Làm Sao Để Hòa Ly Với Thừa Tướng

Chương 5: Thị tẩm 1


1 tuần


Không nhìn thấy hắn đang vui cũng là truyện bình thường. Nói sao thì gặp mặt tình cũ cũng có cảm giác ngũ vị tạp trần. Còn trong lòng Sở Lăng có thêm cảm giác gì khác không thì khó nói được. Dù sao thì Sở Yên cũng rời đi mười mấy năm chứ không phải mấy ngày.

Hiện tại hắn đứng trên vạn người, sẽ không có ai dám nói hắn, kể cả Quốc công phu nhân.

Không dám nói hắn nên chỉ có thể tóm đầu nàng để dạy dỗ.

Trước khi Khương Vu rời đi, nàng lại bị bà bà ân cần dạy bảo, nói đi nói lại nữ tử lấy phu làm đầu, trượng phu chính là trời vân vân.

Thật ra mà nói thì Đại Yến khá cởi mở, không có nhiều hạn chế cho nữ tử. Cho dù là hòa ly hay thành thân giả đều có cả. Thậm chí là trượng phu sủng ái thê tử cam nguyện cúi đầu cũng không phải chuyện gì hiếm. Mà người đời nghe chuyện lan truyền càng không có ý hạ thấp mà là ca tụng nhiều hơn.

Nhưng phu quân của Khương Vu lại là Sở Lăng.

Đó chỉ là ông trời của nàng à? Hắn là trời của tất cả mọi người. Dù là nam hay nữ thì ở trước mặt quyền lực tuyệt đối đều bình đẳng hèn mọn như nhau.

Vì vậy nên lão phu nhân nói gì, nàng đồng ý cái đó.

Dù sao bên ngoài cũng phải thể hiện ra chút thành ý.

***

Lúc Sở Lăng đi cùng nàng vào chủ viện, Khương Vu có chút hoảng.

Nàng không hiểu vì sao chính chủ cũng đã quay về rồi mà Sở Lăng lại không kích động đi gặp ai kia.

Dù thế nào thì hắn cũng không thể nào có tâm trạng làm cái loại chuyện này chứ?

Nhưng sự thật chứng minh, ai cũng không đoán được tâm tư của Sở Lăng. Khương Vu đang nghĩ linh tinh đi theo hắn vào phòng thì lại nghe Sở Lăng nói: “Đi tắm.”

Đi tắm là tín hiệu thường dùng của Sở Lăng.

Trái tim Khương Vu hoàn toàn chìm xuống.

Nàng không cần làm gì cũng có người chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho nàng.

Trong ôn trì đã được rải cánh hoa, tỳ nữ làm việc có rất nhiều, Khương Vu không thể đếm được cũng lười không muốn đếm có bao nhiều người đang hỗ trợ. Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức hạ thấp người xuống ôn trì để giảm cảm giác ngại ngùng.

Mà thực tế cũng khá ổn, trên mặt bọn họ không để lộ biểu cảm gì, nhanh nhẹn chuẩn xác kỳ cọ, trang điểm cho Khương Vu. Khung cảnh này so với lúc Hoàng đế lâm hạnh phi tử có lẽ chỉ hơn không kém.

Khương Vu cảm thấy bản thân nên thu nạp thêm mấy tiểu thiếp cho Sở Lăng một lần nữa để hắn có thể lần lượt lật thẻ bài, như vậy sẽ giống hơn nữa.

Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ một chút rồi thôi. Lúc trước nàng cũng từng làm thử và đó cũng là lần đầu tiên Khương Vu nhìn thấy Sở Lăng tức giận. Nếu như không phải nàng cố gắng hết sức bảo vệ tiểu cô nương đáng thương kia thì chỉ sợ lúc ấy cô bé đó lành ít dữ nhiều.

Từ trước tới nay, Sở Lăng vẫn luôn là người tàn khốc, nhưng không phải là loại làm gì cũng đều tức giận muốn bạo ngược. Mặc kệ thế nào hắn vẫn giữ được bình tĩnh, từ giọng điều của hắn, khó ai có thể biết hắn đang muốn ăn cơm hay là muốn giết người. Khương Vu hay cảm thấy hắn không có cảm xúc.

Mà sự bình tĩnh của Khương Vu vào thời khắc thị nữ lấy ra y phục để nàng mặc hôm nay cũng dần nứt vỡ.

Nói nó là y phục thì cũng không đúng, miếng vải này… Khương Vu thật sự nghi ngờ miếng vải rách này có thể che được cái gì.

Không chỉ nàng mất bình tĩnh mà cả nhóm thị nữ vốn dĩ không có chút biểu cảm nào trên gương mặt kia cũng bắt đầu đỏ ửng, dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác. Thậm chí còn có người cười khẽ.

Nhưng thị nữ dẫn đầu lại trấn tĩnh hơn: “Phu nhân, đây là đại nhân dặn dò, mời ngài mặc vào.”

Khương Vu có loại cảm giác khó chịu tới cạn lời, những tiếng cười nhỏ bên tai đều mang cảm giác trào phúng.

Đương nhiên bọn họ sẽ cười rồi, nói không chừng còn lén lút tập trung bàn tán: ‘Gì mà chủ mẫu cao môn, cũng giống với mấy kỹ nữ tìm vui cho người mà thôi.’


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play