Dung Chiêu mỉm cười gật đầu, sau đó giơ tay,“bốp bốp” vỗ tay hai cái.

Trong giây phút tiếng vỗ tay của cô rơi xuống, tất cả hạ nhân cùng hô to…

“Chúc Thôi thái phu nhân sinh nhật vui vẻ, Phúc Lộc Trang chúc thái phu nhân khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!” 

Tiếng nói vừa dứt, đằng trước pháo hoa nổ tung.

Thôi thái phu nhân nắm chặt tay Dung Hương Họa, ngẩng đầu, hốc mắt đẫm lệ nhìn pháo hoa nở rộ trên trời.

Nhân sinh cao quang cũng chỉ thế này mà thôi.

Thân là Thôi thái phó phu nhân, những năm qua bà không ít lần ăn mừng sinh nhật, nhưng bởi vì sinh nhật đều tổ chức ở trong phủ, diện tích quá nhỏ, người vây quanh bà đều là nữ quyến thân cận.

Thay vì nói là thọ yến của bà, không bằng nói là phản ứng của Thôi thái phó cùng thế cục trong kinh.

Địa vị của phụ nữ ở triều Đại Nhạn không tính là quá thấp, nhưng chung quy vẫn là nam tôn nữ ti.

Nhưng hôm nay thì khác, hầu như toàn bộ quan to quý nhân trong kinh thành đều đến, không liên quan đến quan hệ thân cận hay không, không liên quan đến quan hệ đảng phái…

Tất cả mọi người đều biết hôm nay chúc thọ bà, bà được mọi người chú ý chia bánh ngọt, ngọn đèn lưu ly phía sau vì bà mà đốt, pháo hoa trên đỉnh đầu vì bà mà nở rộ.

Bà làm phụ nữ sáu mươi lăm năm, lần đầu tiên được hưởng cảm giác vạn chúng chú ý.

Dung Hương Họa có thể cảm giác được bàn tay già nua đang run rẩy, trong tiếng pháo hoa nổ tung, cô tựa hồ nghe được lão phu nhân lẩm bẩm: “Ngày này sang năm vẫn tới đây.”...

Màn pháo hoa kết thúc, yến tiệc kết thúc.

Người Thôi gia đang tiễn khách, Dung Chiêu đứng trong đám người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô rõ ràng nghe được những tiếng trò chuyện kia…

“Lão thân muốn tổ chức tiệc mừng thọ ở Phúc Lộc Trang, dù tự mình bỏ tiền cũng phải tới đây.” 

“Ai u uy, ta lúc ấy còn nghĩ không cần thiết bỏ số tiền này tổ chức yến tiệc ở thôn trang, hiện tại xem ra thật đúng là đáng giá!” 

“Cũng đừng ngày mai, ngươi không thấy có không ít người đã đi tìm quản sự Phúc Lộc Trang sao?” 

“Nếu ta có thể nở mày nở mặt giống Thôi lão thái thái, chết không hối tiếc.” 

“Các ngươi xem Thôi lão thái thái dường như đột nhiên trẻ ra mấy tuổi, nếu sinh nhật ta không có bánh ngọt, ta không đồng ý đâu đấy.”...

Nụ cười của cô càng lúc càng chân thật.

Pháo thứ nhất khai hỏa, bước tiếp theo như thế nào phải xem buổi gặp mặt ngày mai với tứ đại thân vương.

Mà cô cho tới bây giờ vẫn rất có lòng tin.

Người nghe được những tiếng nghị luận này đều có thể tưởng tượng được, sau thọ yến lần này, Phúc Lộc Trang càng thêm làm ăn thịnh vượng, lại nhìn vẻ mặt trừng to khiếp sợ của những dân chúng kia, có thể tưởng tượng tiếng nghị luận ngày mai trong kinh càng thêm huyên náo!

Phúc Lộc Trang nghiễm nhiên trở thành xu hướng thịnh hành nổi như cồn.

Trương Trường Ngôn cẩn thận xích lại gần, hạ giọng: “Ta đã bắt kẻ làm loạn rồi, ngươi âm thầm xử lý, đừng làm lớn, bằng không cha ta khẳng định biết ta có vấn đề.” 

Dung Chiêu thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Đương nhiên, Trương huynh một lòng vì Phúc Lộc Trang, ta làm sao không biết tốt xấu?” 

Một gian tế bị bắt, cho dù cô muốn làm cái gì cũng không làm được.

Cô mang theo gian tế đi báo quan nói Trương thừa tướng hại cô, hoặc là buộc tội Trương thừa tướng, có người tin cô sao?

Chỉ sợ còn bị đám người Trương thừa tướng tố cáo ngược lại cô vu oan bọn họ.

Dung Chiêu không ngốc.

Cô tươi cười chân thành: “Trương huynh, Phúc Lộc Trang hôm nay đại khái lại có một khoản tiền lớn, tháng sau chúng ta có thể tiến hành chia hoa hồng lần đầu tiên, Trương huynh nhất định có thể được chia không ít ngân lượng.” 

Trương Trường Ngôn nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt.

Dung Chiêu tươi cười không thay đổi: “Cho nên Phúc Lộc Trang sau này còn cần Trương huynh tiếp tục hao tâm tổn trí.” 

Trương Trường Ngôn: “Đó là tự nhiên.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play