Nghĩ đến sự hưng thịnh của Phúc Lộc Trang gần đây, nghĩ đến bạc trắng bóng kia, ánh mắt hắn nhìn Dung Chiêu thân thiết trước nay chưa từng có.

Dung thế tử này thật sự coi hắn là huynh đệ!

Liếc mắt chú ý tới Trương thừa tướng sắp lên xe ngựa, hắn vội vàng nói: “Dung thế tử ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng cho kỹ, không cho người khác làm hại Phúc Lộc Trang chúng ta.” 

Nói xong hắn vội vàng đi tìm Trương thừa tướng, theo hai vị ca ca lên xe ngựa.

Sau khi Trương thừa tướng vào xe ngựa, sắc mặt có chút lo lắng.

“Sức ảnh hưởng của Phúc Lộc Trang so với tưởng tượng của ta còn lớn hơn, hôm nay không phá hỏng được yến hội Phúc Lộc Trang, thật sự là tiếc nuối.” 

Lão nhìn về phía Trương Trường Hành,“Lão nhị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 

Trương Trường Hành vẻ mặt mơ hồ: “Con cũng không biết, hài nhi thật sự đã sớm bố trí thỏa đáng, theo lý mà nói không nên có vấn đề.” 

Trương thừa tướng đen mặt: “Nhưng quả thật đã có vấn đề!” 

Trương Trường Tri: “Chẳng lẽ Dung Chiêu phòng vệ vô cùng tốt?” 

Hình như chỉ có một lời giải thích như vậy…

Cũng không thể là tin tức bị tiết lộ trước? Biết chuyện này cũng chỉ có bốn người bọn họ, đều là người Trương gia, làm sao có thể tiết lộ tin tức?

Trương Trường Hành con ngươi vừa chuyển, trấn an lão cha: “Phụ thân, chúng ta vẫn nên ngẫm xem ngày mai công kích tên ma ốm kia thế nào đi, hắn có thể phòng bị yến tiệc, nhưng hắn làm cách nào đối phó được tin đồn?” 

Nghe nói như thế, sắc mặt Trương thừa tướng quả nhiên dễ nhìn hơn một chút.

Dư quang của lão chú ý tới Trương Trường Ngôn sau khi lên xe liền không nói lời nào, đối phương tuy rằng không nói gì, nhưng mặt mũi hồng quang, tựa hồ tâm tình rất tốt.

Trương thừa tướng lúc này liền phát hỏa, mắng to: “Cái đồ bất tài này, chỉ có vui chơi giải trí là vui vẻ! Con cũng không nhìn Dung Chiêu kia, nó vốn không bằng con, vậy mà bây giờ mới bao lâu đã có rất nhiều người khen Phúc Lộc Trang của nó làm ăn tốt!” 

Trương Trường Ngôn: “...” 

Hắn rất tủi thân.

Hắn đương nhiên không phải bởi vì vui chơi giải trí, mà là bởi vì Phúc Lộc Trang phát triển tốt nên vui vẻ, hắn cũng là một trong những chủ nhân của Phúc Lộc Trang!

Trong những thanh âm khen ngợi Phúc Lộc Trang, hẳn là có bốn phần của hắn!

Trương Tam rất ủy khuất, nhưng Trương Tam không dám nói.

Hắn nghĩ, nhịn thêm một chút đi.

Chờ Phúc Lộc Trang của hắn tốt hơn, chờ cha hắn buông tha xuống tay với Phúc Lộc Trang, hắn có thể tiết lộ thân phận của mình, để cho toàn bộ người kinh thành đều biết… Phúc Lộc Trang kia cũng có phần của hắn.

Trương Tam rụt cổ, tiến hành mưu kế “nhẫn nại trước khi thành công”.

Đồng thời vểnh tai lên, cảnh giác cao độ, thề thốt tuyệt đối phải bảo vệ “thành công” của mình. ...

Ngày thứ hai.

Dung Chiêu sắp xuất môn.

Dung Vĩ đã đợi một ngày, ông ngồi ở nhà chính thờ ơ uống trà, thần kinh mỗi giây mỗi khắc đều chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ khi nghe được tiếng bước chân Dung Chiêu, ông trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Dung Chiêu hôm nay mặc một thân cẩm phục màu tối, cô dù sao cũng là nữ cải nam trang, mặc màu tối tuy cũng có vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng cộng thêm khí độ của cô, người ngoài sẽ không hoài nghi là nữ tử.

Trước mắt cô còn cần nam trang làm việc.

“Hài nhi bái kiến phụ thân.” Dung Chiêu hành lễ.

Dung Vĩ nâng chén trà lên, giả vờ uống trà: “Ừ.” 

Dung Chiêu cười: “Nếu phụ thân không có việc gì, vậy hài nhi sẽ đi gặp mặt các vị vương thúc, thời gian đã không còn sớm.”

Dung Vĩ trong nháy mắt bình tĩnh không nổi nữa, trừng mắt: “Con lấy cái gì đi trả nợ? Nếu ta đoán không sai, con hiện tại trên người chỉ có một vạn lượng đi?” 

Dung Chiêu ung dung: “Một vạn lượng kia là thu nhập của Phúc Lộc Trang, tạm thời còn để ở phòng kế toán Phúc Lộc Trang.” 

Dung Vĩ: “????” 

Ông không thể tin nổi cất cao giọng: “Vậy trên tay con có bao nhiêu tiền?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play