“Nhanh! Gọi bác sĩ đến ngay!”

Trên sân khấu hỗn loạn, trong cơn hoảng sợ tột độ, một số khách mời đã hoàn toàn quên kịch bản vai của mình, mọi thứ trở nên lộn xộn, khán giả thì xô đẩy nhau cố gắng tiến lên, còn nhân viên thì từ bốn phía chạy tới, một số người đã nhanh nhẹn bắt đầu dọn dẹp.

Trong cơn hỗn loạn, Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh cũng đứng dậy.

Diệp Hoài Duệ nhìn quanh không thấy bác sĩ nào trong đội, nhìn lên sân khấu, người phụ nữ trong hộp đã được lật ngửa, một đám người vây quanh cô, vừa hét vừa gọi, thậm chí có người còn cố gắng lay cô dậy, nhưng không ai thử giúp đỡ cô một cách có trách nhiệm hết.

“Chết tiệt!”

Diệp Hoài Duệ nghiến răng, chân dài bước lên sân khấu.

Một nhân viên bên cạnh vừa lớn tiếng kêu “Anh không thể lên đó!”, vừa định chặn Diệp Hoài Duệ lại.

Nhưng Ân Gia Minh chỉ cần một cái chạm nhẹ, đã đẩy tay nhân viên ra, bảo vệ Diệp Hoài Duệ, cả hai cùng nhảy lên sân khấu.

“Tránh ra!”

Diệp Hoài Duệ lớn tiếng nói:

“Tôi là bác sĩ!”

Mọi người vây quanh người phụ nữ áo đỏ, dù là người dẫn chương trình, khách mời hay nhân viên, tất cả đều ngẩn ra một giây, có người tỏ vẻ do dự, nhưng lại sợ phải chịu trách nhiệm, nên vẫn vội vàng nhường đường để Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh có thể tiến lên. (App TYT)

Hai người lúc này mới thấy rõ được diện mạo của cô gái trong chiếc váy đỏ.

Cô là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi.

Cô gái có thân hình nhỏ nhắn, có thể còn chưa đến một mét sáu, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng, nhưng đôi mắt nhắm nghiền, môi hé mở, không nhúc nhích, mái tóc dài xoăn đã ướt đẫm mồ hôi, rối bời dính trên má.

Diệp Hoài Duệ ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh cô gái trong váy đỏ, đưa tay kiểm tra mạch cổ của cô.

“Không có nhịp tim!”

Diệp Hoài Duệ nhanh chóng đưa ra phán đoán, lập tức cởi bỏ bớt áo cô gái, bắt đầu hồi sức tim phổi.

“Trời ơi! Có người chết rồi!”

“Chết người rồi! Chết người rồi!”

“Chuyện gì vậy!? Rốt cuộc ai đã xảy ra chuyện!?”

“Gọi xe cứu thương nhanh!! Gọi 120!!”

“Giải tán khán giả!”

“Những người không liên quan ra ngoài hết đi!”

“Nhanh lên, đừng để người khác lại gần!!”

Căn phòng ghi hình tạm thời này bỗng chốc náo loạn vì sự cố bất ngờ này.

Xung quanh trở nên hỗn loạn, vô số âm thanh đan xen chồng chéo lên nhau, hoảng loạn, căng thẳng, hiếu kỳ, phấn khích, như một nồi nước sôi, tràn ngập trong tai mọi người.

Đối với sự ồn ào bên cạnh, Diệp Hoài Duệ hoàn toàn không nghe thấy.

Anh chỉ tập trung vào việc cứu người.

Không lâu sau, mồ hôi đã ướt đẫm trán anh, tim anh cũng đập thình thịch vì căng thẳng và mệt mỏi.

Sau hai lượt hồi sức, cô gái trong váy đỏ vẫn không có dấu hiệu hồi phục.

Anh không biết cô gái đã ngừng tim phổi bao lâu, những nỗ lực của mình dường như chỉ là vô ích.

Nhưng Diệp Hoài Duệ biết mình không thể dừng lại.

Anh là người duy nhất ở đây nắm vững kỹ thuật cấp cứu chuyên nghiệp, liệu cô gái trẻ này có còn chút hy vọng nào hay không, tất cả đều phụ thuộc vào anh.

Sau mười phút, bác sĩ đi theo đoàn đã đến muộn màng.

Ông ta tiếp nhận công việc của Diệp Hoài Duệ, tiếp tục cấp cứu.

Diệp Hoài Duệ được thay thế, cuối cùng có thể thở một chút.

Lúc này, nhân viên chương trình đã đưa người dẫn chương trình và khách mời ra khỏi hiện trường, ông đạo diễn và một số nhân vật quan trọng khác đã đến, mọi người đều lo lắng nhưng không ai dám yêu cầu Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh rời đi.

Bác sĩ đi theo đoàn của chương trình nỗ lực thực hiện hai lượt hồi sức tim phổi.

Thật tiếc, ông ta không còn trẻ nữa, sức lực không còn đủ, tốc độ ép tim ngày càng chậm lại, lại thêm lâu không được luyện tập, kỹ thuật trở nên rất vụng về, tay thường không thể duỗi thẳng.

Diệp Hoài Duệ nhìn một lúc, thật sự không thể tiếp tục nhìn, liền thay ông ta tiếp tục cứu chữa...

...

“Con ngươi đã cố định.”

Hai mươi phút sau, Diệp Hoài Duệ dừng lại, kiểm tra các dấu hiệu sống của cô gái trong váy đỏ, và đưa ra phán đoán:

“Cấp cứu thất bại, cô ấy đã chết.”

Xung quanh vang lên tiếng khóc than.

Đạo diễn bắt đầu túm tóc mình, biểu cảm rất hoảng loạn.

Khi người đã chết, không còn là vấn đề của xe cứu thương 120 nữa, mà là vấn đề phải báo cảnh sát.

Diệp Hoài Duệ mệt mỏi đứng dậy.

“Xin hai vị, hãy nghỉ ngơi một chút.”

Ông đạo diễn - người trước đây dẫn hai người vào, còn nhờ trợ lý sắp xếp chỗ ngồi, giờ đây tự mình đến mời Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh sang một bên nghỉ ngơi, đồng thời cũng muốn hỏi chuyện trước khi cảnh sát đến.

Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh trao đổi ánh mắt, rất nhẹ nhàng gật đầu với nhau.

—-

Hai người theo ông đạo diễn cùng với hai trợ lý đến phòng họp của khách sạn mà chương trình đã thuê.

“Đến đây đây, hút thuốc đi, hút thuốc đi.”

Ông đạo diễn mập mạp lấy hộp thuốc ra, đưa cho Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh, cười nịnh nọt:

“Vừa rồi các cậu đã vất vả rồi!”

Diệp Hoài Duệ vẫy tay, rồi chỉ vào thiết bị phát hiện khói trên trần phòng họp.

Ông đạo diễn ngượng ngùng thu lại hộp thuốc.

“Chưa hỏi tên hai vị, các vị tên gì, làm ở đâu?”

Ông đạo diễn để Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh ngồi xuống, bắt đầu tìm hiểu về tình hình của họ.

Chương trình xảy ra sự cố chết người, mà người chết lại là khách mời họ mời, đây là một cuộc khủng hoảng truyền thông rất nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt, chương trình không chỉ bị hủy mà tất cả mọi người ở đây đều sẽ gặp rắc rối.

Người trước mặt họ, hai chàng trai đẹp trai, là hai người duy nhất không liên quan đến chương trình, mà một người đã tham gia cứu chữa, còn một người theo dõi toàn bộ, sau khi cảnh sát đến chắc chắn sẽ hỏi họ...

Ông đạo diễn nghĩ đến đây, không khỏi nổi da gà.

Ai cũng có ý thức tự bảo vệ mình.

Nếu thực sự xảy ra cái chết, thì những người có trách nhiệm trực tiếp phải nghĩ cách đổ lỗi lên người đã khuất, chẳng hạn như nói cô ấy đột ngột phát bệnh gì đó, cố gắng giảm thiểu trách nhiệm của chương trình.

Vì vậy, ông đạo diễn một lòng muốn trước khi cảnh sát đến, từ miệng Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh moi được thông tin chuẩn xác, đảm bảo rằng lời khai họ cung cấp cho cảnh sát sau này có lợi cho mình, và sau này cũng không nói lung tung với truyền thông.

— Nếu không thì, dù phải dùng tiền để bịt miệng, cũng phải để họ im lặng!

Ông đạo diễn đã quyết tâm trong lòng.

Chỉ có điều ông ta không hề nghĩ đến rằng nghề nghiệp của Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh lại vượt quá dự đoán của ông ta.

“Các vị... là pháp y và người mẫu?”

Ông đạo diễn khi biết sự thật thì toàn thân mềm nhũn, ngã phịch xuống ghế sofa, gần như kiệt sức.

Trong lòng ông ta chỉ có một ý nghĩ — ăn l rồi.

Trong lúc đầu óc mơ hồ, ông đạo diễn bắt đầu gắng sức nhớ lại xem chương trình đã có bao nhiêu sai sót lọt vào mắt hai người này. ( truyện trên app tyt )

Một người là pháp y, đây này thật sự là như đâm đầu vào chỗ chết!

Còn người kia là người mẫu, nếu công ty phía sau mạnh mẽ, thì việc xử lý khủng hoảng sẽ không có giới hạn!

Đúng là trời đổ thêm mưa, tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn!

“Vậy... hai vị...”

Nội tâm ông đạo diễn giằng co rất lâu, do dự không biết có nên mở miệng hay không.

Khoảng nửa phút trôi qua, ông ta vẫn run rẩy hỏi:

“Các vị... về sự cố này, có... có ý kiến gì không?”

Ánh mắt ông ta chuyển sang Diệp Hoài Duệ, như thể muốn tìm kiếm câu trả lời từ anh.

“Cô ấy... tôi muốn nói, Thạch Lan Lan ấy, cô ấy... chết như thế nào?”

Diệp Hoài Duệ sắc mặt nghiêm túc, chỉ mím môi, không trả lời.

Ông đạo diễn càng thêm hoảng loạn.

Ban đầu, ông ta nghĩ Diệp Hoài Duệ chỉ là một bác sĩ bình thường, nên mới có kỹ năng cấp cứu thành thạo, không hề nghĩ rằng chàng trai đẹp trai, ôn nhuận như ngọc này vậy lại là một pháp y hàng ngày phải tiếp xúc với xác chết!

Bây giờ thì tốt rồi, có một chuyên gia hiểu rõ vấn đề ở đây, nếu đối phương xác định cái chết của nữ khách mời là do chương trình, thì không còn cơ hội để thương lượng nữa.

... Nếu người gặp nạn là người khác thì còn có thể nói, sao lại là Thạch Lan Lan chứ?

Ông đạo diễn chỉ cần nghĩ đến thân phận của người đứng sau cô gái, liền cảm thấy trong lòng lạnh toát.

Mặc dù ông ta không tham gia vào những chuyện lộn xộn trong giới, nhưng dù sao cũng coi như là một người biết chuyện và hưởng lợi gián tiếp, nếu cái chết của Thạch Lan Lan không đơn giản chỉ là bệnh tật, mà có nguyên nhân khác, thì mọi chuyện sẽ rắc rối lớn...

Càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói cũng run rẩy, ông đạo diễn vẫn không từ bỏ hy vọng, tiếp tục hỏi Diệp Hoài Duệ, cố gắng từ miệng anh moi ra được một thông tin chắc chắn:

“Cô ấy... tôi muốn nói, Thạch Lan Lan ấy... chắc chắn là... chết vì bệnh đúng không?”

Diệp Hoài Duệ chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định, cần phải tiến hành khám nghiệm tử thi mới biết rõ.”

“Khám nghiệm tử thi... có phải là mổ xác không? Ôi ôi ôi!”

Ông đạo diễn gần như khóc, liên tục kêu lên:

“Lan Lan cô ấy là một ngôi sao, cái này... chết rồi còn phải cởi bỏ quần áo, mổ xác, thật là xấu hổ! Cô ấy có chết cũng không thể nhắm mắt được!”

Diệp Hoài Duệ nhíu mày, lạnh lùng đáp lại: “Nếu nguyên nhân cái chết không rõ ràng, đó mới chính là không thể nhắm mắt được.”

“Không thể, không thể nào, làm sao có thể không rõ nguyên nhân chết được!”

Ông đạo diễn siết chặt nắm tay, liên tục phân trần: “Điều này không phải rõ ràng sao? Lan Lan chắc chắn là do đột ngột bị bệnh mới—”

Ông ta vừa nói, hai tay vẽ một hình chữ nhật, dường như là đang tả hình dạng của chiếc hộp: “Nhìn, cái hộp đó là làm từ mây mà, có rất nhiều lỗ, an toàn lắm!”

“Đúng vậy!” 

Một nhân viên bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng hỗ trợ: "Chúng tôi đã diễn tập trước đó rồi, còn hỏi ý kiến của cô Thạch nữa mà!”

Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh nghe vậy, cùng nhau quay đầu nhìn về phía nhân viên đó.

Nhận được ánh mắt đánh giá từ hai người, người đàn ông cao lớn không biết vì sao lại cảm thấy hơi lo lắng, phản xạ tự nhiên lùi một bước, lập tức im lặng, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ông đạo diễn.

Ông đạo diễn mặc dù ghét người này tự ý lên tiếng, nhưng nếu không để anh ta nói hết, sẽ càng thể hiện bên mình có điều gì đó mờ ám, càng làm tăng thêm nghi ngờ, vì vậy ông ta quyết tâm, gật đầu với người đàn ông cao lớn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play