Dung Chiêu thiếu tiền tứ đại thân vương, khiến bọn họ mất hứng, lại còn dám chủ động đi tới trước mặt bọn họ sao? Đây không phải là tự rước lấy phiền phức à!
Du thân vương hừ lạnh một tiếng: “Phúc Lộc Trang của ngươi làm ăn không tệ, xem ra đến kỳ hạn ba tháng có thể trả hết nợ rồi.”
Dung Chiêu tươi cười không thay đổi, mắt phượng cong cong: “Đây chính là điều Dung Chiêu muốn nói, ngày mai ta muốn hẹn bốn vị vương thúc ăn cơm ở tửu lâu Đức Thuận Hiên lớn nhất kinh thành, thuận tiện nói chuyện trả bạc.”
Tứ đại thân vương: “... !!”
Ngày mai có thể trả tiền?!
Nói đến chuyện trả tiền…
Tứ đại thân vương cùng với những người đứng xem nghe ra ý của Dung Chiêu là ngày mai sẽ trả tiền!
Phúc Lộc Trang này không tệ, người đặt tiệc cũng rất nhiều, nhưng tuyệt đối không đủ tám vạn lượng tiền nợ.
Chẳng lẽ An Khánh Vương cho nhi tử tiền?
Dung Vĩ hoàn toàn không biết gì cả: “???”
Ông trừng to mắt nhìn Dung Chiêu, ánh mắt mang theo không thể tin.
Đùa gì thế?
Ngày mai trả tiền, ngày mai lấy cái gì trả?!
Tứ đại thân vương cho rằng An Khánh Vương trả tiền, nhưng chỉ có Dung Vĩ tự mình biết, Dung Chiêu cái gì cũng không nói với ông, tự nhiên cũng không đòi ông tiền.
Trên mặt Vinh thân vương khó nén cao hứng, truy hỏi: “Ngày mai khi nào?”
Dung Chiêu: “Buổi trưa có được không?”
Lộc thân vương lập tức gật đầu: “Được được được, vậy trưa mai chúng ta ở Đức Thuận Hiên chờ Dung thế tử.”
Dung Chiêu tươi cười ôn hòa, giống như rất chờ mong, cô giơ tay hành lễ: “Vậy Dung Chiêu tiếp tục đi làm việc, ngày mai gặp bốn vị vương thúc.”
Nói xong cô xoay người rời đi, bóng lưng tương đối thấp bé gầy gò, thoạt nhìn lại có một cỗ khí thế ngọc thụ lâm phong.
Tứ đại thân vương liếc mắt nhìn nhau.
Vinh thân vương một bên chậm rãi ăn bánh ngọt, một bên suy nghĩ mông lung.
Du thân vương bên cạnh hạ giọng: “Nhị ca, đầu bếp quý phủ ngươi có thu hoạch gì không?”
Vinh thân vương thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu: “Vừa rồi ta sai người đi hỏi, hắn nói học được một ít, có chút đồ ăn có thể bắt chước được bảy, tám phần, nhưng có vài món còn chưa tìm ra bí quyết.”
Thanh âm Du thân vương đè thấp: “Đầu bếp quý phủ ta cũng nói như vậy, chờ ngày mai Dung Chiêu trả tiền xong, chúng ta liền liên thủ hãm hại hắn một trận!”
Vinh thân vương nhìn chung quanh, xác định không ai nghe thấy, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Cách đó không xa, Trương thừa tướng vốn mất hứng vì tiệc mừng thọ này không xảy ra vấn đề.
Dung Chiêu có lẽ là biết đợi hết ba tháng cũng không có tiền, cho nên trước tiên để An Khánh Vương phủ gom tiền trả tiền trước, chỉ sợ còn muốn hòa hoãn quan hệ với tứ đại thân vương.
Mơ đi!
Tứ đại thân vương người nào người nấy lắm tâm cơ, lòng dạ hẹp hòi, làm sao có thể thật sự tha thứ cho Dung Chiêu?
Ngày mai Dung Chiêu đem tiền trả lại, lão bên này lập tức tung tin đồn công kích hắn, đồng thời còn có thể trợ giúp tứ đại thân vương cùng nhau hung hăng chơi tiểu tử này một phen…
Nghĩ tới đây, Trương thừa tướng vuốt râu, cười đến ý vị thâm trường. ...
Ăn xong bánh ngọt, tiết mục cuối cùng của tiệc mừng thọ… màn trình diễn pháo hoa sắp bắt đầu.
Dân chúng tò mò trong kinh đã sớm chờ ở bên ngoài, có người vẻ mặt chờ mong, có người tò mò, cũng có người không tin.
Các khách nhân thì được hạ nhân Phúc Lộc Trang ăn mặc giống nhau như đúc dẫn ra ngoài, đứng ở khu vực thưởng thức tốt nhất, mà lúc này các khách nhân mới chú ý tới…
Đèn lồng lưu ly trước cửa Phúc Lộc Trang lại đổi kiểu chữ!
Một hàng chữ “Chúc mừng đại thọ sáu mươi lăm của Thôi thái phu nhân” treo cao, sáng lóe mắt người xem.
Thôi thái phu nhân lúc này liền đỏ hốc mắt, các lão phu nhân khác cũng rưng rưng.
Người trước là kích động, người sau là hâm mộ đố kỵ!
“Trình diễn pháo hoa khi nào thì bắt đầu?” Thôi thái phó nhìn Dung Chiêu, trên mặt còn mang ý cười.