giả khác.
Nhưng Doanh Tử Khâm cũng sẽ không để lại rắc rối cho mình.
"Đợi một chút." Phó Quân Thâm đỡ lấy cô gái, ánh mắt trầm xuống: "Có cường giả."
Người này rất mạnh, tu vi ít nhất cũng hai trăm năm trở lên.
Chẳng lẽ lại là lão tổ tông nhà họ Từ?
Nhưng gia chủ của một dòng họ gặp tai nạn đâu đủ để kinh động đến lão tổ tông?
Lão tổ tông cũng không rảnh rỗi như vậy.
Doanh Tử Khâm đưa tay lên, ấn vào đầu.
Cô lại không để ý đến điều này.
Khi các luyện dược sự khác nghe chuyện cô có thể luyện được bốn viên thuốc có tỉ lệ sử dụng như nhau, bọn họ chỉ nghĩ rằng khả năng kiểm soát lửa và sức gió của cô quá tài tình.
Nhưng Phục Tịch lại biết rất rõ.
Chuyện này không chỉ đơn giản là biết khống chế lửa và sức gió mà còn cần đến kỹ xảo khác.
Loại kỹ xảo này, cô chỉ truyền cho Phục Tịch.
Phó Quân Thâm nheo mắt, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng: "Người đó đang gϊếŧ người nhà họ Từ."
Sau đó, anh lại quay đầu: "Em ở đây đợi anh một chút, anh đi dẫn Diệp Linh ra ngoài."
Doanh Tử Khâm gật đầu: "Cẩn thận."
***
Phục Tịch đã trực tiếp xông vào nhà họ Từ.
Nhà họ Từ rất lớn, bà cũng biết những chuyện mà gia chủ nhà họ Từ làm không liên quan đến những người khác.
Vì vậy bà đã đi thẳng đến nhà của gia chủ nhà họ Từ.
Tất nhiên, các hộ vệ sẽ không để cho bà vào trong.
Phục Tịch cười lạnh: "Cút ra!"
Chỉ cần hai chữ này đã đánh gục tất cả các hộ vệ xung quanh.
Phục Trầm khó khăn lắm mới đuổi kịp cũng trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta tất nhiên biết được lão tổ tổng của các gia tộc cổ vũ có tu vi hai, ba trăm năm đều rất mạnh.
Chỉ cần không thất bại khi bế quan hoặc thân thể đã đạt đến cực hạn thương vong của con người, những lão tổ tông này sẽ tiếp tục sống.
Ở ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt, vẫn còn có hơn ba mươi lão tổ tông như vậy còn sống.
Vì vậy, sức mạnh đỉnh cao của giới cổ võ đã được xác lập, không gì có thể lay chuyển được.
Nhưng Phục Trầm chưa từng thấy các cổ võ giả ở cấp bậc này động thủ.
Điều ấy cũng...
Người của gia chủ nhà họ Từ đều sợ ngây ra.
Người đàn bà này từ đâu đến, sao lại mạnh như vậy?
Bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy được Phục Tịch ra tay như thế nào.
Giống như bà mới chỉ giơ tay lên một cái, những người xung quanh đều ngã gục.
Thực lực kiểu quái gì thế này?!
Bọn họ mù hết rồi sao?
Mười mấy người hộ vệ của gia chủ nhà họ Từ đều bị tiêu diệt trong tích tắc.
Phục Tịch tiếp tục đi vào trong.
"Các hạ!"
Một giây sau, hai bóng người xuất hiện trước bậc thềm.
Là Đại trưởng lão và Tam trưởng lão của nhà họ Từ.
Đại trưởng lão là người trung lập, đối với ông ta, ai là gia chủ cũng không quan trọng.
Sở dĩ ông ta ra ngoài là vì đội hộ vệ nhà họ Từ đã tổn thương nghiêm trọng.
Còn Tam trưởng lão là người ủng hộ Từ gia chủ.
Hai vị trưởng lão này đều đã hơn 100 tuổi, đều là những cổ võ giả cấp tông sư thực sự.
"Tôi khuyên các hạ, tốt hơn hết nên dừng tay lại." Đại trưởng lão nhíu nhíu mày: "Nếu bà dừng tay ở đây, bọn tôi sẽ không so đo tính toán."
Phục Tịch dừng lại: "Cổ võ giả cấp tông sư?"
"Các hạ hiểu rõ là tốt rồi." Vẻ mặt của Đại trưởng lão lãnh đạm: "Bản thân các hạ cũng là cổ võ giả cấp tông sư, bà thực sự cho rằng mình có thể đánh bại hai cổ võ giả cấp tông sư sao?"
Huống chi, một người phụ nữ tu luyện cổ võ đã không thể bằng đàn ông bọn họ.
Còn muốn đánh thế nào?
Phục Tịch mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: "Chỉ là cổ võ giả cấp tông sư mà thôi."
Đại trưởng lão hoàn toàn bị khiêu khích: "Các hạ, không nên quá khoa trương, bà..."
Nhưng một giây sau, sắc mặt của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão biến đổi.
Bởi vì Phục Tịch không còn kiềm chế thực lực nữa.
Tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, đối phó với hai cổ võ giả cấp tông sư tu vi hơn một trăm năm thì vẫn chỉ cần một cái phất tay như trước là được.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bất tỉnh.
Phục Trầm càng sợ hãi, hạ giọng: "Lão tổ tông, người điên rồi."
Lúc nào rồi mà Phục Tịch còn đại khai sát giới?
"Ta điên, nhưng là vui mừng đến phát điên." Phục Tịch thì thầm, bà ổn định lại tinh thần và đi đến phòng của Từ gia chủ.
Ngón tay run rẩy một lúc lâu mới dám đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một cô gái.
- Đề lời nói với người lạ -
Suýt chút nữa thì lại quên, chúc đại gia lễ tình nhân trắng vui vẻ
- Chương 568: Cú ngã ngựa lớn, Thần toán cũng là em? -
Từ phu nhân và quản gia đã được Vân Sơn dẫn đến Tư Pháp đường.
Gia chủ nhà họ Từ vẫn còn nằm đó, nhưng không có hơi thở.
Những dược liệu kia đúng là không thể chế ra được độc dược chết người, nhưng đó là đối với những cổ y bình thường mà thôi.
Còn với Doanh Tử Khâm, cô chỉ cần thay đổi số lượng dược liệu và thứ tự cho vào lò luyện dược, là có thể luyện chế được những viên thuốc hoàn toàn mới.
Loại thuốc này đối với người khỏe mạnh thì là thuốc bổ.
Nhưng gia chủ nhà họ Từ hiện giờ đã thân tàn ma dại, thuốc bổ quá không những không có tác dụng đối với căn bệnh người ông ta, mà ngược lại còn vì liều lượng thuốc quá mạnh, cơ thể không chịu nổi mà dẫn đến cái chết.
Phục Trầm vội vàng đi theo: "Lão...!Cô ơi, đây là Doanh tiểu thư."
Anh ta nói với cô gái: "Doanh tiểu thư, đây là cô của tôi."
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, khuôn mặt của cô hiện rõ.
Tay của Phục Tịch càng thêm run rẩy, cố gắng kiềm chế xúc động: "Cháu ra ngoài đi."
Phục Trầm sững sờ: "Dạ?"
Phục Tịch không nói thêm câu nào chỉ hất tay một cái, một trận gió nổi lên, thổi Phục Trầm ra ngoài.
Vẻ mặt của Doanh Tử Khâm sững lại.
Phục Trầm ngã dập mông, suýt nữa vỡ thành tám mảnh, có hơi choáng váng.
Anh ta chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã đóng "rầm" một tiếng.
Một giây sau, Phục Tịch đã dùng nội kình, phong tỏa cả căn phòng này.
Tu vi cổ võ không cao hơn bà thì căn bản không thể theo dõi được tình hình bên trong.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Phục Tịch hít một hơi sâu rồi quỳ xuống trước mặt cô gái.
Giọng bà run rẩy, yết hầu nghẹn ngào: "Đệ tử Phục Tịch, bái kiến sư phụ."
Đây hoàn toàn không phải cùng một khuôn mặt.
Thế nhưng, Phục Tịch biết rằng đây chính là sư phụ đã đưa bà ra khỏi khu ổ chuột lúc bấy giờ.
Doanh Tử Khâm dạy bà ba năm, truyền lại cho bà cách luyện chế đan dược và phương pháp châm cứu.
Chính vì thế, bà mới có thể gây dựng lên nhà họ Phục, thành lập Thiên Y môn.
Tuy rằng không phải gương mặt đó, nhưng sư phụ của bà bây giờ càng trẻ trung, sinh động và giống người hơn.
Nói cách khác, là một người đang sống sờ sờ.
Không giống như trước kia, giống như một tảng đá cứng đầu không có trái tim, không thể rung động trước bất cứ thứ gì.
"Đừng quỳ." Doanh Tử Khâm trầm mặc rất lâu, nói nhỏ: "Thời gian trôi qua rất lâu rồi, tôi cũng không thích loại nghi thức rườm rà này."
"Sư phụ có công ơn tái tạo với con." Phục Tịch chưa đứng dậy luôn mà tiếp tục hành lễ: "Đừng nói là quỳ, bảo con đưa tính mạng của mình cho sư phụ cũng là điều nên làm."
Ơn nghĩa của sư phụ còn cao hơn cả trời, nặng hơn cả cha mẹ.
Từ nhỏ, bà đã là một cô nhi, Doanh Tử Khâm là người duy nhất dạy bảo bà.
Thời gian dường như trở lại lúc trước.
Doanh Tử Khâm trầm mặc, không nói chuyện.
Cô từng nghĩ đến chuyện mình sẽ chết, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể trở về Trái đất, gặp lại cố nhân của mình.
Tất cả đều nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô cũng chưa từng nghĩ rằng, có người lại nhớ cô lâu đến vậy.
Doanh Tử Khâm cầm lấy khăn tay, giúp Phục Tịch lau đi nước mắt.
Đối với người cùng giới, cô sẽ mềm lòng hơn.
Nếu Caesar Laurent khóc với cô, cô sẽ chẳng thèm để ý.
Phục Tịch cuối cùng cũng hoàn hồn, bà đứng dậy, nghiêm túc nói: "Sư phụ, đây là tên thật của người sao?"
Doanh Tử Khâm ném khăn tay vào trong thùng rác: "Đúng, tôi họ Doanh, tên là Tử Khâm."
Phục Tịch thì thào: "Thật tốt."
Lúc sinh thời, bà vẫn có thể biết được sư phụ của mình tên thật là gì.
Lúc này, cánh cửa được mở ra.
Sắc mặt của Phục Tịch thay đổi, bà quay đầu nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông, bà ngạc nhiên thốt lên: "Ồ? Là cậu?"
Bà còn nhớ Phó Quân Thâm.
Bởi vì không có ai đến giới cổ y nhiều như Phó Quân Thâm, mỗi lần đến đều không khác gì một xác chết.
Lúc ấy, bà còn hoài nghi, liệu anh có thể sống nổi hay không.
Phó Quân Thâm khẽ gật đầu, cười nói: "Tiền bối Phục Tịch, cũng may có bà trợ giúp."
Phục Tịch cau mày không trả lời mà nhìn cô gái trước.
Doanh Tử Khâm nhận lấy ly nước trái cây trên tay Phó Quân Thâm: "Anh ấy có thể biết."
Phục Tịch không hỏi tại sao, chỉ cung kính: "Vâng, sư phụ."
Ngay khi cái xưng hô này được nói ra, bầu không khí lập tức tĩnh lặng.
Phó Quân Thâm rất bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày.
Phục Trầm đi theo vào, đứng bên cạnh bị sốc đến mức ngã xuống đất: "Sư...!sư phụ?"
Doanh Tử Khâm chính là sư phụ của lão tổ tông nhà họ Phục? U là trời?
Thật là quá ảo diệu rồi.
Phục Trầm biết rất rõ có thể tu luyện để bảo tồn nhan sắc, nhưng khi tuổi thọ tăng thì tuổi xương sẽ không thể nào thay đổi được.
Đam Minh có ghi lại tuổi xương của Doanh Tử Khâm là 18, gần 19 tuổi.
Chuyện này là thế nào?
Phục Trầm khuấy bối rối.
Phó Quân Thâm quay đầu: "Đi ăn cơm?"
"Ăn bò bít tết."
"Có, bế nhé?"
"Ừm."
Anh cúi xuống, bế cô gái rồi bước ra ngoài trước.
Phục Tịch giống như bị sét đánh, lần đầu tiên bà đứng ngây người ra đó.
Phục Trầm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt của Phục Tịch, buồn bực nói: "Lão tổ tông? Người làm sao vậy?"
Phục Tịch ôm ngực, thì thào: "Từ từ, ta cần phải bình tĩnh lại."
Lẽ nào, trái tim sắt đá của sư phụ bà đã thực sự nở hoa?!
Phục Tịch cảm thấy điều này còn ảo diệu hơn là được gặp lại sư phụ một lần nữa trong cuộc đời mình.
Phục Trầm: "..."
Anh ta cảm thấy mình mới là người cần bình tĩnh lại.
Tại sao một cô gái còn ít tuổi hơn cả anh ta lại có thể trở thành lão tổ tông của mình.
Hơn nữa, anh ta còn nói với Phục Tịch, bảo bà nên chọn Doanh Tử Khâm làm truyền nhân.
Phục Trầm muốn tự vả một cái.
Nhưng điều này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là kế hoạch trốn việc đi ngủ của anh ta lại lần nữa chết yểu rồi.
***
Phó Quân Thâm cũng có không ít bất động sản trong giới cổ võ.
Nhà trong giới cổ võ và thế giới bên ngoài không giống nhau, chỉ dùng tiền thôi là không mua được, còn phải xem thực lực nữa.
Chỗ này gần một cái hồ, còn có vài con thiên nga đang bơi trên hồ.
Bên kia, Vân Vụ đang đang loay hoay với chiếc vỉ nướng.
Hai người họ ngồi trong sân.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, ngắm sao một cách lười biếng.
"Yểu Yểu, anh có một câu hỏi." Phó Quân Thâm quay sang, véo vào mặt cô, nói nhỏ: "Em xem, Vera Holtz là em, Gwen Brown là em, sư phụ của Phục Tịch cũng là em, anh có nhiều áp lực quá."
Những danh tính này tình cờ đều xuất hiện trong cùng một thời đại.
Thế kỷ 17.
Tuy rằng hai thân phận đầu là ở châu Âu, thân phận sau đó là ở nước Hoa.
Doanh Tử Khâm không nói chuyện, lông mi hơi động.
Từ khi Irna gọi cô là Gwen Brown ở vòng chung kết quốc tế ISC, Phó Quân Thâm đã đoán ra được.
Cô cũng đã nói với anh, cô từng chết một lần vì bạn thân của mình.
Chỉ số IQ của Phó Quân Thâm không hề thấp mà còn cao một cách đáng kinh ngạc.
Hơn nữa bọn họ ở chung sớm chiều, có những chuyện nếu anh không thể nhận ra thì có lẽ cô sẽ hoài nghi liệu mắt mình có phải có vấn đề không.
"Anh chỉ muốn biết, em còn có bao nhiêu thân phận nữa?" Phó Quân Thâm nhíu mày: "Không phải là Thần toán cũng là em đấy chứ? Em cũng biết bói toán mà phải không, Yểu Yểu?"
Lần này, Doanh Tử Khâm không đẩy anh ra, nhưng cũng không bối rối trước giọng nói mê hoặc của anh.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Em quên không nói với anh, lần thứ hai khi em gặp anh ở cửa hiệu thuốc, em đã cảm thấy anh có chút quen thuộc."
Những lời này là sự thật.
Giống như khi cô gặp Nguyệt Phất Y, Lăng Miên Hề và Dụ Tuyết Thanh, cô cũng cảm thấy có một chút quen thuộc.
Nhưng cảm giác với bọn họ không mãnh liệt như với Phó Quân Thâm.
"Chuyển đề tài hơi miễn cưỡng rồi đó." Phó Quân Thâm ấn nhẹ vào trán cô, mỉm cười: "Dù sao, năng lực của anh quả thực vượt xa người thường, có lúc, anh cảm thấy mình học mọi thứ quá nhanh, có một số kỹ năng giống như là bẩm sinh vậy."
"Ừm, nói không chừng, anh và em chỉ khác nhau ở chỗ là anh không có ký ức của kiếp trước."
"Vậy cũng tốt." Doanh Tử Khâm dựa vào trên vai anh: "Anh sẽ không có gánh nặng trong lòng rồi."
Cô cũng biết tại sao cô lại yêu anh.
Bởi vì chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể là một cô bé.
***
Động tĩnh ở phía gia chủ nhà họ Từ đã sớm kinh động cả nhà họ Từ.
Nhưng chẳng có ai quan tâm chuyện đó, ngược lại bọn họ còn thấy vui mừng.
Gia chủ nhà họ Từ chết đi, thế lực của ông ta tan rã, bọn họ sẽ có thể ngồi lên vị trí cao hơn.
Phục Tịch đã gϊếŧ không ít hộ vệ nhà họ Từ, bao gồm cả đoàn trưởng lão.
Nhưng lão tổ tông nhà họ Từ cũng chỉ đành nhẫn nhịn bởi tu vi của ông ta mới chỉ được hai trăm năm, không mạnh như Phục Tịch.
Dù sao nhà họ Từ cũng không bị tiêu diệt.
Gia chủ nhà họ Từ vừa chết, tân gia chủ đã nhanh chóng được chọn ra.
Từ Bách thành công leo lên vị trí gia chủ.
Hộ vệ đến bẩm báo cho ông ta về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Bị độc chết à?" Từ Bách nhíu mày: "Cậu chắc chắn là cổ y hạ độc chết ông ta ư?"
"Chắc chắn." Hộ vệ ôm quyền nói: "Bọn họ mời một thiên tài luyện chế đan dược tên là Doanh Tử Khâm vừa gia nhập Đan Minh, nhưng sau khi gia chủ tiền nhiệm uống xong thuốc mà cô ta luyện chế thì đã chết luôn."
"Haizz." Từ Bách thản nhiên nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, bên giới cổ y bọn họ tự có định đoạt, truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, không ai được dây đến Doanh Tử Khâm."
"Nhà họ Từ rút khỏi tất cả tranh đấu, cần phải phát triển trước."
Ông ta không biết người phụ nữ xông vào nhà họ Từ kia là ai, nhưng chắc chắn là vì Doanh Tử Khâm mà đến.
Ba vị cổ võ giả cấp tông sư đã chết, lúc này, nhà họ Từ đã tổn thất nặng nề.
Từ Bách lại hỏi: "Ngũ trưởng lão chết như thế nào?"
Hộ vệ lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa điều tra được rõ ràng, có lẽ cũng là do người phụ nữ kia gϊếŧ."
Từ Bách gật đầu, vậy thì không cần quan tâm nữa.
Sau khi thu xếp ổn thỏa công việc, ông ta bắt đầu diệt trừ tất cả tay sai của gia chủ tiền nhiệm.
***
Chuyện nhà họ Từ bị tàn sát là chuyện rất mất mặt, tất nhiên cũng sẽ không công bố ra bên ngoài.
Giới cổ y nhận được tin tức, cũng chỉ biết là nhà họ Từ có người chết.
Quan trọng nhất là, gia chủ nhà họ Từ dùng xong thuốc của Doanh Tử Khâm rồi mới chết.
Lần này đã gây ra một vụ náo động.
Bởi vì uy tín của Doanh Tử Khâm bây giờ quả thực không thấp, Đan Minh đã tổ chức một cuộc họp xuyên đêm.
Phó Minh Trưởng và các đường chủ đều tham gia.
"Cổ y chỉ có thể dùng y thuật cứu người, sao có
thể đi hạ độc." Phương đường chủ cười lạnh một tiếng: "Cô ta đã vi phạm y đức, vi phạm quy định của giới cổ y chúng ta, như vậy thì có khác mụ cổ y nham hiểm độc ác Thạch Phượng Nghi kia?"
"Tôi đề nghị, phế nội kình của cô ta khiến cho cô ta không thể hành y được nữa."
- Đề lời nói với người lạ -
Gần đây có một giấc mơ rất thần kỳ, kịch bản tương tự với trò đánh quái tìm binh khí a.
Điều tồi tệ nhất chính là giấc mơ này lặp lại 5 lần trong một đêm, bởi vì bốn lần trong mộng tôi đều chết, lần thứ năm cuối cùng cũng thoát ra được, tôi không biết tôi đã ngủ cái gì nữa T^T
- Chương 569: Thế lực đằng sau cùng quan hệ của Doanh Tử Khâm.
-
Từ khi thành lập giới cổ y, vẫn luôn có những cổ y như thế, bọn họ đi theo con đường tà đạo, chỉ có điều, mấy năm nay đã ít dần đi.
Rất nhiều kẻ chạy ra ngoài cũng đều bị bắt trở về, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ ẩn náu trong bóng tối, chờ cơ hội.
Bọn họ sẽ bào chế ra hàng loạt loại thuốc gây ảnh hưởng đến thần kinh của người ta, tạo ra ảo giác...!Đồng thời, bắt người về luyện chế thuốc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ có điều, những cổ y này sẽ không thể bị phát hiện nếu bọn họ không chủ động phơi bày bản thân.
Bọn họ ẩn náu rất kỹ.
Giới cổ y phải tiêu diệt toàn bộ những cổ y có lòng dạ độc ác này, nếu không sẽ rối tung hết lên.
Dù sao, đôi khi những con đường làng môn tà đạo sẽ khiến thực lực con người ta tăng lên một cách nhanh chóng.
Đồng thời cũng sẽ có những người không thể cưỡng lại được cám dỗ mà chọn theo con đường này.
Ngay khi Phương đường chủ vừa nói ra những lời kia, các đường chủ khác cũng bàn tán xôn xao.
Phó Minh Trưởng cũng nhíu mày.
Doanh Tử Khâm có tiền đồ vô hạn, đây là điều chắc chắn.
Nhưng hiện tại, cô mới chỉ là thành viên cấp bốn, ở Đan Minh, thành viên cấp bốn cũng có hơn nghìn người.
Chỉ thành viên cấp năm mới có thể liên hệ trực tiếp với phó Minh Trưởng mà không cần thông qua các đường chủ.
"Phương đường chủ, bọn họ không cho khám nghiệm tử thi thì sao có thể kết luận là Từ gia chủ tiền nhiệm kia chết do trúng độc?" Lý đường chủ cười lành lạnh: "Là ông tận mắt nhìn thấy à? Hay là ông ta sống lại nói cho ông nghe?"
"Ông là vì sự ngu ngốc của bản thân mình mà bỏ qua cơ hội tốt nên giờ đang đổ lỗi lên người của Doanh tiểu thư hay sao? Công báo tư thù cũng vui đấy nhỉ?"
Cái người tên Lục Hủ mà Phương đường chủ đưa đến Thiên Y môn kia đã bị đuổi ra sau mấy ngày vì phạm lỗi.
Hơn nữa còn vì Thiên Y môn biết được Lục Hủ lợi dụng tên tuổi của Lâm Thanh Gia mới có được một suất gia nhập thì đã cho luôn anh ta vào danh sách cấm.
Con cháu của Lục Hủ trong vòng ba đời sẽ không có cơ hội vào Thiên Y môn.
Bên phía Phương đường chủ cũng bị ảnh hưởng, Thiên Y môn đã cắt đứt quan hệ với ông ta.
Đừng nói là dựa vào Thiên Y môn để trèo cao, mà chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
Phương đường chủ rất hối hận.
Nhất là sau khi nhìn thấy có không ít gia tộc cổ vũ, cổ ý chạy đến nhà họ Diệp để kết giao Doanh Tử Khâm thì ông ta càng không cam lòng.
"Lý đường chủ, có những chuyện không thể nói lung tung." Phương đường chủ mạnh miệng: "Lẽ nào không phải ông ta chết do uống thuốc của Doanh Tử Khâm hay sao?"
Lý đường chủ cười nhạo: "Chết sau khi uống thuốc cũng không có nghĩa là do thuốc.
Tôi cũng có thể nói là do ông ta khó khăn lắm mới khỏi bệnh, vui mừng quá nên đột phát bệnh tim mà chết đấy!"
Phương đường chủ đỏ mặt lên: "Ông...!"
"Được rồi." Một ông lão lạnh lùng lên tiếng: "Quả thực cần phải khám nghiệm tử thi, nhưng Phương đường chủ nói quả thực rất có đạo lý."
Phương đường chỉ cung kính: "Tam trưởng lão."
Tứ trưởng lão bên cạnh Tam trưởng lão lại càng kích động: "Nếu như cô ta thật sự đi sai đường thì nhất định phải diệt trừ! Lẽ nào chỉ vì cô ta là thiên tài luyện chế đan dược mà có thể bỏ qua quy củ?"
Ông ta đập bàn một cái thật mạnh: "Không, chính vì cô ta là thiên tài luyện chế đan dược, đến khi cô ta thành tài, sẽ không ai có thể khống chế được cô ta! Loại cổ y như vậy sẽ có nguy hiểm thế nào với chúng ta, các người còn không rõ sao?!"
"Lão Tứ." Tam trưởng lão nhíu mày: "Chuyện này vẫn chưa có kết luận, không nên mang tình cảm cá nhân vào đây."
Tứ trưởng lão ngậm miệng, trong mắt mang theo hận ý sâu sắc.
Con trai và con dâu cũng như cháu của ông ta đã bị một tên cổ y nham hiểm bắt đi để luyện chế thuốc.
Đến khi ông ta tìm thấy bọn họ, thì chỉ còn lại bộ xương không hoàn chỉnh của bốn người.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tên cổ y độc ác ấy.
Phó Minh Trưởng trầm ngâm một lúc rồi gõ bàn: "Chúng ta cần phải lên kế hoạch lâu dài cho chuyện này.
Trước tiên hãy tạm thời ngừng cung cấp dược liệu cho cô ta, sau đó đến nhà họ Từ, lấy thi thể của gia chủ tiền nhiệm để làm khám nghiệm tử thi."
"Mặt khác, hãy gửi thông báo đến cho Thiên Y môn, nhà họ Phục, nhà họ Mộng và những gia tộc cổ y khác, mở một cuộc họp để xem bọn họ có suy nghĩ thế nào."
Chuyện này có liên quan đến toàn bộ giới cổ y nên không thể làm qua loa cho xong được.
Nhưng nếu như gia chủ nhà họ Từ thực sự chết do dùng thuốc của Doanh Tử Khâm luyện chế, thì vì hòa bình và tương lai của giới cổ y, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.
***
Bên phía giới cổ võ.
Phục Trầm và Phục Tịch cũng nhận được lời mời ăn tối.
Nhưng Phục Trầm không dám ngồi, anh ta ngồi xổm ở bên hồ, cùng với Vân Sơn vừa trở về từ Tư Pháp đường đánh cá bằng đá.
Vân Sơn có biết Phục Trầm.
Anh ta đã xem qua ảnh chân dung của các thiên tài ở giới cổ y.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vân Sơn nhìn Phục Trầm ném một viên đá xuống hồ, ném một cái được một con, cuối cùng không nhịn được nói: "Cậu song tu cổ y và cổ võ à?"
"Ừm? Làm sao vậy?" Phục Trầm lại ném một viên đá khác, lần này tiếng động to hơn: "Có vấn đề gì không?"
Vân Sơn: "..."
Rất có luôn.
Anh ta có thể cảm giác được tu vi cổ võ của Phục Trầm không thấp, có lẽ cũng ngang ngửa với anh ta.
Nhưng vấn đề là, Phục Trầm không phải là một cổ y à? Một cổ y cũng có thể có tu vi cổ võ ngang ngửa với anh ta được sao?
Vân Sơn nhận đả kích, anh ta cầm một rổ cá đặt cạnh vỉ nướng, bắt đầu khiêm tốn nướng cá.
Vân Vụ ra sân sau để gϊếŧ gà.
Bên kia sân, đồ ăn đã dọn sẵn.
Lúc này, Phục Trầm mới dám đi tới, run rẩy ngồi cạnh Phục Tịch.
Giới cổ võ không có bò bít tết, Phó Quân Thâm đặc biệt cho người mang từ bên ngoài vào.
Sau khi anh cắt hết miếng bò thì đút cho cô gái từng miếng một.
Tay của Phục Tịch run lên, có tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, nhưng bà cầm đũa cũng không vững.
Đến bây giờ, bà vẫn không thể chấp nhận được chuyện sư phụ của mình sẽ yêu một người nào đó.
Phục Trầm buồn bực: "Lão tổ tông?"
Phục Tịch thở dài một hơi, nói nhỏ: "Sống lâu rồi, nhìn những người xung quanh cứ lần lượt đi trước khiến tôi thấy khó chịu trong lòng."
Chồng, con và cả cháu của bà đều đã ra đi trước bà.
Bởi vì nếu không có sự chỉ dạy của Doanh Tử Khâm, việc đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ là rất khó.
Nhờ tu vi cổ võ, bà có thể sống đến bây giờ, nhưng những người khác thì không thể.
"Sư phụ, con có một yêu cầu quá đáng, đại nạn của con cũng sắp đến rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa." Phục Tịch ôm quyền: "Cảm phiền sư phụ chỉ dạy thằng nhóc này cách tu luyện cổ võ mà không ảnh hưởng đến y thuật cổ y."
"Tu vi cổ võ của thằng bé vẫn còn thấp, trước mắt mới chỉ đạt ba mươi năm, có những thứ vẫn chưa thể nhìn rõ."
Nghe thấy vậy, Phó Quân nhướng mày, giống như có điều suy nghĩ, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tu vi này cũng rất cao đấy chứ."
Không có nhiều cổ võ giả cùng tuổi anh có tu vi cổ võ cao như thế.
Nhưng chuyện Phục Trầm song tu cổ y và cổ võ thì lại không có ai biết.
Một mặt là do Phục Trầm ít xuất hiện, một mặt là do Phục Tịch bảo vệ cẩn thận.
Dù sao nhà họ Phục chỉ là gia tộc cổ y, luận võ lực vẫn không thể so sánh với các gia tộc cổ võ.
Nếu như bị đồn ra ngoài, nhà họ Tạ nhất định sẽ lại có ý đồ tiêu diệt thiên tài giống như lúc trước.
Tu vi cổ võ gần bốn trăm năm, thật sự không có ai trong giới cổ võ có thể chống lại bọn họ.
Lão tổ tông của hai nhà Lâm, Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là ngang tài ngang sức.
Trừ phi vị cổ võ giả đầu tiên trong truyền thuyết kia vẫn còn sống.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, không có ai nhìn thấy người đó.
"Không phiền gì đâu, tiện tay thôi." Doanh Tử Khâm liếc qua Phục Trầm, không nhanh không chậm nói: "Tôi sẽ dạy cho anh một cách tu luyện nội kình trong lúc ngủ nhé?"
Phục Trầm quá đỗi vui mừng: "Thật sao?"
Đây chính là mơ ước của anh ta mà!
Hóa ra vẫn còn có chuyện tốt thế này ư?
Phục Trầm vội vàng quỳ xuống hành lễ bái sư rồi bắt đầu quỳ lạy: "Sư tổ xin dạy cho con nhất định phải dạy con!"
Phục Tịch cố kiềm chế, cuối cùng vẫn kiềm chế được ý định muốn đá Phục Trầm xuống hồ.
Bà thật sự không ngờ là hậu bối của mình lại lười đến thế.
"Được." Doanh Tử Khâm để đũa xuống: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng."
Phục Trầm: "???"
Anh ta nhất thời hoang mang.
Mấy giây sau, Phục Trầm mới có phản ứng: "Sư tổ, con không có tiền, chỉ một kho dược liệu nhỏ."
"Cũng được." Doanh Tử Khâm cho rằng dược liệu còn quý hơn tiền mặt: "Mấy ngày nữa đến Đan Minh tìm tôi lấy đồ nhé."
Phục Trầm càng thêm mừng rỡ: "Vâng!"
Dù sao anh ta cũng không muốn luyện chế đan dược, cho hết dược liệu đi cũng rất hợp ý anh ta.
"Sư phụ có muốn tới Thiên Y môn hay không?" Phục Tịch lại hỏi: "Con sẽ bảo Ngọc Hiên tiếp đãi người."
Nói xong, bà lại thở dài: "Ngọc Hiên là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của con, cũng chỉ còn hắn là còn sống."
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không có thời gian."
Phục Tịch hiểu ý.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút, lấy một cái hộp từ chỗ của Phó Quân Thâm, đưa cho Phục Tịch.
Phục Tịch sững sờ: "Sư phụ, đây là?"
"Đây là một chiếc điện thoại di động có gắn một bộ truyền tín hiệu thu nhỏ, cho phép truy cập Internet." Doanh Tử Khâm lên tiếng: "Nếu sau này có chuyện gì, có thể dùng cái này để liên lạc với tôi cho tiện."
Phục Tịch gật đầu một cái: "Mấy đứa nhỏ trong nhà con hình như cũng chơi cái này."
Có điều, bà đã rất lâu không ra khỏi giới cổ y rồi, không biết bên ngoài đang diễn ra chuyện gì, chỉ biết rằng khoa học kỹ thuật rất phát triển.
Phục Trầm nhìn vào chiếc hộp, phát hiện đó là chiếc điện thoại đời mới nhất, anh ta chỉ vào chính mình: "Sư tổ, còn con thì sao?"
Điện thoại di động của anh ta vẫn là chiếc điện thoại 2G mà gia chủ nhà họ Phục thải ra.
Doanh Tử Khâm xếp gọn sách hướng dẫn sử dụng, ngước mắt hỏi: "Anh là đồ đệ của tôi à?"
Phục Trầm: "..."
Không, anh ta không phải.
Doanh Tử Khâm nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy: "Có muốn ra bên ngoài đi dạo không?"
Phục Tịch đương nhiên muốn dành nhiều thời gian ở chung với cô: "Đi đến thế giới trần tục ạ? Được."
Phó Quân Thâm lấy điện thoại di động ra gửi mã vé: "Anh vừa đặt một bộ phim, em có thể đi xem."
Phục Tịch đột nhiên nhíu mày: "Sư phụ, con không mang theo giấy thông hành, phải quay lại lấy."
Những người có tu vi cổ võ trên năm mươi năm, bắt buộc phải có giấy thông hành của Tư Pháp đường.
Dù sao cổ võ giả ở cấp độ này có quá nhiều ảnh hưởng đối với những người bình thường.
Phó Quân Thâm quay đầu, cất tiếng: "Vân Sơn."
Vân Sơn lập tức chạy tới: "Thiếu gia."
"Giấy thông hành."
"À dạ." Vân Sơn móc ra một xấp: "Ở đây, đủ để nhóm lửa luôn."
Phó Quân Thâm rút ra một tờ, đưa cho Phục Tịch: "Không đủ thì vẫn còn."
Phục Tịch cũng sửng sốt: "Cái này?"
Loại giấy thông hành này đều cần cổ võ giả tự mình đến Tư Pháp đường lấy, vậy mà anh có thể mang theo trên người nhiều như vậy sao?
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, rất bình tĩnh nói: "Anh ấy chính là Ảnh."
Sắc mặt Phục Tịch biến đổi, không khỏi hít sâu một hơi: "Ảnh?"
Danh tiếng của Ảnh cũng vang khắp bên giới cổ y.
Không có nhiều người đã được gặp anh, càng không nhiều người nhìn thấy bộ mặt thật của anh.
Chỉ là suy đoán rằng anh còn rất trẻ, cũng có không ít người đoán anh chính là thiếu chủ của Liên minh võ giả, nhưng vẫn chưa có kết luận.
Một người từ thế giới phàm tục có thể trở thành một thành viên cấp cao của Tư Pháp đường, đúng là lợi hại.
Phục Tịch đã phần nào hiểu được tại sao Doanh Tử Khâm lại lựa chọn Phó Quân Thâm.
Đằng sau.
Phục Trầm và Phó Quân Thâm cùng nhau đi dạo, cuối cùng anh ta cũng không có nhiều áp lực như vậy nữa.
"Anh Phó, anh thật sự không sợ à?" Phục Trầm hạ giọng: "Tổ tông, haizz, đây chính là tổ tông của tổ tông của tôi, còn anh..."
Có một chút kinh ngạc, sợ hãi trong mắt anh ta.
Anh ta chỉ cần nhìn thấy Doanh Tử Khâm là hai chân đều mềm nhũn.
Quá ngầu rồi.
Quả đúng là thần tượng của anh ta.
Phó Quân Thâm: "Gọi sai rồi."
Phục Trầm: "?"
"Anh cũng có thể gọi tôi là..." Phó Quân Thâm cài lại cúc áo sơ mi, mở to mắt cười nói: "Tổ tông."
***
Sáng sớm hôm sau.
Tất cả các thế lực lớn trong giới cổ y đều nhận được tin tức từ Đan Minh.
Khi nói đến tà y, dù là Thiên Y môn hay nhà họ Phục đều rất coi trọng.
Nhà họ Mộng.
"Haiz, nhìn xem, tôi cứ nói làm sao cô ta có tài như vậy được." Gia chủ nhà họ Mộng cầm lấy bức thư mà Đan Minh đưa tới, tặc lưỡi: "Hóa ra là đi đường ngang ngõ tắt? Bây giờ bị lộ ra ngoài, phải gặp tai ương thôi."
Nhà họ Mộng đã dành tất cả nguồn lực của họ để nuôi dưỡng một thiên tài vô song như Mộng Thanh Tuyết.
Doanh Tử Khâm chỉ là một người bà con họ hàng xa của nhà họ Diệp, trước khi tham gia Đan Minh cũng không có sư phụ nào dạy dỗ, sao có thể có trình độ luyện chế đan dược cao như thế được.
Nếu là như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã có thể lý giải.
Mộng Thanh Tuyết vừa uống thuốc xong, ngồi trên xe lăn đi ra, sau khi nghe thấy thì hơi tò mò: "Bố, bố đang nói gì thế?"
"Chính là Doanh Tử Khâm, thiên tài luyện chế đan dược mới vào Đan Minh kia." Gia chủ nhà họ Mộng đưa ra một bức thư: "Bên Đan Minh nói rằng, cô ta đầu độc chết một người bằng thuốc.
Bây giờ nghi ngờ cô ta là tà y, nên mời nhà họ Mộng chúng ta đến để tham gia cuộc họp."
Nói xong, ông ta lại cảm thán một tiếng: "Cũng may, nhà họ Mộng chúng ta không mời được cô ta."
Mộng Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên:"Hạ độc chết người bằng thuốc sao?"
Cổ y là để cứu người, dù là người có tội tày trời thì cũng không liên quan đến cổ y,cùng lắm là không chữa khỏi bệnh.
Mộng Thanh Tuyết mím môi:"Điều đó là không thể, cô ta..."
"Đang khám nghiệm tử thi, vẫn chưa biết kết quả thế nào, bố phải tham dự cuộc họp chiều nay." Gia chủ nhà họ Mộng nói: "Nếu cô ta đúng là tà y thì Đan Minh sẽ có trách nhiệm tìm ra thế lực đằng sau cô ta, sau đó phải nhổ cỏ tận gốc."
- Đề lời nói với người lạ -
Vì cái gì mỗi lần tôi mơ đều đem giấc mơ ấy viết thành tiểu thuyết????
Làm người a.
- Chương 570: Phách lối, chỗ dựa.
-
Các tà y cũng có giao lưu với nhau và tạo thành một nhóm riêng.
Giới cổ y cũng cho rằng bọn họ là một tổ chức có thủ lĩnh.
Nhưng bởi vì có quá ít manh mối nên thật sự không thể nào đoán được ai là tà y.
Gia chủ nhà họ Mộng đoán chừng, dù là nhà họ Mộng thì cũng sẽ tồn tại tà y.
Chỉ cần có thể tìm được một tà y, là có thể khai quật ra được cả đám.
Đáng tiếc là, vào năm ngoái, khi nhà họ Phục bắt trở về kẻ phản đồ Thạch Phượng Nghi kia, bà ta chết quá nhanh, không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Cũng bởi vì cái chết của bà ta mà những tà y khác cũng cẩn thận hơn.
Trong suốt hơn một năm qua, không có tà y nào xuất hiện.
Như vậy mới càng đáng sợ hơn.
Không ai biết được có phải các tà y này đang lên kế hoạch gì đó hay không.
"Thanh Tuyết, chuyện này không liên quan gì đến con, giờ con hãy về nghỉ ngơi cho khỏe." Gia chủ nhà họ Mộng nói: "Những người mời con đến khám bệnh, bố đã bảo quản gia từ chối hết rồi, sang năm mới con hẵng tiếp tục khám bệnh."
Mộng Thanh Tuyết khẽ mấp máy môi: "Vâng thưa bố."
Sau khi sự việc xảy ra, mặc dù chưa có kết luận nhưng Đan Minh cũng rất nhanh chóng đến nhà họ Diệp để tìm người.
Chỉ có điều, Doanh Tử Khâm không ở đó.
Cô đã dẫn Phục Tịch đến Đế đô dạo phố.
Mặc dù Phục Trầm có một chiếc điện thoại di động 2G nhưng đây là lần đầu tiên anh ta ra ngoài nên thấy rất tò mò.
Điều quan trọng nhất là anh ta mặc trường bào, để tóc dài, hơn nữa, anh ta lại có ngoại hình đẹp, người qua đường đều tưởng anh ta là diễn viên, còn muốn đến chụp ảnh cùng.
Phục Trầm khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông người qua đường, lon ton chạy về phía trước: "Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao anh và sư tổ đều phải dịch dung rồi."
Nói xong, anh ta thở dài một hơi, vẻ mặt bi thương: "Con người đẹp quá cũng là cái tội."
Anh ta cũng rất thích khuôn mặt của mình.
Tay Phó Quân Thâm đang nghịch viên ngọc thạch, hơi nhướng mày nói: "Không phải, bởi vì quá nổi tiếng, đi đâu cũng bị nhận ra, để mặt thật rất dễ dẫn đến phiền phức."
Phục Trầm giang tay ra: "Tổ tông, anh nói thế là không đúng rồi, có nói đùa thì cũng phải nháp trước chứ."
Nổi tiếng rồi, lại còn đi đâu cũng bị nhận ra?
Phục Trầm vừa quay đầu thì đã đối mặt với màn hình quảng cáo lớn ở bên kia đường.
Có âm thanh, có hình ảnh.
Trên đó là bức ảnh duy nhất của Phó Quân Thâm mặc vest trang trọng được lưu truyền ra ngoài.
Dung nhan tuấn tú, các đường nét trên mặt rất có chiều sâu.
Vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài.
"Sau đây xin giới thiệu nhân vật trẻ tuổi đạt giải thưởng, anh ấy chính là tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus, năm nay hai mươi tư tuổi..."
Phục Trầm: "..."
U là trời, đây chính là đi đâu cũng bị nhận ra ư?!
Phục Trầm lau mồ hôi: "Vậy sư tổ thì sao?"
"À? Cô ấy á..." Ánh mắt Phó Quân Thâm dịu dàng hơn, cười nhẹ một tiếng: "Đầy rẫy đều là cô ấy."
"Đầy rẫy? Không có mà, tôi thấy..." Phục Trầm chưa kịp nói hết lời thì đã khựng lại.
Với thị lực vượt xa người thường, anh ta nhìn thấy một vài học sinh vừa lướt qua mình, màn hình khóa của điện thoại di động đều là Doanh Tử Khâm.
Thế giới bên ngoài có chút đáng sợ.
Phục Trầm không khỏi quấn chặt áo choàng dài: "Vậy, tổ tông, anh và sư tổ có thân phận gì trong thế giới thế tục?"
"Tôi là một công tử ăn chơi, còn sư tổ của anh..." Phó Quân Thâm đến bên cạnh mua trà sữa: "Cô ấy tự gọi mình là một thần côn, hoặc là người bình thường."
Phục Trầm: ???"
***
Doanh Tử Khâm vốn dĩ không định quay lại giới cổ võ sớm như vậy, nhưng Đan Minh đã bao vây kín nhà họ Diệp, không ai được phép ra vào.
Đan Minh chỉ điều tra sự việc, không hung ác giống như các cổ võ giả, nên không hề áp bức người của nhà họ Diệp.
Sau khi Doanh Tử Khâm trở về, gia chủ của nhà họ Diệp lập tức bước tới, hạ giọng: "Doanh tiểu thư, sao cô lại quay lại? Lẽ ra cô không nên quay lại."
"Bọn họ lại còn nói cô là tà y, muốn dẫn cô về thẩm vấn, đây không phải là một chuyện buồn cười hay sao?"
Nếu là tà y, nhà họ Diệp bọn họ có thể sống nổi không?
Có tà y nào mà châm cứu cho người ta mấy cái là có thể giúp cổ võ giả thăng lên cấp tông sư hay không?
Tà y xứng sao?
Hai đội trưởng đội hộ vệ đều biết Doanh Tử Khâm, bọn họ liếc nhau một cái: "Doanh tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh làm việc, không còn cách nào khác."
Dù sao tà y cũng là mối nguy hại lớn, mọi nghi ngờ đều không thể bỏ qua.
Doanh Tử Khâm nhìn gia chủ nhà họ Diệp, khẽ lắc đầu: "Không cần lo lắng."
Viên thuốc mà cô luyện chế không hề có chút độc tính nào.
Nếu có điều tra thật thì cũng không tra ra được gì.
Doanh Tử Khâm thản nhiên: "Đi thôi."
Mấy người hộ vệ liếc nhau, bọn họ không thực sự áp giải mà chỉ đi theo sau.
Đan Minh vẫn đang tiến hành cuộc họp.
Lý đường chủ cũng ở đó, ông ấy không khỏi lo lắng, trầm giọng nói: "Không phải tôi đã nhắn WeChat cho cô rồi à, sao cô vẫn ngoan ngoãn đến đây thế?"
Doanh Tử Khâm ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất với vẻ mặt bình thản: "Đến chơi một chút."
Lý đường chủ: "?"
Gia chủ nhà họ Mộng liếc nhìn cô gái với ánh mắt dò xét.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Doanh Tử Khâm.
Không thể phủ nhận rằng dù ở giới cổ y hay giới cổ võ, bất kỳ một người con gái nào đứng trước mặt cô đều bị lu mờ.
Vẻ đẹp này lẽ ra không nên tồn tại.
Việc khám nghiệm thi thể của gia chủ nhà họ Từ được tiến hành ngay bên cạnh.
Các cổ y đã quen với việc nhìn thấy xác chết, nên không cảm thấy gì cả.
Không bao lâu sau, vị cổ y phụ trách khám nghiệm cầm báo cáo đến: "Phó Minh Trưởng, đã có kết quả khám nghiệm."
Phó Minh Trưởng cầm kết quả, liếc nhìn, sắc mặt tối sầm lại.
Ông ta vung tay lên, ném tài liệu lên bàn, nói nhỏ: "Các người cùng xem thử đi."
Tài liệu nhanh chóng được truyền đi một vòng, sau đó trở về tay của phó Minh Trưởng.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, gia chủ nhà họ Từ quả thực là bởi vì uống viên thuốc do Doanh Tử Khâm luyện chế nên mới đột ngột qua đời.
Lần này, Lý đường chủ cũng không biết phải mở miệng thế nào, có chút lo lắng.
Ông ấy tin tưởng Doanh Tử Khâm không phải là tà y.
Thế nhưng thay vì dùng thuốc để cứu người, cô lại gϊếŧ người, đây quả thực là một điều cấm kỵ trong giới cổ y.
Nếu như không bị phát hiện thì tất nhiên sẽ có thể lấp liếm cho qua, nhưng bây giờ, chuyện này đã được công bố ra toàn thế giới cổ y.
Chắc chắn to chuyện.
Mặc dù Doanh Tử Khâm không phải là tà y, nhưng nếu cô đã làm chuyện này, nhất định sẽ trở thành đối tượng mà người trong giới cổ y muốn tiêu diệt.
"Đúng là loại tà y!" Tứ trưởng lão đột ngột đứng dậy: "Phó Minh Trưởng, nhất định phải lập tức bắt lại!"
Phó Minh Trưởng khoát tay, nhìn về phía cô gái: "Cô còn gì muốn nói không?"
"Ừm." Doanh Tử Khâm chậm rãi nói: "Các người điều tra sai rồi, tôi không hề hạ độc."
"Vẫn còn già mồm à? Chẳng lẽ kết quả khám nghiệm tử thi là giả?" Nghe cô nói như thế, Tứ trưởng lão tức giận: "Muốn giữ lại mạng sống thì mau khai ra sư phụ và các đồng môn của cô."
Nếu như không phải vì tà y, một nhà bốn người của con trai ông ta đã không chết thảm thương như vậy.
Tà y quá nham hiểm và phải bị tiêu diệt toàn bộ.
Rõ ràng là tam đường hội thẩm, bầu không khí nghiêm trọng, cô gái vẫn dựa vào ghế, trông rất bình tĩnh.
Cô nghiêng đầu, có vẻ như đang mỉm cười, thản nhiên.
Tứ trưởng lão nhíu mày: "Cô cười cái gì?"
Doanh Tử Khâm chậm rãi ấn huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói: "Không có gì, tôi chỉ thấy là các ông già thật rồi, y thuật không thể phát triển thêm, hiện tại chỉ có thể khám nghiệm bên ngoài của tử thi mà thôi."
Nếu tương lai của giới cổ y chỉ dựa vào mấy thiên tài như Phục Trầm thì sớm muộn cũng sẽ diệt vong.
Nhưng giới cổ y có diệt vong hay không chẳng liên quan gì đến cô.
Chỉ có điều, một nửa cái giới cổ y này là tâm huyết của Phục Tịch, bà vẫn sống thì cô phải giúp một tay.
Cô vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều im lặng.
Tứ trưởng lão cười lạnh: "Còn trẻ tuổi mà đã kiêu ngạo như vậy.
Cô nhìn xem các thiên tài đồng trang lứa với cô, ở tuổi của cô, có ai kiêu ngạo thế không?"
Ngoại trừ Tạ Niệm.
Tạ Niệm không chỉ là kiêu ngạo, mà là coi trời bằng vung rồi.
Nhưng đó là cổ võ giả, giá trị võ lực cao, lại được lão tổ tông nhà họ Tạ bảo vệ.
Còn cổ y thân thể yếu, liệu có thể so sánh được không?
Ở đâu ra mà kiêu ngạo?
"Ông cầm ngân châm, đâm vào huyệt vị mà tôi bảo." Doanh Tử Khâm không hề nhìn Tứ trưởng lão, gõ ngón tay lên bàn, nói ra bảy huyệt rồi gật đầu: "Nhìn xem rốt cuộc ông ta đã chết thế nào."
Nghe đến đây, cổ y phụ trách khám nghiệm tử thi sững sờ.
Ông ta nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt chợt sáng lên.
Bảy cái huyệt vị này...
"Đủ rồi!" Tứ trưởng lão giận dữ: "Cô không chỉ già mồm mà còn muốn hủy hoại thi thể, tiêu diệt bằng chứng.
Phó Minh Trưởng, bây giờ ông còn muốn tra xét cái gì?"
"Nếu như cô ta không khai ra thế lực đằng sau và đồng bọn, vậy hãy dùng nghiêm hình tra hỏi đi!"
Phó minh trưởng mở miệng: "Vậy thì..."
Ông ta còn chưa nói hết, cổ y phụ trách khám nghiệm tử thi đột nhiên lên tiếng: "Phó Minh Trưởng, các vị trưởng lão, vừa rồi tôi đã dùng ngân châm đâm vào các huyệt vị mà Doanh tiểu thư nói, có phát hiện mới rồi."
"Có phát hiện mới gì?" Tứ trưởng lão căn bản không muốn nghe: "Phát hiện người này không phải chết vì uống thuốc à?"
Cổ y kia lên tiếng: "Không phải, nhưng đúng là..."
"Không có nhưng nhị!" Tứ trưởng lão đập bàn: "Không thể chậm trễ hơn nữa, thêm một giây, sẽ thêm nhiều tai họa nữa."
"Chắc hẳn gia chủ nhà họ Mộng và các vị ở đây đều hiểu đạo lý này."
Gia chủ nhà họ Mộng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cứ bắt nhốt vào trước còn hơn là để xông ra bên ngoài."
Đại diện của các gia tộc khác cũng thảo luận với nhau và đều thể hiện sự tán đồng.
Phó Minh Trưởng nhíu mày: "Vậy thì ..."
"Chuyện lớn như tà y tại sao lại không mời tôi đến hỏi chuyện?" Giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ để áp chế người khác: "Hay là lâu rồi tôi không ra ngoài nên không còn quyền lên tiếng trong giới cổ y này nữa rồi?"
Bên ngoài, Phục Trầm đang đỡ Phục Tịch đi vào.
- Đề lời nói với người lạ -
Ừm, thời gian trong sách là đầu năm 2022.