Cướp bóc không đáng sợ.
Đáng sợ là — con mèo bị cướp là nó. Con mèo cưng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trống rỗng, ánh mắt vô thần, vô tri vô giác, thật sự là muốn nghi ngờ “mèo sinh”.
Vậy… vậy mà tất cả đều bị cướp hết…
Oa, thức ăn mèo của nó, đồ hộp, cá khô nhỏ!!
“...”
Con mèo cưng chợt thấy ruột gan mình đứt thành từng đoạn, nó lập tức há mồm, lặng lẽ gào thét tê tâm liệt phế, nước mắt tuôn rơi.
Hu hu hu, đồ quỷ ma này!
Trước đây… rõ ràng còn để lại cho nó hơn một nửa!!
Con mèo cưng bị cướp là một con mèo Garfield nhút nhát với khuôn mặt sầu muộn ngốc nghếch, là quỷ thích khóc nhè mỗi ngày, một khứa õng ẹo điển hình, đặc biệt là với sự ban phước của cái miệng ngắn hình chữ U ngược nhìn nó giống như một thằng nhóc xui xẻo nhận hết ẩm ức về mình. Chưa kể hiện tại một mình nó đang chơi đùa vui vẻ, nhưng đột nhiên lại bị cướp tuyệt tình xét nhà, cho nên nó chỉ có thể đáng thương mà núp trong góc tường, khóc lóc thút thít nỉ non trông như thể đang cực kỳ cực kỳ thiệt thòi.
Mèo con không thể chịu đựng được sự bất bình này.jpg
Khuôn mặt vốn đã u sầu của Garfield quả nhiên không còn dấu vết của sự vui vẻ nào, đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt, nó nâng hai chân khóc thút thít, cố gắng khóc thật nhỏ tiếng. Không còn cách nào, tên “cường đạo” mèo vẫn chưa rời đi nên nó chỉ có thể khóc thật dè dặt.
Nhẫn nhịn.jpg
Nhỏ yếu, bất lực và đáng thương vì chẳng còn gì để ăn.jpg
Nghĩ đến sau này một hộp đồ ăn vặt nhỏ cho mèo cũng không có, chú mèo háu ăn Garfield có cảm giác như cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa, tủi thân gần như muốn ôm đầu khóc rống, thút tha thút thít đến mức suýt chút nữa tắc thở.
Đừng, đừng lấy đi hết mà hu hu hu.
Để lại một lon, để lại cho nó một lon đồ hộp đi!
…
Trái ngược với khung cảnh thê thảm và bi ai của con mèo cưng, bên phía “cường đạo” mèo Nhuyễn Nhuyễn thì vang lên âm thanh vui tươi của nhạc nền phim - (Ngày tốt lành).
“Tiếng cồng chiêng, tiếng trống rộn ràng ngày hội đầu năm ~ Điệu nhảy đẹp mang lại niềm vui mỗi ngày ~”
Hóa ra không biết Nhuyễn Nhuyễn đào từ góc nào ra một cái túi nilon màu đỏ xanh đã cũ nát. Lúc này ẻm đang vui sướng dùng móng vuốt đào thức ăn cho mèo vào túi và dùng đầu đẩy đồ hộp. Chỉ chốc lát sau, cái túi đã chứa đầy một nửa số thức ăn cho mèo trông khá là nặng.
Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu xuống cắn cái túi, hàm răng chắc khỏe của ẻm rất có lực cắn, ẻm cố gắng kéo đi vài bước. Rất tốt, có thể kéo đi được.
Nhuyễn Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, thoáng lộ ra vẻ mặt hài lòng. Kết quả là khi ẻm ngẩng đầu mới phát hiện một con mèo yếu đuối nào đó đã khóc thành một dòng sông.
Hu hu hu hu hu hu hu hu hu nó sẽ không bao giờ ổn lại được!
Nó sẽ phải dùng cả đời để chữa lành ám ảnh tâm lý ngày hôm nay!
Nhuyễn Nhuyễn: “...”
- Được rồi đừng khóc, mùa đông này tôi sẽ không tới tìm cậu nữa. - Tiếng khóc nghe đau cả đầu, Nhuyễn Nhuyễn khẽ thở dài thuận miệng an ủi.
Hả!?
Garfield đang thương tiếc vì bị mất cá khô nhỏ, khóc cực kỳ thảm thiết, ngay lập tức mãnh nam ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời. Khuôn mặt u sầu tràn đầy vui vẻ trông rất giống con người.
- Không tới ư? Thật sự không tới sao?! Cậu sẽ không gạt tôi đúng không?
Đôi mắt của Nhuyễn Nhuyễn lóe lên, ẻm không nói gì mà chỉ giơ chân lên vỗ nhẹ vào đầu mèo của nó. Sau khi suy nghĩ cái gì đó, ẻm lấy một lon đồ ăn nhẹ từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt con mèo Garfield, và nói với giọng điệu ung dung:
- Tôi thật sự không đến nữa, tôi đi đây.
Nói xong, Nhuyễn Nhuyễn dùng miệng ngậm lấy túi nilon kéo lê về phía cửa, rồi lập tức nhả ra, đột nhiên bật lên như một tia chớp. Nhanh nhẹn ấn vào tay nắm cửa vài lần, sau vài phút cửa mở ra. Giống như một kỹ năng đặc biệt vậy, không chút trở ngại.
“...”
Con mèo Garfield không bước chân ra khỏi nhà chết lặng, trợn mắt há hốc mồm.
Đậu mía, còn có loại thao tác này hả?!
- Lần này có hơi nhiều đồ, nhảy ra từ cửa sổ cũng không tốt, tôi đi đây, cậu nhớ đóng cửa lại đấy.
Nói xong, Nhuyễn Nhuyễn cũng không quay đầu lại, một lần nữa gặm lấy cái túi nghênh ngang đi ra từ cửa lớn.
Cuộc sống không hề dễ dàng, phải đa tài đa nghệ!
Con mèo Garfield khiếp sợ, thật lâu sau vẫn còn thẫn thờ, từ từ cúi đầu liếc nhìn móng vuốt chỉ có thể xé nát đồ trong nhà, quả măng cụt nhỏ nở hoa. Nó ngơ ngác cào hai cái trong không khí, lại lần nữa nghi ngờ “mèo sinh”.
Cùng là mèo, tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Nhật kỳ kinh doanh quán cà phê mèo nổi tiếng trên mạng" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Với tư cách là một con mèo hoang có thâm niên, Nhuyễn Nhuyễn đã thành công tiến hóa thành một “cường đạo” mèo, thỉnh thoảng sẽ thực hiện một số phi vụ cướp trong khu phố. Mục tiêu chính của phi vụ đương nhiên là những người nuôi mèo nhưng trong nhà không có camera giám sát và cửa sổ không được đóng kín.
Đối mặt với gió táp.jpg
Đoán chừng mấy khứa thú hai chân bọn họ cũng không thể nghĩ ra được nuôi thả mèo không những mất mèo, mà còn có “cường đạo” mèo đến cướp!
Tuy nhiên thói đời này rất huyền ảo, trong lòng “cường đạo” mèo Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta đã có bản đồ và kế hoạch. Trong khu phố có nhà ai mà không đóng kín cửa sổ, không có camera giám sát, có mùi thức ăn cho mèo, đặc điểm tính cách, mức độ phản kháng của mấy con mèo cưng và tập tính săn bắn (shangban) của thú hai chân,... Trải qua thời gian dài cẩn thận quan sát địa hình của ẻm, tất cả đều rõ ràng. Có thể nói nghiệp vụ khá là thuần thục.
Song, thường thì Nhuyễn Nhuyễn không có thói quen cướp cùng một nhà trong vòng 3 tháng, hơn nữa, thức ăn mèo giành được cũng khá chừng mực.
Thứ nhất là không nên nhổ lông mèo quá mạnh mà nên nhổ liên tục, thứ hai là giảm tần suất xuất hiện bất thường để tránh bị thú hai chân phát hiện. Kiên nhẫn quan sát trong giai đoạn đầu, làm tốt công tác điều tra địa hình, lúc ăn cướp phải kiềm chế lòng tham, cố gắng giảm hết mức chịu một phần rủi ro.
Với sự thận trọng và may mắn, Nhuyễn Nhuyễn đã đi một đường hữu kinh vô hiểm* đến tận bây giờ mà vẫn chưa bị trừng trị. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
(*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.)
…
Chẳng qua lần này Nhuyễn Nhuyễn lại phá vỡ thói quen thường ngày, gần như không kiêng nể gì mà dùng hết toàn bộ sức lực đi vơ vét thức ăn cho mèo ở xung quanh và trong túi nilon nặng nề chính là chiến lợi phẩm hôm nay.
Nặng trĩu, giống như tâm trạng của Nhuyễn Nhuyễn lúc này. Ngưng trọng, bất an, run sợ, thậm chí là khiến mèo sởn hết cả gai ốc.
- Ôi!
Tiếng gió rít bên tai, cảm giác điềm xấu và nguy hiểm càng ngày càng đậm. Cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn dừng lại ẩn nấp trong đám cỏ dại ở góc đường.
Ẻm trầm mặc lặng lẽ cắn cái túi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên lỗ tai nhọn có nhiều lông tơ nhỏ, bây giờ đang hơi run rẩy. Em cảm nhận được hơi thở kích động trào dâng trong không khí. Tuy rằng hôm nay chỉ là thời gian cuối thu, nhưng mèo sư tử Nhuyễn Nhuyễn đã ngửi thấy được một sự lạnh lẽo thấu xương và ảm đạm dị thường.
Đó là hơi thở của mùa đông.
Có lẽ là vì nguyên nhân suýt chết cóng trong đường cống rãnh nên Nhuyễn Nhuyễn luôn có một sự cảnh giác và bất an tự nhiên đối với mùa đông. Ẻm cũng hết sức mẫn cảm với loại hơi thở đáng ngại này.
Mùa đông năm nay… dường như có gì đó không ổn.
Mặc dù nhiệt độ còn chưa giảm mạnh, và ánh mặt trời ngày mùa thu chiếu lên mặt đất vẫn ấm áp và dễ chịu như vậy, trong công viên nhỏ cách đó không xa có mấy con mèo hoang đang lười biếng nằm trên mặt đất phơi nắng, bức tranh cuộc sống bình lặng thật đẹp. Song, trong lòng Nhuyễn Nhuyễn lại không có chút ấm áp nào, trong nháy mắt dường như ẻm đã trở lại mùa đông tuyết rơi ấy, một cảm giác lạnh lẽo xâm nhập sâu vào xương tủy rồi lập tức lan ra toàn thân.
Cho đến giờ phút này, rốt cuộc ẻm mới xác định được một điều. Một điều khiến ẻm nghi ngờ đã lâu, nhưng trong lòng lại ôm một chút tâm lý hú họa.
— Mùa đông năm nay… e rằng sẽ đến sớm hơn.
Mà điều này chính là một thảm họa vô cùng khủng khiếp, cho dù là đối với ẻm hay những con mèo hoang khác. Có lẽ đã không còn nhiều thời gian để ẻm chuẩn bị.
“...”
Nhuyễn Nhuyễn trầm mặc nhìn qua công viên nhỏ, ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất, bầu không khí yên bình, mà ẻm thì tĩnh như một pho tượng đẹp đẽ và trầm lặng. Ngay cả bộ lông trắng như tuyết dường như cũng bị bao phủ trọn trong một tầng bóng mờ.
Chòm râu nhỏ của ẻm khẽ run, đôi mắt một xanh một vàng lấp lánh ánh sáng, ánh mắt dần trở nên kiên định, cho dù bị vỡ vụn cũng không làm giảm đi sự lợi hại. Trái lại càng có xu hướng được ăn cả ngã về không, dứt khoát làm cho xong chuyện.
Phù — không nên vội vàng.
Nếu muốn thuận lợi sống sót qua mùa đông này thì một nơi trú ẩn an toàn và ấm áp là không thể thiếu, thứ hai là tích trữ lương thực.
Trên thực tế, Nhuyễn Nhuyễn đã liệt kê việc tích trữ lương thực vào kế hoạch, dù sao thì trên bản đồ cũng không thiếu “nguồn tài nguyên”, đến lúc đó tới từng nhà cướp là được. Bây giờ ưu tiên hàng đầu của ẻm là tìm một nơi trú ẩn phù hợp qua mùa đông, không cần phức tạp quá, chỉ cần đủ để che gió che mưa, giữ ấm phòng lạnh là đủ. Đợi khi tìm được nơi trú ẩn thì có thể tích trữ lương thực bất chấp bão giông. Với các “nguồn tài nguyên” còn lại, có lẽ có thể vơ vét đủ lương thực để sống sót qua mùa đông.
Nhuyễn Nhuyễn tính toán sơ lược địa bàn, trong lòng đã thấy tự tin hơn một chút, rồi khẽ lắc đầu lấy lại bình tĩnh, dứt khoát bỏ lại sau lưng nỗi sợ hãi và lo lắng. Ẻm cắn vào túi nilon rồi kéo mạnh đến nỗi răng cũng đau nhức, bước từng bước đi đến chỗ sâu hơn trong bụi cỏ. Cho dù như thế nào thì ẻm vẫn sẽ sống.
- chuyển ngữ bởi Mây của Autumnnolove -
Bước đầu tiên để sống sót qua mùa đông là tìm một nơi trú ẩn thích hợp. Nhuyễn Nhuyễn đã giấu thức ăn cướp được và đánh dấu bằng mùi của mình để tuyên bố chủ quyền, ẻm không nghỉ ngơi nhiều, chỉ cố giành giật từng giây, lần nữa lên đường tìm nơi trú ẩn. Ẻm nhớ mang máng… ở phía đông gần vùng ngoại ô hình như có một toà nhà bỏ hoang.
Nhìn về phương xa, Nhuyễn Nhuyễn như có điều suy nghĩ, trong đầu đại khái đã có một phương hướng, cũng không còn xoắn xuýt nữa. Ẻm linh hoạt nhảy lên rồi biến mất ở phía cuối con đường.
Buổi sáng cuối thu mặc dù không gay gắt như sự công kích lạnh thấu xương không mấy chênh lệch của ngày đêm mùa đông nhưng vẫn có chút se lạnh. Bên cạnh con sông rộng có một tường thành cổ, ban ngày rất ít người qua lại, ở trên bức tường cao đổ nát, Nhuyễn Nhuyễn rón ra rón rén bước từng bước nhỏ tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Trong lúc bất chợt, ẻm bỗng dừng lại khi nhìn thấy một tên ngốc quen thuộc với bóng dáng trắng như tuyết.
Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ ngu!
Trên mặt của Nhuyễn Nhuyễn là sự lạnh nhạt, và sự ghét bỏ không có chút tình cảm bộc lộ trong lời nói. Ánh mắt vô cùng không có thiện cảm nhìn xuống dưới, cả người có hơi nghiêng về phía trước cong lưng và uốn cong móng vuốt tạo thành một tư thế cực kỳ có tính công kích.
Hễ là sinh vật nào có hơi chút tính cảnh giác thì giờ phút này có lẽ sẽ phát giác được nguy cơ, chưa kể mèo còn là một sinh vật tuyển thủ tài năng được buff max nhạy cảm. Nhưng mà con mèo ngốc nghếch nào đó bên dưới lại không phát giác được chút bất thường nào, lúc này còn đang nằm dưới lốp xe ô tô ngủ ngon lành với cái bụng ấm áp và động tác ngáy nhỏ xinh, trên miệng có cái bong bóng nước miếng nhỏ phồng lên, thay đổi theo từng nhịp thở.
- Hừ~ hừ~
Nó kêu khò khè như một động cơ sống.
Ánh mắt sắc bén của Nhuyễn Nhuyễn cụp xuống quét tới, nó lập tức cảm giác trên lưng giống như có kim đâm vào, khó chịu co rúm cổ lại, thế là nó liền…
Nhẹ nhàng linh hoạt trở mình, tứ chi của nó trải ra thành những chiếc bánh quy nhỏ, cái đầu nhỏ đầy lông tựa vào lốp xe, da thịt trên bụng phập phồng tiếp tục nằm ngáy o…O…
Ôi, thật thoải mái.
Một cơn gió thổi qua, cọng lông trên đầu mèo ngốc khẽ đung đưa, tựa như một tiểu mỹ mèo ngây thơ giữa dòng chảy thời gian bình yên.
Gặp phải khó khăn mà vẫn ngủ ngon.jpg
Nhuyễn Nhuyễn: “...”
▼_▼
Một chiếc lá mùa thu rụng bị gió thổi bay lên, trong chốc lát trên bức tường thành cổ đã trống rỗng. (APP TYT)
Nhuyễn Nhuyễn làm một cú nhảy cao từ không trung, lao ra bầu trời như một quả bom tuyết, dựa vào sức bật lên mạnh mẽ cùng cảm giác cân bằng và dự đoán thần thánh của mình, ẻm đã vững vàng hung ác lao về phía bánh xe rồi không chút do dự cho một cước lên cục lông tròn vo nào đó. Sau khi đá qua, hai chân sau lại đá thêm vài cái mượn lực nhẹ nhàng đáp xuống đất giống như một chiếc lá rụng.
- Ối!
Chỉ nghe thấy trong không khí vang lên tiếng “meo meo” thảm thiết ngắn ngủi, rồi lại im bặt.