An Lăng cũng đã nghe nói về chuyện tam đường hội thẩm của Đan Minh mấy ngày trước, còn biết vì chuyện tà giáo mà kinh động đến cả Phục Tịch.
Phục Trầm dẫn theo Doanh Tử Khâm, anh ta cũng không lấy làm bất ngờ.
Doanh Tử Khâm quả thực là một thiên tài, chỉ có điều trước mắt địa vị của cô trong giới cổ y vẫn chưa đủ cao.
"Không có gì thì nói làm khỉ gì." Phục Trầm vỗ một cái lên đầu anh ta: “Lãng phí tâm trạng tốt của tôi.”
Chuyện cơ mật như Doanh Tử Khâm là sư phụ của Phục Tịch, sao anh ta có thể nói ra được?
Giới cổ y vốn đã có không ít người muốn tìm sư phụ của Phục Tịch, nói là muốn mời đi chữa bệnh.
"Không không không, có mà." An Lăng liếc mắt nhìn cô gái đã đi xa, lúc này mới mở miệng: “Bên phía nhà họ Lâm giới cổ võ truyền tin tới, nói Trà thánh chuẩn bị xuất sơn rồi, rất có thể bà ấy sẽ đến cuộc đi săn mùa đông lần này.”
"Xuất sơn thật ư?" Phục Trầm khá ngạc nhiên: “Đó là chuyện tốt mà.”
Có cổ y nào không muốn gặp Trà thánh?
Việc đó đồng nghĩa với có cả một xe dược liệu.
Hơn nữa còn là kiểu lấy không cạn, dùng không hết nữa chứ.
An Lăng gật đầu: “Phục huynh, chuyện này không được nói ra ngoài đâu đấy.”
"Biết rồi biết rồi." Phục Trầm xua xua tay, vừa quay đầu không thấy cô gái đâu nữa, lập tức chạy đuổi theo: “Sư...!Doanh tiểu thư, đợi tôi với.”
An Lăng nhìn mà lắc đầu: “Xem ra cô tiểu thư Tử Khâm này có ý định gia nhập nhà họ Phục rồi, bằng không Phục huynh cũng sẽ không dắt cô ấy theo, nhà họ Phục lần này lại thêm một viên đại tướng nữa rồi.”
***
Phía trước.
Phục Trầm đuổi kịp cô gái: “Sư tổ, sao người lại bỏ con lại thế.”
"Đâu có." Doanh Tử Khâm vẫn đang nhìn bụi cây ở trước mặt, dáng vẻ suy tư: “Ban nãy tôi nhìn thấy một con cáo đỏ, khá là đẹp.”
Phục Trầm gật đầu: “Bên đó là rừng nguyên thủy, chưa từng khai phá, có nhiều động vật lắm.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Thực ra bên trong giới cổ y và giới cổ võ vẫn còn không ít những loài động vật mà thế giới bên ngoài coi là đã tuyệt chủng.
Cô tản bộ xong, nhớ tới một chuyện: “Anh muốn gặp Trà thánh?”
"Ai không muốn chứ?" Phục Trầm cảm thán: “Tuy con không thích làm việc, nhưng có một vài loại dược liệu, nhìn một lần cũng có thể mở mang tầm mắt.”
Bao nhiêu năm rồi, người trồng dược liệu trong giới cổ y cũng không ít, nhưng vẫn không ai so được với Trà thánh.
Doanh Tử Khâm kéo áo khoác ngoài: “Vậy thì gặp thôi.”
Phục Trầm ngơ ngác: “Sao lại là vậy thì?”
Gặp Trà thánh, dễ lắm sao?
Anh ta mờ mịt đi theo Doanh Tử Khâm vào căn nhà gỗ.
Trong căn nhà gỗ bày một giá nướng thịt.
Phục Trầm không phải đợi lâu, đã đợi được người đến.
Anh ta ngẩng đầu nhìn qua.
Đó là một bà cụ, trên tay cầm một chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất, đi lại hùng dũng.
Rất nhiều người đều chưa gặp Trà thánh bao giờ, chỉ biết Trà thánh là một bà cụ.
Nhưng bởi vì Phục Tịch và Trà thánh từng có giao lưu, ở chỗ Phúc Tịch có tranh vẽ của Trà thánh.
Phục Trầm từng nhìn thấy, cho nên lúc này nhận ra ngay.
Anh ta đứng phắt dậy, kinh ngạc: “Trà thánh tiền bối?”
Bà cụ không để ý đến anh ta, vừa bước vào đã tìm cái ăn ngay.
Cho đến khi bà nhìn thấy trong căn nhà gỗ còn một người nữa, vẻ mặt lập tức trở nên chán ghét: “Thằng ranh, sao mi lại ở đây?”
Đã rất lâu rồi bà ấy không nhìn thấy Phó Quân Thâm.
Nhiều năm trước, Phó Quân Thâm rời khỏi giới cổ y một khoảng thời gian rất dài.
Phó Quân Thâm đưa nước quá nóng cho Doanh Tử Khâm: “Bà còn không hiểu à?”
"Hừ." Bà cụ ngồi xuống, cầm cá nướng lên, biểu cảm không vui.
"Anh trai lớn." Tiểu dược đồng đi theo để lộ một nụ cười ngoan ngoãn vô ngần.
"Đừng gọi anh trai lớn, gọi là đồ vô liêm sỉ gợi đòn." Phó Quân Thâm chậm rãi rút chiếc điện thoại khỏi tay của tiểu dược đồng: “Gọi ngay trước mặt, không thì anh không nghe thấy.”
Tiểu được đồng: “...”
Cậu ta xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình, có chút ấm ức.
Phục Trầm ở bên cạnh, kinh ngạc đến hoàn toàn cứng đờ.
Trà thánh đó!
Đang ở trước mặt anh ta ăn thịt nướng không màng đến hình tượng, còn đang cười nói tán gẫu với tổ tông của anh ta.
Bây giờ thì anh ta tin rồi.
Đối với Doanh Tử Khâm mà nói, gặp Trà thánh là chuyện rất dễ dàng.
Doanh Tử Khâm ngồi trên sô pha, trả lời tin nhắn.
[Chỉ yêu tiền nhưng cũng yêu lão đại]: Lão đại, phòng thí nghiệm của cô có thiếu người không? Hôm nay tôi nghe người bên dưới báo cáo, nói trong gia tộc có mấy đứa nhỏ đang nghịch vật lý, quăng cho cô làm trợ thủ nhé?
Từ sau khi cô bị tấn công trên diễn đàn NOK lần trước, cô không đăng nhập vào tài khoản Thần Toán nữa.
Không đăng nhập thì hacker có giỏi đến mấy cũng không tấn công cô được.
Cho nên cô đã cho Caesar số WeChat của mình, đồng thời xóa đi toàn bộ lịch sử trò chuyện trên diễn đàn.
Vì thế, Caesar chỉ đành phải học cách sử dụng WeChat.
Có điều anh ta vẫn luôn ở trong lâu đài, bình thường ngoài kiếm tiền thì xem phim, lướt mạng, không hề giống với những lão già cổ hủ khác không hiểu khoa học kỹ thuật hiện đại và trào lưu, ngược lại anh ta còn rất thời thượng.
Trong lâu đài của nhà Laurent, còn ních đầy các loại máy tính điện thoại, kiểu hình nào cũng có.
Có tiền thì có thể tùy ý như thế đấy.
[Ừm, có thể gửi tài liệu cho tôi trước, để tôi xem.]
Doanh Tử Khâm trả lời xong, cầm một viên cánh gà nướng lên.
Phó Quân Thâm cũng ngồi xuống.
Trong phòng chỉ có mình Phục Trầm rất không tự nhiên.
Bà cụ ăn xong thịt nướng thì chậm chạp rời đi, suýt chút nữa quên cả đem tiểu dược đồng theo.
Lúc này Phục Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta kéo quần áo, hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Sư tổ, Trà thánh không phải cũng là đồ đệ của người đấy chứ?”
"Không phải." Doanh Tử Khâm cầm một xiên cánh gà nữa lên: “Bà ấy cũng chỉ vừa mới qua một trăm tuổi.”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Phục Trầm vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài: “Vậy sư tổ còn đồ đệ khác không?”
Doanh Tử Khâm hơi khựng lại: “Vẫn còn, không biết còn sống hay không nữa.”
Phục Trầm gật đầu.
Phục Tịch có thể sống lâu như vậy là vì có tu vi cổ võ, những người khác thì chưa chắc.
Anh ta ôm lấy trái tim hoảng sợ nghiêm trọng của mình, lúc này mới bắt đầu ăn thịt nướng.
***
Cuộc đi săn mùa đông vốn không kéo dài, tổng cộng chỉ có năm ngày.
Đến ngày cuối cùng, có không ít người đang chờ.
Bởi vì hôm nay có thể xem một cuộc thi đấu rất thú vị.
"Đã đến thời gian thi đấu." Trên đài, đại trưởng lão của Đan Minh vuốt vuốt râu, lên tiếng: “Vẫn quy tắc cũ, cứ hai người đấu một lần, bốc thăm quyết định.”
“Quy tắc thì không cần tôi phải nói nhiều nữa phải không? Mỗi bên luyện chế một vị thuốc độc, một vị thuốc giải, sau đó cho đối phương dùng, ai có thể luyện chế thành công thuốc giải độc trong thời gian ngắn nhất, thì người đấy thắng.”
Một cách thức thi đấu rất thô bạo.
Nhưng người dám tham gia lại không nhiều.
Nếu y thuật giữa hai người chênh lệch quá lớn, lỡ như không kịp cho uống thuốc giải mà chết vì độc phát tác thì phải làm sao?
"Có điều phần thưởng lần này khá là hiếm có, là Tuyết Ngọc sâm." Đại trưởng lão nói tiếp: “Để khích lệ mọi người tham gia thi đấu.”
Câu này vừa thốt ra, tiếng xôn xao bên dưới đã to hẳn lên.
“Tuyết Ngọc sâm? Nỡ bỏ Tuyết Ngọc sâm ra làm phần thưởng cho cuộc thi thật à?”
“Giới cổ y chúng ta lần này hạ quyết tâm rồi, trước đây nếu có được dược liệu quý hiếm như Tuyết Ngọc sâm thì đời nào chịu xì ra.”
“Cho dù là Tuyết Ngọc sâm tôi cũng không tham gia, cuộc thi lấy mạng nhau thì có.”
Lỗ tai Doanh Tử Khâm hơi động đậy, hai mắt dần mở lớn.
Cô cũng đã nghe thấy ba chữ "Tuyết Ngọc sâm".
Tối hôm qua bà cụ còn nói với cô về vị thuốc này, cũng là một nguyên liệu tất yếu cho việc chữa thương tật ngầm ẩn sâu trong người Phó Quân Thâm.
Trong vườn thuốc của bà cụ cũng có, chỉ có điều đều chưa chín.
Cây Tuyết Ngọc sâm này là tự nhiên, không lâu trước mới có một tiểu đội thám hiểm lên một ngọn núi cao của giới cổ võ hái xuống.
Ngọn núi cao ấy hiếm có người lai vãng, Tuyết Ngọc sâm lại nhỏ, rất khó phát hiện.
Cho nên theo tính toán, cây Tuyết Ngọc sâm này không chỉ không bị tổn hại, mà tuổi ít nhất cũng phải năm trăm năm rồi.
Hơn nữa trời sinh đất nuôi, dù sao cũng tốt hơn do người trồng.
Phó Quân Thâm phát giác ra ý muốn của cô gái, tay anh vỗ vỗ lên đầu cô, thấp giọng cười: “Yểu Yểu, anh không sao, thương tật ngầm chỉ còn lại một chút xíu thôi, tu dưỡng là được, không cần phải tốn quá nhiều tâm sức.”
Thương tật ngầm trong người anh là do trước đây để lại.
Cho dù cổ võ có khai phá cực hạn của cơ thể đến mấy, đó vẫn là cơ thể của người phàm, cộng thêm hết lần này đến lần khác nhận những vết thương trí mạng, cho nên mới để lại thương tật ngầm.
Có điều năng lực hồi phục của anh trước giờ đều rất nhanh, mấy năm nay cũng đã hồi phục được bảy tám phần rồi.
Doanh Tử Khâm giúp anh điều dưỡng, thương tật trong người đã không còn ảnh hưởng gì đến anh nữa.
"Không được." Doanh Tử Khâm lạnh nhạt phản đối, hiếm thấy cứng rắn nói: “Đó là trong tình huống không có dược liệu.”
Cô ngẩng đầu, nhìn mấy lò luyện thuốc trên đài cao, mắt phượng hơi nheo lại, nói ngắn gọn: “Sơ giải độc thôi mà.”
Chuyện này đối với cô mà nói rất dễ dàng.
Ban đầu khi cô tiếp xúc với y thuật là vì thấy chuyện chế độc rất vui.
"Trị khỏi hoàn toàn thương tật ngầm, tu vi cổ võ của anh có thể tăng lên không ít, tu luyện thêm chút nữa là có thể đạt đến một trăm năm mươi năm rồi nhỉ?" Doanh Tử Khâm hơi nghiêng đầu, lông mày hơi nhướng lên: “Không phải muốn bảo vệ em à?”
Tốc độ tu luyện như vậy đúng là rất nhanh.
"Nói không lại em." Phó Quân Thâm có phần bất lực, anh nói: “Nhưng em phải biết rằng, em quan trọng hơn.”
Bởi vì đã quen với cảnh chém gϊếŧ cướp giật trong giới cổ võ, cho nên từ trước đến nay anh không bao giờ đi tranh cướp dược liệu.
Người khác thế nào không phải chuyện của anh, nhưng nhất định phải giữ vững kỷ luật bản thân.
Hai người nói chuyện rất nhỏ.
Xung quanh đều là cổ y, thính lực chỉ ngang với người bình thường, đều không ai nghe thấy.
Mộng Thanh Tuyết đứng cách đó khá xa chỉ thấy động tác của hai người, trong lòng cảm giác như kiến cắn.
Cô ta lại không khống chế được bản thân đi nhìn bọn họ.
Doanh Tử Khâm quay đầu, nhìn sang Phục Trầm: “Cuộc thi này còn có yêu cầu gì khác không?”
Phục Trầm nghe mà lơ mơ buồn ngủ, không kịp trả lời.
"Ồ, đây là tập tục của giới cổ y." An Lắng nghe thấy, ở bên cạnh nói với sang giải thích một câu: “Chủ yếu là để rèn luyện khả năng giải độc và ứng phó với tà y cho các cổ y.”
“Chắc bây giờ tiểu thư Tử Khâm cũng đã biết rồi, tà y vì đi đường bàng môn tà đạo, giỏi dùng độc hơn so với cổ y.”
Trước đây mặc dù giới cổ y không có quy định rõ ràng là cổ y tuyệt đối không được dùng độc gϊếŧ người, nhưng mỗi người đều tự hiểu trong lòng.
Cho đến về sau tà y xuất hiện, giới cổ y mới lập quy định cứng một cách triệt để.
Doanh Tử Khâm gõ lên tay vịn của ghế ngồi: “Đăng ký ngay tại hiện trường?”
"Đúng, đăng ký ngay tại hiện trường, khoan đã..." An Lăng đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên: “Cô muốn tham gia?”
Tuy Doanh Tử Khâm là thiên tài luyện thuốc, đã đứng đầu trong kỳ sát hạch cấp 4 của Đan Minh.
Nhưng nếu thật sự luyện thuốc, thì sao có thể so được với những thành viên chi chính được ba thế gia cổ y lớn bồi dưỡng từ nhỏ?
Tất nhiên, An Lăng tin rằng, qua mấy năm nữa, Doanh Tử Khâm nói không chừng có thể vượt qua Mộng Thanh Tuyết, đứng ngang hàng là chuyện chắc chắn.
Nhưng hiện giờ?
Hai người trao đổi đều không cố ý hạ thấp giọng.
Đặc biệt là Mộng Thanh Tuyết vẫn luôn để ý đến bên phía Doanh Tử Khâm, cô ta cũng đã nghe thấy.
Tham gia cuộc thi này?
Mộng Thanh Tuyết mím môi.
Cũng không phải là không thể thử.
An Lăng hơi cuống lên: “Phục huynh, anh ngăn cô ấy lại đi, đừng nói là Thanh Tuyết, cho dù là em gái tôi, cô ấy cũng không đọ lại được đâu.”
Tuy nói thế hệ trước sẽ không nhúng tay vào cuộc thi này, chỉ có lớp trẻ tham dự.
Nhưng có cổ y trẻ dám tham dự nào không phải người thân kinh bách chiến?
Phục Trầm không biết đã ngủ mất từ lúc nào, không hề trả lời.
An Lăng: “...”
Anh ta bất lực, quay đầu lại: “Phó công tử, anh cũng không khuyên nhủ cô ấy à?”
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong lên: “Tôi nghe theo cô ấy.”
An Lăng: “...”
Anh ta chỉ đành kéo An Diệu Diệu qua nói: “Nếu lát nữa em rút trúng tiểu thư Tử Khâm thì nhớ nhường đấy đã biết chưa?”
"Ồ ồ, anh cả, anh yên tâm." An Diệu Diệu ngẩng mặt lên khỏi cái điện thoại: “Em nhận thua luôn, em chẳng có hứng thú gì với Tuyết Ngọc sâm cả.”
Cô ấy tham dự thi đấu là vì muốn rèn luyện y thuật.
An Diệu Diệu nói tiếp: “Còn nữa, chuyện của mỹ nữ anh bớt lo đi.”
An Lăng: “...”
Nhà họ An bọn họ thật không nên lắp đặt wifi với máy phát tín hiệu, lên mạng gì chứ.
Anh ta căn bản không hiểu nổi mấy kiểu nói chuyện của giới trẻ bây giờ.
Đăng ký tham gia đúng là đăng ký ngay tại chỗ, rút thăm cũng rút thăm tại chỗ.
Người đăng ký không nhiều, vừa vặn mười hai người, có thể ghép đôi hai người một.
Ngoài An Diệu Diệu và Mộng Thanh Tuyết ra, các cổ y trẻ khác về cơ bản thực lực đều ngang nhau.
Rất nhanh đã có kết quả bốc thăm.
"Tiểu thư Thanh Tuyết đối đầu với..." Đại trưởng lão nhìn kết quả bốc thăm, cau mày lại, dừng hai giây mới nói tiếp: “Tiểu thư Tử Khâm.”
Dứt lời, ông ấy cầm hai mảnh giấy chìa ra cho mọi người xem.
Bên dưới yên ắng không một tiếng động.
An Lăng dựa vào ghế: “Lần này tiêu rồi.”
Anh ta vốn cho rằng, vận may của Doanh Tử Khâm có tệ đến mấy thì cũng chỉ rút phải An Diệu Diệu thôi.
Kết quả vừa vào đã đụng ngay Mộng Thanh Tuyết.
Không ai biết vì sao Mộng Thanh Tuyết lại tham dự cuộc thi luyện thuốc lần này.
Cơ thể cô ta yếu ớt, nhà họ Mộng trước giờ canh chừng rất chặt, làm gì có chuyện để cô ta tự uống độc vào người?
Có điều cũng có thể hiểu được, trong lớp trẻ, y thuật của Mộng Thanh Tuyết đứng đầu, Lâm Thanh Gia còn kém hơn một chút.
Lần này thì còn đấu gì nữa?
- Chương 574: Mộng Thanh Tuyết thảm rồi, không người nào có thể so sánh.
-
An Lăng có chút bồn chồn.
Nhưng bốc thăm là hình thức tuyệt đối công bằng.
Bỏ mảnh giấy có ghi tên vào trong hộp, do đại trưởng lão của Đan Minh đích thân bốc.
Cuối cùng Phục Trầm cũng tỉnh táo lại đôi chút, nhưng vẫn còn ngái ngủ: “Cái gì tiêu cơ?”
"Phục huynh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi." An Lăng liều mạng lay cánh tay của Phục Trầm: “Thi đấu đó, tiểu thư Tử Thâm bốc trúng Thanh Tuyết rồi.”
"Ồ." Phục Trầm hé mí mắt, lật người lại: “Thế thì Mộng Thanh Tuyết thảm rồi, phải xem cô ấy có định thi đấu nghiêm túc không, nếu nhường thì đỡ hơn chút.”
An Lăng nhíu mày: “Phục huynh, anh ngủ đến hồ đồ rồi đấy à, anh nói ngược rồi phải không?”
Mộng Thanh Tuyết thảm?
Cho dù là đích thân Phục Trầm lên tham gia thi đấu, nhiều nhất cũng chỉ đấu ngang tay với Mộng Thanh Tuyết.
"Có nói ngược đâu." Phục Trầm cố gắng vực dậy tinh thần: “Tôi nói với cậu nhé, không ai địch lại sư...!Doanh tiểu thư đâu.”
Cho dù là lão tổ tông của nhà bọn họ đến, cũng không thể so được về khoản y thuật.
Trong cả giới cổ y này, luận về luyện thuốc, còn ai có thể địch lại Doanh Tử Khâm?
An Lăng hạ thấp giọng: “Phục huynh, anh nói thật đi, có phải anh đã để mắt đến tiểu thư Tử Khâm rồi không?”
"Vãi chưởng." Câu nói này khiến Phục Trầm tỉnh táo hoàn toàn, ném luôn cái quạt trong tay, chặn cứng miệng của An Lăng: “Cậu im miệng đi!”
Bên cạnh có một vị tông sư cổ võ hàng thật giá thật đang ngồi ở đây đây này.
Nơi này là giới cổ y, các hộ vệ ở đây đều không có tu vi cao bằng Phó Quân Thâm.
Anh ta còn muốn sống nữa không thế?
Phục Trầm lập tức lên tiếng: “Tôi xin thề, tôi tuyệt đối không có chút tâm tư nào với Doanh tiểu thư, trời đất chứng giám.”
Phó Quân Thâm hé mắt nhìn: “Cậu cũng không dám.”
***
Bởi vì là trận đầu tiên nên Doanh Tử Khâm đã bước lên đài rồi.
Bên kia, hộ vệ của nhà họ Mộng cũng đẩy Mộng Thanh Tuyết lên.
"Thanh Tuyết." An Diệu Diệu kéo áo cô ta: “Lát nữa thi đấu, cô đừng nghiêm túc quá.”
"Cô đang nói gì thế?" Mộng Thanh Tuyết cau mày: “Đây là thi đấu, sao có thể nhường được? Mọi thứ phải công bằng.”
An Diệu Diệu nghi hoặc: “Cũng đâu phải cuộc thi quan trọng gì, ý của tôi là, cô luyện ra độc tính yếu một chút, đừng quá làm tổn thương đến Doanh tiểu thư.”
Mộng Thanh Tuyết mím môi, tay nắm chặt: “Bất kể có quan trọng hay không, đây vẫn là cuộc thi.”
An Diệu Diệu nín thở, suýt nữa chết nghẹn.
Cô ấy phát hiện mình thật sự không thể giao lưu được với Mộng Thanh Tuyết.
Sao lại cứng nhắc như thế chứ, không biết linh hoạt là gì à?
Trên đài, đại trưởng lão của Đan Minh nhíu mày, nhỏ giọng lên tiếng: “Doanh tiểu thư, nếu thật sự không được, cô có thể rút lui giữa chừng.”
Giới cổ y đã từng tổ chức nhiều cuộc thi như thế này, trước đây cũng không phải chưa từng có người mất mạng.
Doanh Tử Khâm là thành viên của Đan Minh, đang trong quá trình phát triển, tiền đồ vô lượng.
Bất luận thế nào Đan Minh cũng không thể để mất một thiên tài mà tương lai chắc chắn sẽ trở thành một bậc thầy luyện thuộc hàng đầu.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tôi tự biết chừng mực.”
Đại trưởng lão vẫn không yên tâm, ngồi một bên quan sát.
Dược liệu đều đặt cả trên bàn, cho hai bên tự lựa chọn.
Mộng Thanh Tuyết hắng giọng mấy tiếng: “Doanh tiểu thư, cô chọn đi, cô rất cần Tuyết Ngọc sâm à?”
Doanh Tử Khâm quay đầu sang.
Mộng Thanh Tuyết lại tiếp tục: “Nếu tôi thắng, cũng có thể đưa cho cô.”
Cơ thể khỏe mạnh là bố mẹ cho, không thể so sánh được.
Nhưng luyện thuốc, đúng là có thể so sánh một phen.
Cô ta vẫn đủ tài năng để có thể thắng được Doanh Tử Khâm.
Doanh Tử Khâm không trả lời, chọn dược liệu xong, cô đi đến phía trước lò luyện thuốc bên trái, khoanh chân ngồi xuống.
Các cổ y đều đã nhìn thấy những dược liệu mà cô chọn.
Những dược liệu này chỉ có thể luyện ra một loại thuốc độc, Hóa Kình đan.
Sau khi uống vào, nội kình sẽ bị phong bế một khoảng thời gian.
Mộng Thanh Tuyết cũng bắt đầu lựa nguyên liệu.
Đại trưởng lão cau mày thật chặt, nhanh chóng dựa vào dược liệu để dự đoán loại thuốc mà Mộng Thanh Tuyết muốn luyện chế.
Đoạn Mạch đan.
Loại thuốc độc này cực kỳ nguy hiểm.
Đối với thực lực hiện giờ của Doanh Tử Khâm mà nói, không dễ giải một chút nào.
Hai bên cần luyện ra ba vị thuốc.
Một vị thuốc độc, thuốc giải của thuốc độc, cùng với thuốc giải của thuốc độc đến từ đối phương.
Mọi người ở bên dưới chăm chú quan sát.
Giữa chừng, có không ít người phát hiện ra điều bất thường.
"Phục huynh, không hay rồi!" An Lăng vỗ lên vai Phục Trầm, đôi mắt hơi mở to: “Thanh Tuyết luyện không phải Đoạn Mạch đan, mà là Toái Mạch đan.”
Hai loại đan dược này có chung nguyên liệu, chỉ có điều hàm lượng không giống nhau.
Nhưng loại thuốc sau độc tính mạnh hơn loại trước gấp năm mươi lần.
Một khi uống Toái Mạch đan vào, trong vòng một phút tứ chi đau đớn.
Ba phút sau cơn đau lan dần đến tim và phổi.
Trong vòng năm phút nếu còn không có thuốc giải tâm mạch sẽ đứt đoạn.
Tất nhiên, Toái Mạch đan cũng không phải tuyệt đối không có thuốc giải, cũng không thuộc loại thuốc độc đặc biệt cao cấp.
Đối với các cổ y thế hệ già mà nói, có thể dễ dàng giải được loại độc này, dù sao bọn họ cũng đã nghiên cứu về lĩnh vực cổ y rất lâu rồi, đám vãn bối không thể nào so được.
Nhưng đối với lớp trẻ mà nói, Toái Mạch đan nằm ở mức không thể giải được.
Đến thiên tài như Phục Trầm, cũng không biết cách luyện ra thuốc giải cho Toái Mạch đan.
"Phó công tử, cuộc thi này không dùng được rồi." An Lăng lại quay sang Phó Quân Thâm: “Thi đấu không có mắt, phải làm sao đây?”
Ánh mắt Phó Quân Thâm tối đi, giọng điệu lạnh nhạt: “Trên sân thi đấu, đúng là không có mắt.”
Các cổ y khác xì xào bàn tán.
“Toái Mạch đan à, tôi nhớ, trong Đan Minh còn có trưởng lão không sao luyện được thuốc giải cho loại thuốc này.”
“Như vậy xem ra, y thuật của tiểu thư Thanh Tuyết quả nhiên lại lớn mạnh lên không ít.”
“Tuy tiểu thư Tử Khâm là thiên tài, nhưng rốt cuộc thời gian nghiên cứu luyện thuốc vẫn còn quá ngắn, không biết cô ấy đã nghe nói về Toái Mạch đan hay chưa nữa.”
Đại trưởng lão cũng đã phát hiện ra, lông mày nhíu chặt: “Lão tứ, phải làm sao đây?”
Một khi cuộc thi bắt đầu, bọn họ đều không thể nhúng tay vào.
Ai ngờ Mộng Thanh Tuyết lại nghiêm túc như thế?
Duy chỉ có Doanh Tử Khâm ngồi trước lò luyện thuốc, ung dung nhàn nhã, không chút dao động.
Chỉ có điều tay cô bỗng xoay một vòng.
Vốn dĩ cô phải cầm đóa hoa màu lam lên, thì cô lại cầm một loại có màu xanh lục lên trước, dùng tay chậm rãi nghiền nát, bỏ vào trong lò luyện thuốc.
Động tác của cô thu hút sự chú ý của các cổ y.
Những người được mời đến tham dự cuộc đi săn mùa đông đều là những người xuất chúng của ba thế gia cổ y hàng đầu, tất nhiên đều có thể nhìn ra được điểm khác biệt.
An Lăng nhíu mày: “Phục huynh, trình tự bỏ nguyên liệu của cô ấy có phải sai rồi không? Tôi nhớ là phải bỏ hoa Thiên Lan trước tiên, rồi mới bỏ cỏ Lục Tinh, sao cô ấy lại làm ngược lại thế?”
Luyện chế đan dược, trình tự bỏ nguyên liệu rất quan trọng.
Nếu như làm ngược, phôi đan dược chưa chắc đã có thể thành hình.
Phục Trầm cũng chăm chú quan sát.
Tuy anh ta không hiểu, nhưng anh ta tin với năng lực của Doanh Tử Khâm, không thể có chuyện tùy tiện thay đổi trình tự bỏ nguyên liệu: “Chắc là một loại thuốc độc mới chăng.”
Nói rồi, đột nhiên anh ta ý thức được một chuyện, vẻ mặt hơi biến đổi.
Anh ta biết Doanh Tử Khâm rất tài giỏi, cho nên không hề lo lắng, còn An Lăng và An Diệu Diệu không biết, vì thế lo lắng là chuyện bình thường.
Nhưng Mộng Thanh Tuyết cũng không biết, mà vừa lên đài đã luyện ra thứ thuốc khiến đối phương không thể giải được.
Doanh Tử Khâm không thể hiện nhiều, cho nên trong mắt những người khác, lớp trẻ này, Doanh Tử Khâm quả thực cách Phục Trầm, Mộng Thanh Tuyết và An Diệu Diệu một khoảng cách không nhỏ.
Cho dù là Đoạn Mạch đan, đối với cô cũng đã rất khó rồi.
Vậy mà Mộng Thanh Tuyết còn luyện chế Toái Mạch đan.
Nếu Doanh Tử Khâm thật sự chỉ ở mức y thuật mà cô thể hiện ra, thì viên thuốc này chưa nói đến chuyện có lấy mạng cô không, tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể là điều chắc chắn.
Vẻ mặt của Phục Trầm hơi sầm xuống.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mùi thuốc cũng dần nồng hơn.
"Đã hết giờ..." Cuối cùng, đại trưởng lão đứng dậy: “Hai bên để lại thuốc giải, giao thuốc độc lên đi.”
Mộng Thanh Tuyết lau mồ hôi, sắc mặt hơi tái, đưa thuốc độc cho hộ vệ bên cạnh.
Hộ vệ đưa đến tay đại trưởng lão.
"Đây là Toái Mạch đan, đây là..." Đại trưởng lão hơi khó xử.
Doanh Tử Khâm đã thay đổi trình tự bỏ nguyên liệu, ai biết nó có còn là Hóa Kình đan nữa hay không?
Mộng Thanh Tuyết nhìn cô gái: “Doanh tiểu thư, cô trước hay tôi trước?”
Cô ta tất nhiên sẽ không để Doanh Tử Khâm xảy ra chuyện, trong tay cô ta có thuốc giải, kịp thời dùng sẽ không tổn hại đến cơ thể.
Cô ta chỉ muốn chứng minh là mình mạnh hơn Doanh Tử Khâm mà thôi.
Nhất là khi Phó Quân Thâm đang ở bên dưới.
Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Sao cũng được.”
Đại trưởng lão còn chưa kịp ngăn cản, cô gái đã cầm lấy Toái Mạch đan.
Cô uống thuốc giải trước, rồi lại uống Toái Mạch đan.
Tất cả mọi người có mặt đều căng thẳng chờ đợi, ánh mắt chăm chú hướng về cô gái.
Đại trưởng lão cũng phải nín thở.
Nếu Doanh Tử Khâm xuất hiện phản ứng không tốt nào, bên phía Đan Minh sẽ lập tức cứu chữa ngay.
Nhưng một giây, hai giây...!đợi suốt một phút, Doanh Tử Khâm vẫn không có phản ứng gì.
Cô còn ngáp một cái, hơi buồn ngủ.
Bên dưới yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều biết, thuốc giải trước nay khó luyện hơn thuốc độc.
Giới cổ y cũng từng để ý đến những độc dược sự trên bảng xếp hạng của diễn đàn NOK, cho nên cũng biết có không ít độc dược sư đều là luyện ra thuốc độc trước, rồi mới bắt đầu tiến hành giải độc.
Có một vài kỳ độc trên thế gian, đến cả bản thân người chế ra nó cũng không tìm được thuốc giải.
Nhưng hiện giờ, Doanh Tử Khâm đã nuốt Toái Mạch đan do Mộng Thanh Tuyết luyện ra, mà đừng nói là tâm mạch đứt đoạn, đến một chút phản ứng cũng không có.
Đây còn không đủ chứng minh, y thuật của cô hoàn toàn không thua kém Mộng Thanh Tuyết ư?!
An Lăng đờ đẫn quay đầu sang: “Phục huynh, thì ra những gì anh nói là thật.”
Phục Trầm lườm nguýt An Lăng một cái: “Phí lời.”
Mộng Thanh Tuyết mím môi.
Toái Mạch đan bị giải rồi?
Sao có thể như vậy được?
Cô ta vô thức nhìn xuống bên dưới, trái tim nhói lên, đau như kim châm.
Đại trưởng lão cũng thở phào một tiếng, nhìn sang Mộng Thanh Tuyết: “Tiểu thư Thanh Tuyết, đến lượt cô rồi.”
Tuy sức khỏe của Mộng Thanh Tuyết không tốt, nhưng Mộng gia chủ thật sự không tin, một luyện dược sự mới chớm nở có thể làm khó được Mộng
Thanh Tuyết.
Đáng tiếc không thể hạ độc được Doanh Tử Khâm.
Ánh mắt Mộng gia chủ nhìn con gái có nhiều suy tư.
Mộng Thanh Tuyết uống thuốc giải do chính mình luyện chế trước, sau đó mới đón lấy viên thuốc độc Doanh Tử Khâm luyện ra từ trong tay của hộ vệ, nuốt xuống trước mặt tất cả mọi người.