Làm Sao Để Hòa Ly Với Thừa Tướng

Chương 4: Tình lang 4


1 tuần


Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Cuối cùng, người bận rộn trong cả tiệc sinh thần của thân mẫu cũng đến.

Từ xa vẫn có thể thấy thân ảnh mặc y phục màu đen đang lại gần. Khoảng cách xa như vậy nhưng khí tức của người đó vẫn ập thẳng vào mặt mọi người.

Cho dù hiện tại đối phương đã gần bốn mươi nhưng trên gương mặt tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng của hắn lại không để lộ chút dấu vết thời gian nào. Thậm chí là nam tử trẻ tuổi cũng khó có thể đọ được. Có lẽ, chỉ có khí chất lạnh lùng kèm theo uy nghiêm kia là thứ duy nhất có thể chứng minh năm tháng có dừng lại trên người hắn.

Khương Vu cúi đầu.

Mỗi lần nàng nghe thấy những câu chuyện xưa được lưu truyền qua miệng của các tiên sinh kể truyện hay lời bàn tán của những người uống trà nghỉ ngơi thì đều không nhịn được muốn thở dài.

Quá yếu, khác với Sở Lăng, thật sự quá yếu.

Sau khi nhẫn nhục tiễn người trong lòng đi, hắn dùng thời gian mười mấy năm để leo lên vị trí dưới một người trên vạn người kia. Mà hiện tại, người đó lại phẫn nộ vì hồng nhan, đưa đại quân từng bước từng bước ép sát. Cuối cùng cũng đón người kia quay lại.

Như vậy không phải là vui buồn lẫn lộn sao?

Đáng tiếc, câu chuyện động lòng như vậy mà Sở Lăng lại che giấu quá mức hoàn hảo nên người xem được câu chuyện này chỉ có một người duy nhất.

Núi lớn di động kia lúc này đã ngồi xuống cạnh nàng, hương tùng cũng vì vậy mà ập tới, bao vây lấy Khương Vu. Khương Vu còn chưa ngẩng đầu đã bị cảm giác áp bức làm chân tay cứng đơ. Nàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Đại nhân.”

Dáng vẻ này của nàng trông có vẻ kính cẩn ngoan ngoãn.

Tất cả mọi người ở đây, không một ai không sợ hắn, Khương Vu cũng không ngoại lệ.

Mọi người sợ hắn nhưng quanh năm suốt tháng cũng chỉ thấy có vài lần. Khương Vu sợ hắn lại ngày ngày đều thấy. Nghĩ lại, nàng thấy mệnh mình thật khổ.

Nam nhân trầm thấp ‘ừm’ một tiếng coi như đáp lại nàng.

Khương Vu theo thói quen rót đầy ly rượu cho hắn.

Nàng nhìn bàn tay Sở Lăng đặt trên mặt bàn, khớp xương rõ ràng, tuy rằng cân đối nhưng tuyệt không thể nói là tinh tế. Bàn tay của Sở Lăng luôn làm người ta có cảm giác bất kỳ cái gì hắn cầm đều có thể dể dàng bóp nát.

Trên bàn tày hắn, chỉ có nhẫn ban chỉ đính viên đá quý lục sắc rực rỡ lấp lánh. Đây cũng là thứ Sở Lăng chưa bao giờ tháo ra.

Khương Vu đang thất thần thì đột nhiên nghe thấy hắn hỏi: “Mùi hương trên người nàng từ đâu ra vậy?”

Trái tim Khương Vu đập ‘thịch’ một cái.

Mũi Sở Lăng là chó à? Cũng đã gần hết yến tiệc tối nay rồi mà còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng?

Nhưng mà cũng may, đây không phải là lần đầu tiên mà là năm thứ năm nên nàng nhanh chóng ổn định lại tâm thái, cúi đầu ngửi ngửi, làm ra vẻ khó hiểu hỏi: “Có mùi hương sao? Sao ta không ngửi thấy?”

Nói xong, nàng cười ngẩng đầu lên. Vốn dĩ nàng nghĩ lừa gạt một hai câu chắc do dính vào ở đâu đó nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của Sở Lăng, Khương Vu có cảm giác toàn bộ tâm tư của nàng bị hắn nhìn thấu, không thể nói thêm lời nào.

Thậm chí nàng còn có loại cảm giác, thật ra Sở Lăng biết hết tất cả.

Không được, mặc kệ là một năm hay là năm năm, khi ở trước mặt người này, nàng luôn không thể nào bình tĩnh ung dung.

Cũng may câu hỏi này của Sở Lăng giống như chỉ tùy ý hỏi nàng, tầm mắt của hắn nhìn về phía sân khấu kịch, trông như không để ý tới câu trả lời là gì.

Trên sân khấu, đoàn kịch đang xướng tới đoạn Chiêu Quân ra biên cương, cũng không biết có phải ai đó cố ý lấy lòng lão phu nhân hay không nhưng Khương Vu lại cảm thấy đoạn này quả thật rất hay. Có lấy lòng được lão thái thái hay không thì nàng không biết nhưng Khương Vu chắc chắn có thể lấy lòng Sở Lăng.

Đương nhiên đây cũng chỉ là dự đoán của Khương Vu, gương mặt Sở Lăng sẽ không xuất hiện cái loại cảm xúc gọi là vui vẻ kia. Gương mặt hắn trầm lặng, như đang suy nghĩ điều gì.

Khương Vu thấy lực chú ý của hắn không đặt trên người mình thì thả lỏng, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc trong lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play