Sau khi ba nam khách mời giới thiệu xong, đến lượt hai cô gái.

Nữ diễn viên Diana vén nhẹ bím tóc của mình, nói rằng mặc dù cô ta không thể khoe cơ bụng như Jio, nhưng thể lực của cô ta cũng không kém, và chắc chắn cô ta còn tỉ mỉ hơn các chàng trai.

Cô ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

“Và nói đến phá án, đôi khi ngoài việc nhìn bằng chứng, linh cảm cũng rất quan trọng đúng không?”

Diana tự tin ngẩng cao đầu và nói:

“Tôi có trực giác rất nhạy!”

“Ôi?”

Cô người mẫu lai Otaki Riga bên cạnh lập tức phát ra một tiếng kêu thất thanh, ngắt lời Diana:

“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!”

Giọng nói của cô gái mang âm điệu nhỏ nhẹ, phát âm không rõ ràng, có âm hưởng Nhật Bản rõ rệt: "Trực giác của tôi cũng rất chính xác!”

Diana quay sang nhìn Otaki Riga, nhướng mày, môi khẽ mím lại:

“Sao cô cũng nói giống như tôi, trực giác cũng rất nhạy?”

Câu nói này mang ý nghĩa khá phức tạp.

Mặc dù Diana không nói rõ, nhưng chỉ cần không phải là người quá ngốc, ai cũng có thể hiểu được sự bất mãn và thách thức trong lời nói của cô ta, khiến khán giả ngay lập tức im lặng, tiếng thì thầm cũng ngừng lại, tất cả đều tập trung vào hai người đẹp. (App TYT)

“Thật mà.”

Otaki Riga nhìn thẳng vào ánh mắt rực lửa của Diana, nghiêng đầu, tỏ ra như một cô gái ngây thơ không biết gì, biểu cảm thật thà và vô tội, dường như không hề nghe thấy tầng ý nghĩa bên dưới lời nói của đối phương:

“Tôi từng làm thầy bói ở đền thờ quê tôi ở Aomori, và các thầy đã khen tôi có linh cảm rất mạnh mẽ!”

Diana im lặng, Otaki Riga cũng ngừng nói, bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.

“Đây là… chuẩn bị cãi nhau rồi sao?”

Diệp Hoài Duệ lần đầu tiên xem buổi ghi hình, hơn nữa hàng ngày bận rộn như chó, không có thời gian cũng như hứng thú để xem các chương trình giải trí, lúc này thấy không khí căng thẳng như vậy, không khỏi ngạc nhiên, anh thì thầm nói:

“Như vậy có vẻ không hay lắm nhỉ?”

Ân Gia Minh, dù sao cũng đã là nhân vật bước nửa chân trong giới giải trí,cũng hiểu biết một chút về quy tắc.

“Đừng lo.”

Hắn cười trấn an:

“Đây chỉ là kịch bản thôi, cố ý tạo ra xung đột ấy mà.”

Quả nhiên, người dẫn chương trình đứng dậy vào lúc này.

Anh ta đi tới trước mặt hai cô gái, mỉm cười đề nghị:

“Vì hai cô đều nghĩ rằng trực giác của mình rất mạnh, sao không thử thi đấu ngay và luôn?”

Diana và Otaki Riga lập tức đồng ý với lời của Từ Miệng Rộng, cho rằng nếu đã vậy thì thi xem ai mới là hàng thật.

Người dẫn chương trình gật đầu hài lòng, tận dụng cơ hội này để quăng ra một câu hỏi khác.

“Tôi nghĩ, đây là các vị khách mời.”

Anh ta nói rồi quay sang hướng khán giả:

“Còn các bạn khán giả, chắc hẳn rất tò mò, tại sao ở đây lại có sáu chiếc ghế, nhưng chỉ có năm khách mời nhỉ?”

Từ Miệng Rộng bước sang bên phải, đứng cạnh chiếc ghế trống: "Các bạn đoán xem, chiếc ghế này, rốt cuộc thuộc về ai?”

Khán giả bên dưới rất hưởng ứng, cùng nhau reo hò và la hét.

“Thực ra, vị khách mời bí ẩn của chúng ta, vẫn luôn ở trên sân khấu này!”

Người dẫn chương trình nói, chỉ tay sang một hàng hộp mây ở góc sân khấu:

“Đúng vậy! Người đó ở đây!”

Khán giả nghe thấy câu trả lời này đều rất ngạc nhiên.

Các khách mời trên sân khấu cũng đồng thời thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ có điều diễn xuất của mọi người có chút chênh lệch, đa số đều biểu cảm quá lố, chẳng hạn như Jio xuất thân từ thần tượng, thậm chí lùi lại một bước, như thể không phải là một người đang trốn trong hộp mây, mà là một con chó dữ.

Ân Gia Minh quay sang nhìn Diệp Hoài Du:

“Anh đã nói là kịch bản mà?”

Diệp Hoài Duệ lại có vẻ trầm tư.

Anh nhìn xuống đồng hồ, với âm lượng chỉ có mình anh nghe thấy, thấp giọng nói:

“Đã qua nửa giờ rồi…”

Ân Gia Minh ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ý của đối phương.

Quả thực, những chiếc hộp mây này đã được đưa lên sân khấu đã đúng nửa giờ.

Nếu trong những chiếc hộp mây này có một người đang trốn, thì dù người đó có nhỏ nhắn đến đâu, khi bị nhốt trong một không gian chật chội như vậy, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Thực tế, với tư cách là một bác sĩ pháp y, Diệp Hoài Duệ thường xuyên thấy một hai vụ tai nạn xảy ra do các trò chơi hay thử thách trong chương trình giải trí quá khắt khe hay không có đủ biện pháp an toàn, dẫn đến thương tích, tàn tật thậm chí tử vong.

Vì vậy, khi thấy một người bị nhét vào trong chiếc hộp mây nhỏ như vậy mà không được cho ra, anh cảm thấy không thoải mái.

Nhưng may mắn thay, những chiếc hộp này đều được đan bằng mây, có nhiều lỗ nhỏ, ít nhất là không thiếu không khí.

Lúc này, trên sân khấu, mọi người vẫn đang diễn theo kịch bản.

Hai cô gái đi quanh những chiếc hộp mây vài vòng, mỗi người một câu, bắt đầu nói chuyện đấu đá nhau.

Cách nói của Diana thẳng thắn, mang theo vẻ sắc bén rõ ràng, trong khi Otaki Riga lại nhẹ dàng, có vẻ vô hại nhưng lại chứa đầy ẩn ý, lời nói giống như “mềm mại mà sắc bén”, tạo cảm giác như đang chơi trò trí tuệ cung đấu vậy.

Người dẫn chương trình và các khách mời khác đứng xung quanh họ, mỗi người đều đóng một vai theo kịch bản của mình, có người khiêu khích, có người thì giữ thái độ trung lập nhưng thực tế lại rất hào hứng, còn có người giả vờ không nghe thấy gì, đứng bên cạnh làm những điều ngớ ngẩn.

Sau mười phút ồn ào, cuối cùng hai cô gái cũng theo trực giác của mình, lựa chọn một chiếc hộp.

Sau đó hai người lại tranh cãi xem ai sẽ mở hộp trước, cuối cùng Otaki Riga nhường “tiền bối” Diana mở trước.

“Tôi đoán, người chắc chắn giấu ở bên hộp của cô gái Nhật Bản kia.”

Giọng nói của cặp đôi phía sau Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh vang lên.

Dấu vết kịch bản quá rõ ràng, chỉ cần không phải là người quá ngốc, ai cũng có thể đoán ra được.

Cô gái nói:

“Đây chính là ‘nâng đỡ một người, hạ thấp một người’, để Diana làm bệ phóng cho cô gái Nhật Bản!”

Chỉ có điều, Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh hiện tại không còn tâm trí để quan tâm đến những điều này.

Hai người nghiêm túc nhíu mày, chỉ hy vọng họ có thể nhanh chóng thả người đang bị nhốt trong hộp ra.

Thật không may, quá trình mở hộp cũng nằm trong kịch bản.

Diana cúi xuống mở chiếc hộp mà cô ta đã chọn.

Sau đó, tất cả mọi người trên sân khấu, và cả khán giả dưới sân khấu, đều phát ra tiếng kêu thất thanh.

Trong chiếc hộp, có một người mặc bộ đồ đỏ đang co ro lại.

Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh ngồi rất gần sân khấu, vị trí của chiếc hộp mây vừa khéo nằm ngay trước mặt họ, vì vậy khi chiếc hộp được mở ra, cả hai đều nhìn rõ bên trong có một vật thể hình người màu đỏ.

Họ giật mình, Ân Gia Minh suýt nữa đã phản xạ nhảy lên.

Khi cả khán phòng đều hoảng sợ, người dẫn chương trình Từ Miệng Rộng hét lên và lao về phía trước, ôm lấy người đó từ trong hộp.

Mọi người mới nhìn rõ, đó thực ra không phải là một người thật, mà chỉ là một con búp bê lớn mặc bộ váy đỏ lộng lẫy.

“Ha ha ha, xem ra trực giác của Diana không tệ nhỉ!”

Người dẫn chương trình cười nói:

“Trong hộp thực sự có ‘người’, nhưng không phải là khách mời bí ẩn của chúng ta rồi.”

Người dẫn chương trình nói, nhìn về phía Otaki Riga: “Vậy, bên phía cô thì sao?” ( truyện trên app tyt )

Khán giả lập tức vang lên những tràng pháo tay và tiếng hò reo.

Otaki Riga mở to mắt, hướng về phía camera nói:

“Vậy thì tôi sẽ mở nó ra nhé?”

“Mở đi, mở đi, mở đi!” 

Trên sân khấu và dưới khán đài đều đồng thanh hô.

Otaki Riga ngại ngùng cười, cúi xuống mở nắp hộp.

Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Minh thấy trong hộp vẫn có một “người” mặc áo đỏ.

“Người” đó nằm cuộn tròn bên trong hộp, được bao bọc bởi chiếc váy đỏ rực rỡ, hai tay co lại trước ngực, khuôn mặt bị tay áo che gần hết, không thể nhìn rõ diện mạo.

“Ôi!” 

Otaki Riga che miệng, bất ngờ lùi lại một bước.

“Wow! Thật sự có người!” 

Nam idol Jio với vai diễn “người tự nhiên thẳng thắn và có khả năng vận động vượt trội”, nhanh chóng nắm bắt cơ hội và mở miệng.

Nhưng sau câu nói này, sân khấu bỗng rơi vào im lặng kỳ lạ.

Đúng ba giây trôi qua, không một ai tiếp lời.

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán người dẫn chương trình Từ Miệng Rộng.

Theo kịch bản đã diễn tập, khi Otaki Riga mở nắp hộp mây, vị khách mời giấu bên trong phải tự mình đứng dậy, phàn nàn rằng cô đã phải nằm trong đó lâu quá, lưng đau nhức, sau đó hai chàng trai trẻ sẽ đỡ cô ra.

… Không lẽ, nhân viên đã đặt nhầm hộp rồi?

Thực tế, ngoài hộp mây mà Otaki Riga chọn, mỗi hộp mây đều chứa một con búp bê hình người, không giống nhau, có búp bê lớn, có mannequin từ cửa hàng thời trang, thậm chí còn có búp bê có khớp cầu và búp bê truyền thống Nhật Bản.

Điểm chung giữa chúng và vị khách mời thật sự là tất cả đều mặc váy đỏ.

Những con búp bê này đều là đạo cụ quan trọng sẽ được sử dụng trong các chương trình sau.

Việc sắp đặt trò chơi “so tài trực giác” này không chỉ tạo ra xung đột cho hai nữ khách mời, làm tăng tính hấp dẫn, mà còn khiến sự xuất hiện của đạo cụ quan trọng trở nên ấn tượng hơn.

Người “nằm” trong hộp có kích thước tương đương với người thật, nhưng vì vải áo phức tạp, lại trong tư thế co quắp, khiến cho tay, mặt, chân gần như bị che khuất, không thể xác định liệu đây có phải là một người sống hay chỉ là một mannequin mặc áo.

Từ Miệng Rộng vừa đoán, vừa cố gắng làm dịu bầu không khí:

“Thật không đây? Hãy xem lần này có phải lại là một con búp bê không?”

Nói xong, anh ta đưa tay chạm vào người mặc áo đỏ trong hộp.

Ngay lập tức, Từ Miệng Rộng không kiềm chế được mà thốt lên một tiếng kêu hoảng hốt.

Anh ta chạm phải một cơ thể mềm mại.

Điều này chứng tỏ rằng người nằm trong hộp không thể là một con búp bê nhựa, mà chính xác là vị khách mời thứ sáu của họ.

Tuy nhiên, dù tay người dẫn chương trình nắm lấy cánh tay cô, người phụ nữ vẫn không nhúc nhích, không phản ứng chút nào.

Khuôn mặt Từ Miệng Rộng bỗng chốc tái nhợt.

Anh ta đã làm người dẫn chương trình hơn mười năm, đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tại một đài truyền hình địa phương cũng được coi là trụ cột, gặp đủ loại sự cố bất ngờ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lần này.

— Nhưng rõ ràng họ đã diễn tập rồi mà!

Người dẫn chương trình đổ mồ hôi lạnh, không dám chần chừ, lập tức lật hộp xuống đất, đẩy người nằm trong đó ra ngoài.

“Á á á á!”

Một tiếng hét vang lên, khán giả đều đứng dậy.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play