Làm Sao Để Hòa Ly Với Thừa Tướng

Chương 3: Tình lang 3


2 tuần


Nàng luôn cảm thấy gương mặt của bản thân nhẹ nhàng dễ gần nhưng nhìn thấy nữ nhi có chút khẩn trương thì lại cảm thấy bản thân dọa sợ con bé. Gương mặt nữ nhi ửng đỏ, trả lời: “Không có thưa mẫu thân. Nhưng ca ca lại cao hơn không ít.”

Khương Vu còn muốn nói thêm vài câu thì Sở Thiền lên tiếng gọi hai đứa nhỏ: "Niệm Nhân, tổ mẫu đang đợi hai đứa đấy."
Khương Vu nhìn nhi tử từ biệt nàng rồi dẫn muội muội đến chỗ Quốc công phu nhân, không biết bọn họ đang nói cái gì mà trên mặt đều là ý cười.
Nhìn cảnh này, trong mắt nàng xẹt qua tia ủ rũ. Hài tử và nàng... cuối cùng vẫn không thân...
***
Sau khi tiệc tối kết thúc, tất cả mọi người đổi địa điểm đi nghe hát tuồng với Quốc công phu nhân.
Khương Vu nghe hát mà không cảm thấy chút thú vị nào.
Nghe hát vẫn nên nghe Dương Chu xướng thì nàng mới có thể nghe vào tai được.
Nàng thật sự chưa từng thấy có ai có thể hát tuồng mà xướng tới động lòng như vậy.
Hiện tại, những người đang ê ê a a xướng trên đài chỉ làm nàng đau đầu muốn rời đi.
Nàng nhìn về phía Quốc công phu nhân một chút thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của Niệm Nhân bên cạnh. Nàng còn chưa kịp nở nụ cười đã thấy nữ nhi như bị kinh hách, nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.
Nụ cười của Khương Vu cứng đờ, chua xót trong lòng không ngừng lan tràn.
Hiện tại nàng bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình ăn nhiều quá hay không mà lúc này lại giống như đột ngột bỏ bữa, cả dạ dày và ngực đều đau nhói. Khương Vu chỉ thể học theo động tác của Mạc Dương Chu, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lúc nghe được nửa bài thì có hạ nhân xông tới, không kìm được kích động báo tin: "Lão phu nhân! Tin tốt! Như Nguyệt quận chúa hồi kinh!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.
Trên mặt lão thái thái là biểu cảm không thể tin được, phải mất một lúc lâu mới có thể phản ứng lại, hỏi: "Thật vậy chăng?"
Trong giọng nói run rẩy lại không thể che giấu được niềm kinh hỉ.
"Thật sự! Đại Yến thắng! Bắc Diệu quốc cầu hòa, đồng ý đưa Như Nguyệt quận chúa hồi kinh!"
Trong lúc nhất thời, lão thái thái kích động đến mức trong mắt toàn là lệ, những người khác cũng sôi nổi chúc mừng.
Chuyện này mọi người mới được biết đến nhưng Khương Vu lại biết từ lâu. Dù sao nàng cũng là Thừa tướng phu nhân, tin tức nắm được cũng linh thông hơn chút.
Nàng cố ý nhìn qua Sở Thiền. Quả nhiên vị tiểu cô này của nàng là người duy nhất nghiến răng nghiến lợi, mà vị phu quân ở bên cạnh nàng lại là dáng vẻ mất hồn mất vía.
Thấy vậy, nàng lại cảm thấy thú vị.
Lúc này, cánh tay Khương Vu bị người khác chạm chạm, là Thanh Dương.
"Miệng muốn cong tới trời luôn rồi." Thanh Dương trêu ghẹo.
Khương Vu nhanh chóng thu liễm biểu cảm, cầm ly rượu lên uống để che giấu ý cười của bản thân nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đây là chuyện tốt! Vì sao ta không thể cười?"
Mọi người cũng đang cười đấy.
Thanh Dương không nói chuyện nhưng ánh mắt của nàng ấy lại có chút phức tạp.
Khương Vu cảm thấy bản thân có thể hiểu được. Có lẽ ở trong mắt Thanh Dương mà nói, bản thân thật đáng thương nhỉ? Nhưng thật ra không có.
Lại nói tới vị Như Nguyệt quận chúa này, quả thật là một nhân vật truyền kỳ. Như Nguyệt quận chúa vốn chỉ là nữ nhi của một hộ nông gia, lúc Quốc công phu nhân hoài thai tiểu cô có lên núi bái phật. Đúng lúc này, bà lại lâm bồn, mà người đồng thời lâm bồn lúc đó còn có mẫu thân của Như Nguyệt quận chúa.
Mẫu thân của vị quận chúa này cũng to gan lớn mật, treo đầu dê bán thịt chó, tráo đổi nữ nhi của bản thân trở thành thiên kim Quốc công phủ. Mãi tới khi mười lăm tuổi thì sự tình mới bại lộ, Sở Thiền được đón về phủ.
Nhưng nói gì thì nói, dù sao cũng đã nuôi dưỡng mười mấy năm nên Quốc công phu nhân cũng có tình cảm với vị nữ nhi bị đánh tráo này. Vì vậy cuối cùng quyết định nuôi dưỡng cả hai.
Chuyện đằng sau thì lại là một câu chuyện dài ly kỳ, không thể nói là không xuất sắc được. Cho dù kể ba ngày ba đêm cũng không thể nói hết. Ví dụ như phu quân hiện tại của Sở Thiền vốn là vị hôn phu của Như Nguyệt quận chúa. Nghe nói, vị tiểu thiếp mới nạp của hắn ta lại giống quận chúa tới mấy phần.
Đương nhiên, khi đó Như Nguyệt quận chúa còn chưa được phong quận chúa, đây là thân phận sau khi đưa đi hòa thân mới được phong.
Mà chuyện hòa thân này không thể thiếu công lao của Sở Thiền, cũng là người bị người ta lén lên án.
Nhưng thế nhân chỉ biết yêu hận đen xen của bọn họ, lại không biết ngày đó Thừa tướng đại nhân cũng có một chân.
Nghĩ đến đây, có phải Sở Lăng còn tốt chán không?
Người ta thu nạp một đống thế thân mà hắn lại chỉ chọn một cho bản thân.
“Thừa tướng đến!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play