Thần Thám Siêu Thời Không

Chương 1: Bộ phim - 01


1 ngày


Ngày 19 tháng 6 năm 2021, thứ Bảy.

Là một thành phố ven biển phía Nam có lịch sử đầy thăng trầm, Kim Thành có vị trí đặc biệt trong lòng đất nước Hoa Quốc. 

Nơi đây từng bị các thực dân châu Âu “thuê” trong hơn một trăm năm, tồn tại rời rạc so với phần còn lại dưới hình thức nhượng địa, và cuối cùng đã trở về với mẹ Tổ quốc vào thập niên 90. 

Kim Thành nằm ở phía nam vĩ tuyến Bắc, mùa hè đến rất sớm, vào cuối tháng 6 đã nóng đến mức cảm giác như không có điều hòa thì không thể sống nổi. 

Vào lúc 1 giờ 30 phút chiều, Diệp Hoài Duệ bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, ngay lập tức bị một cơn gió nóng thổi vào mặt. 

Lúc này chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, đi bộ dưới ánh mặt trời quả thật là một kiểu tra tấn. 

Pháp y Diệp không phải chưa từng nghĩ đến việc tự lái xe, nhưng những ngày gần đây khu vực gần ga tàu đang được làm lại mặt đường, giao thông cũng trở nên không thuận lợi, anh thật sự không muốn đặt cược vào xác suất kẹt xe trên đường. 

Đúng vậy, Diệp Hoài Duệ là một pháp y. 

Ba của anh là một thương nhân giàu có ở Kim Thành, mẹ anh là con gái lớn của một gia đình thư hương thế gia ở Chi Giang. 

Nhưng ba mẹ anh đã ly hôn khi anh còn học tiểu học, từ đó anh sống cùng mẹ ở trong nước học tập cho đến khi tốt nghiệp, rồi lại vì công việc mà quay trở lại Kim Thành. 

Ban đầu anh học y khoa lâm sàng, nhưng trong thời gian học thạc sĩ lại chọn chuyên ngành pháp y hiếm người theo, sau đó được giảng viên giới thiệu sang Đại học Pennsylvania học tiến sĩ, tốt nghiệp về nước, làm việc tại phòng thí nghiệm giám định tư pháp của Cục Cảnh sát Kim Thành. 

Hôm nay, Diệp Hoài Duệ đi xem phim. 

<Đại Án Kim Thành> sẽ ra mắt vào nửa đêm hôm nay, nửa ngày trôi qua, trên mạng đã có không ít đánh giá phim. 

Vừa rồi Diệp Hoài Duệ đã lướt qua mạng xã hội, độ hot của phim đã bắt đầu tăng nhanh chóng, điều này khiến sự mong đợi của anh cũng tăng theo. 

Nhưng anh đã là một người trưởng thành chín chắn, không vì sự tò mò mà đi xem trước các thông tin tiết lộ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thực ra cũng không cần thiết phải tiết lộ. 

Bởi vì khi nhắc đến <Đại Án Kim Thành>, không chỉ người dân Kim Thành đều biết, mà nó còn là một vụ án nổi tiếng trong lịch sử tội phạm của toàn châu Á, thậm chí là toàn thế giới. 

Vụ án này nổi tiếng không chỉ vì tính chất phức tạp, số tiền liên quan lớn, nhiều người chết và bị thương, mà còn vì nó vẫn là một “vụ án treo” chưa được làm sáng tỏ hoàn toàn. 

Lần này, đạo diễn nổi tiếng là người địa phương Kim Thành - Triệu Thúy Hoa - đã chuyển thể vụ án này lên màn ảnh lớn. 

Theo lời đạo diễn Triệu, thì bộ phim này sẽ có một cách nhìn hoàn toàn mới để diễn giải vụ án này. 

Diệp Hoài Duệ từ lâu đã rất quan tâm đến vụ án cũ này, và do công việc, anh đã xem qua một số tài liệu chỉ dành cho nội bộ, nên cũng có một số ý kiến riêng về vụ án. 

Người pháp y vốn không mấy mặn mà với điện ảnh, nhưng nhân dịp phim ra mắt, anh quyết định đi xem bộ phim này, chính vì anh rất muốn biết đạo diễn Triệu sẽ diễn giải vụ án cũ này một cách “độc đáo” và “mới mẻ” như thế nào. 

Khi Diệp Hoài Duệ đến rạp chiếu phim, còn 25 phút nữa là đến giờ chiếu. 

Anh mua một cốc kem và ngồi ở khu nghỉ ngơi, vừa ăn vừa chờ. 

Bên cạnh anh có hai cô gái sinh viên trẻ tuổi, rõ ràng cũng đến để xem <Đại Án Kim Thành>, họ đã bắt đầu trò chuyện. 

Âm thanh của họ không lớn, nhưng do thiết kế ghế nghỉ quá chật chội, giọng nói của các cô gái vẫn rõ ràng lọt vào tai Diệp Hoài Duệ. 

“Ôi, cậu thấy đó, trên mạng ồn ào ghê gớm.” 

“Đúng rồi, nghe nói đạo diễn Triệu đã làm sáng tỏ nỗi oan của Ân Gia Minh! Nói rằng hắn bị người ta hãm hại.” 

“Ôi, không trách sao lại cãi nhau căng thế.” 

“Nhưng mà, Đường Đường đẹp trai quá, trông là không giống kẻ giết người! Haha!” 

“Đúng vậy, sao lại có kẻ giết người nào đẹp trai như vậy được!” 

Hai cô gái chỉ nói vài câu đã tiết lộ hết nội dung chính của bộ phim. 

Diệp Hoài Duệ nghe mà bất lực, chỉ có thể im lặng xoa trán, múc một muỗng kem, cười khổ rồi bỏ vào miệng. 

Trong khi cuộc trò chuyện của các cô gái vẫn tiếp diễn. 

“Nhắc đến, tôi đã thấy ảnh của Ân Gia Minh rồi, ngoài đời cũng rất đẹp trai!” 

“Thật sao? Trông như thế nào?” 

Một cô gái hỏi. 

Cô bạn tốt của cô nàng mở trang web, tìm ra một bức ảnh. 

“Wow! Thật sự rất đẹp trai!” 

“Đúng không? Tôi đã nói rồi! Thời đó không có chỉnh sửa photoshop gì, hắn đúng là thực sự trông như vậy!” 

“Ê, tại sao tôi lại cảm thấy hắn còn đẹp trai hơn cả Đường Đường nhỉ?” 

“Không phải đâu, cậu thật quá đáng! Chỉ một bức ảnh đen trắng mà đã mê mẩn rồi?” 

Hai cô gái lại cười đùa một hồi, sau đó chuyển sang thảo luận về ai trong làng giải trí hiện nay là đẹp trai nhất. 

Diệp Hoài Duệ khẽ nhếch môi. 

Anh dĩ nhiên đã thấy bức ảnh đen trắng của Ân Gia Minh trên lệnh truy nã lưu hành trên mạng. 

Không chỉ bức ảnh đó, mà khi xem lại hồ sơ vụ án năm xưa, anh còn thấy nhiều bức ảnh khác của Ân Gia Minh. 

Diệp Hoài Duệ thừa nhận, ngay cả với con mắt của một người đàn ông đồng tính có gu thẩm mỹ khó tính, Ân Gia Minh thực sự là một chàng trai đẹp không chê vào đâu được. 

Nếu chỉ nhìn về ngoại hình, thì không ai có thể tin rằng một người có ngoại hình đẹp trai có thể so với ảnh đế như vậy lại là một tên cướp giết người tàn bạo với ít nhất chín mạng người trên tay. 

Vào rạng sáng ngày 21 tháng 7, 1982, một vụ án chấn động đã xảy ra ở Kim Thành. 

Khi đó, Kim Thành sắp tổ chức một buổi triển lãm trang sức, trong đó có một viên kim cương hình giọt nước cực kỳ hiếm có trị giá khoảng bốn triệu đô la, có tên là “Giọt Nước Mắt Của Bắc Băng Dương”. 

Trước khi được chuyển đến triển lãm, số trang sức này đã được bảo quản bí mật trong kho của chi nhánh Phúc Thọ của ngân hàng. 

Không ngờ, thông tin lại bị rò rỉ từ đâu đó, ba tên cướp đeo mặt nạ đã xông vào nhà của giám đốc chi nhánh, sau khi giết vợ và hai con trai của ông, chúng đã bắt cóc giám đốc và thâm nhập vào ngân hàng qua hệ thống cống. 

Bọn chúng đã ra lệnh cho giám đốc mở cửa kho và ép buộc ông mở két chứa nhiều trang sức, lấy đi tổng giá trị khoảng bốn trăm năm mươi triệu đô la trang sức và vàng, trong đó tất nhiên có viên kim cương nổi tiếng “Giọt Nước Mắt Của Bắc Băng Dương”. 

Sau khi cướp được, bọn cướp đã giết giám đốc, mang theo tài sản và rời khỏi bằng một chiếc xe hơi màu đen, trực tiếp đến một bến tàu tư nhân. 

Sau đó, cảnh sát Kim Thành phân tích rằng bọn cướp có thể muốn trốn ra nước ngoài từ bến tàu, đến một quốc gia nào đó ở Đông Nam Á. 

Đáng tiếc, bọn chúng dường như không gặp may. 

Tài xế chở bọn cướp đã mắc nợ một số tiền lớn do nghiện cờ bạc lâu năm, và kẻ đòi nợ lại chính là người quen của tài xế. 

Khi thấy kẻ nợ tiền định trốn, kẻ đòi nợ đương nhiên không chịu buông tha, hai bên đã xảy ra xô xát. 

Trong lúc hoảng loạn, tài xế đã tiết lộ danh tính của Ân Gia Minh. 

Không biết là để bịt miệng hay để nhanh chóng thoát thân, bọn cướp đã nổ súng. 

Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của hai cảnh sát tuần tra gần đó. 

Họ đã đến hiện trường ngay lập tức, nhưng không may bị cuốn vào cuộc đấu súng và đều thiệt mạng. 

Khi lực lượng cảnh sát lớn đến nơi, họ chỉ thấy năm thi thể nằm la liệt và một người bị thương nặng, còn bốn tên cướp đã trốn thoát thì không rõ tung tích. 

Một vụ cướp, tổng cộng có chín người chết, trong đó có hai cảnh sát và hai trẻ vị thành niên, và số tài sản bị trộm lên đến bốn trăm năm mươi triệu đô la. 

Một vụ án kinh hoàng như vậy, chính quyền Kim Thành dĩ nhiên phải huy động toàn lực truy bắt. 

Kẻ sống sót duy nhất trong vụ xả súng tại bến tàu đã cung cấp cho cảnh sát tất cả những thông tin gì mình biết, và đã báo cáo danh tính của tài xế và Ân Gia Minh. 

Cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn thành phố và lập kế hoạch chặt chẽ, không cho bọn cướp có cơ hội trốn thoát khỏi Kim Thành. 

Đáng tiếc, dù là tài xế hay Ân Gia Minh, cả hai như biến mất giữa lòng biển khơi, không còn dấu vết nào dù cho cảnh sát đã lục soát từng ngóc ngách. 

Không bắt được tài xế và Ân Gia Minh, cũng không tìm ra danh tính của hai tên cướp còn lại, vụ án cứ thế treo lơ lửng trên đầu người dân Kim Thành, khiến họ hoang mang và đồn thổi. 

Hai tháng sau vụ cướp, cảnh sát mới nhận được tin báo của một nguồn tin, tìm thấy dấu vết của Ân Gia Minh trong một khu biệt thự ven biển. 

Đối mặt với cảnh sát, Ân Gia Minh kiên quyết không thừa nhận mình là kẻ gây án, còn cố gắng chạy trốn. 

Trong lúc cấp bách, cảnh sát Kim Thành đã nổ súng. 

Ân Gia Minh bị trúng đạn, bị thương nhảy vào một căn biệt thự, rồi từ cửa sổ nhảy xuống biển, từ đó biến mất, không ai thấy hắn nữa. 

Trong hồ sơ kết án mà Diệp Hoài Duệ đã xem, cảnh sát kết luận Ân Gia Minh chính là một trong bốn tên cướp, và có khả năng là kẻ chủ mưu. 

Viên đạn đã bắn vào bụng trái của Ân Gia Minh — với trình độ y tế thời đó, vết thương do súng bắn cộng thêm việc rơi xuống biển, gần như không có khả năng sống sót. 

Vì kẻ chủ mưu đã chết, vụ án coi như đã khép lại. 

Chỉ tiếc rằng sau đó, cảnh sát đã lục soát tất cả tài sản của Ân Gia Minh, nhưng không tìm thấy bất kỳ món đồ nào. 

Số trang sức và vàng trị giá hàng triệu đô la, đặc biệt là viên kim cương hiếm có “Giọt Nước Mắt Của Bắc Băng Dương” ấy, đã hoàn toàn biến mất, không bao giờ xuất hiện trở lại trong tầm mắt công chúng.  ( truyện trên app tyt )

Giờ đây, sau 39 năm, đạo diễn Triệu Thúy Hoa đã đề cập lại vụ án cũ, đặc biệt làm một bộ phim để “khôi phục danh dự” cho một kẻ đã chết gần bốn mươi năm, điều này thật thú vị… 

…… 

Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Duệ cười nhẹ, dùng thìa nhỏ vét sạch kem ở đáy cốc, anh ăn hết, rồi vứt cốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó đứng dậy đi về phía phòng chiếu. 

Anh rất muốn xem, vụ án cũ nổi tiếng này, đạo diễn Triệu sẽ kể lại như thế nào.

—- 

Phòng chiếu tối lại, bộ phim chính thức bắt đầu. 

Triệu Thúy Hoa - một đạo diễn nổi tiếng ở Kim Thành - luôn được biết đến với phong độ ổn định, các tác phẩm của vị đạo diễn này thường được khen ngợi và thu hút khán giả, có sức hút phòng vé. 

Tỷ lệ khách đến xem <Đại Án Kim Thành> ngày đầu tiên rất tốt, phòng chiếu tuy rộng lớn mà lại gần như kín chỗ. 

Ghế mà Diệp Hoài Duệ mua vé hơi gần màn hình, khi xem phim phải hơi ngẩng đầu lên một chút. 

Bộ phim theo phong cách quen thuộc của đạo diễn Triệu, cốt truyện chặt chẽ, hình ảnh mượt mà, tình tiết kịch tính, có cảm giác rất mạnh mẽ, thể hiện tinh túy của thể loại phim hình sự điều tra. 

Chỉ có điều lần này, bộ phim có vẻ như một phim hình sự điều tra “truyền thống”, nhưng lại không chỉ đơn thuần là một câu chuyện “cái thiện chiến thắng cái ác”. 

Bộ phim phát triển theo hai mạch truyện. 

Nam chính là tên cướp do Đường Đường thủ vai, còn nam phụ là một cảnh sát trưởng phụ trách điều tra vụ án thời đó. 

Cốt truyện bắt đầu từ việc tên cướp lên kế hoạch cho vụ cướp, tìm kiếm đồng bọn và chọn thời điểm thực hiện tội phạm. 

Sau đó, bọn cướp và đồng bọn của chúng đã gặp phải sự cố bất ngờ ở bến tàu, dẫn đến thất bại trong việc trốn chạy, gây ra cái chết của chín người, rồi vội vàng trốn chạy, hòa mình vào biển người. 

Từ đây, trọng tâm kể chuyện chuyển sang cảnh sát trưởng. 

Cảnh sát truy tìm tất cả nhân chứng và vật chứng còn sót lại từ vụ cướp, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, đào sâu vào mối quan hệ xã hội và mạng lưới của bọn cướp, cố gắng lôi ra những tên cướp tàn ác này. 

Sau một thời gian điều tra gian nan, họ cuối cùng đã tìm thấy Ân Gia Minh do Đường Đường thủ vai trong khu biệt thự ven biển. 

Tiếp theo, giống như những gì đã xảy ra trong lịch sử, hai bên đã có một cuộc rượt đuổi đầy hồi hộp, kết thúc bằng việc cảnh sát nổ súng, tên cướp bị trúng đạn và rơi xuống biển. 

Khi thấy đến đây, Diệp Hoài Duệ cảm thấy nếu chỉ có vậy, <Đại Án Kim Thành> cũng chỉ là một bộ phim cảnh sát thương mại có phần khá đồng đều, đủ tiêu chuẩn mà thôi. 

Tuy nhiên, đó không phải là kết thúc thực sự. 

Lúc này, cảnh sát trưởng đang nhìn ra biển lớn, sắc mặt nghiêm trọng, dường như đang suy nghĩ gì đó. 

Một cảnh sát chạy đến bên cạnh, thông báo rằng không tìm thấy Ân Gia Minh rơi xuống biển. 

Cảnh sát trưởng nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám, không có chút nào vui mừng hay phấn khởi khi vụ án đã phá. 

Cảnh sát quan sát sắc mặt, cẩn thận hỏi liệu có vấn đề gì không. 

Cảnh sát trưởng quay sang nhìn cấp dưới của mình, từng từ một: "Cậu nghĩ, Ân Gia Minh có phải là kẻ giết người không?” 

Trong sự ngạc nhiên của cảnh sát, camera nhanh chóng nâng cao, kéo xa, xuyên qua một nửa Kim Thành, di chuyển đến một khu dân cư cũ kỹ và rối ren. 

Trong những dãy nhà chật chội, có một cửa sổ không nổi bật, dù giữa ban ngày vẫn kéo rèm kín mít. 

Một người đàn ông đứng trước một chiếc tivi đen trắng xem tin tức. 

Trên màn hình, phát ngôn viên của Cục cảnh sát Kim Thành đang bị bao quanh bởi hàng chục micro. 

Ông ta khẳng định rằng Ân Gia Minh đã bị cảnh sát bắn chết, thi thể rơi xuống biển, kẻ chủ mưu của vụ cướp đã chết, vụ án cơ bản đã được giải quyết, người dân có thể yên tâm. 

Tiếp theo, ống kính quay sang, để khán giả thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông—chính là Đường Đường trong vai Ân Gia Minh! 

Tuy nhiên, Diệp Hoài Duệ nhanh chóng nhận ra, không biết có phải do hóa trang hay sự khác biệt tinh tế trong kiểu tóc, tên “Ân Gia Minh” đứng trước tivi này và “Ân Gia Minh” bị rơi xuống biển vừa rồi, mặc dù có cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất lại rõ ràng khác biệt. 

Đường Đường diễn, rõ ràng là hai nhân vật khác nhau. 

Quả nhiên, người đàn ông nhìn vào màn hình, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười lạnh như băng, toát lên sự tàn nhẫn và hung ác. 

Sau đó, hắn ngồi xuống một chiếc bàn, kéo tay áo bên trái lên, bắt đầu dùng vải lau hình xăm trên cánh tay trái. 

Trên cánh tay trái của Ân Gia Minh có một hình xăm Phật Bà cầm hoa sen — đây là một trong những “bằng chứng” đã được ghi chép trong hồ sơ. 

Tuy nhiên, lúc này, người đàn ông đẹp trai và có phần quái dị này lại trong cảnh quay cận, từng chút một xóa bỏ hình xăm Phật Bà cầm hoa sen trên cánh tay. 

Cảnh tượng này, phối hợp với âm thanh nền về việc cảnh sát thông báo Ân Gia Minh đã chết, vụ án đã phá, trở nên mỉa mai, như thể đang chế nhạo tất cả mọi người trong bộ phim và ngoài đời thực. 

Màn hình tối lại. 

Khi nhạc kết thúc vang lên, một bức ảnh đen trắng xuất hiện. 

Đó là “Ân Gia Minh” thực sự, giống hệt như bức chân dung lớn in trên lệnh truy nã năm xưa. 

Chàng trai trong bức ảnh có gương mặt thanh tú, ánh mắt sắc lẹm, trông còn trẻ hơn và đầy khí phách hơn, mang đặc trưng phóng khoáng của thời đại đó, thật tự do, thật thoải mái. 

Dù phim đã kết thúc, nhưng trong rạp chiếu phim, chẳng có mấy người đứng dậy rời đi. 

Hầu như tất cả mọi người vẫn đang dán mắt vào màn hình. 

Bức ảnh bắt đầu chuyển đổi. 

Một bức, rồi một bức, lại một bức—tất cả đều là những bức ảnh của Ân Gia Minh cách đây 39 năm. 

Những bức ảnh này có ảnh đơn, cũng có ảnh chung, phần lớn là đen trắng, nhưng cũng có một vài bức lại là ảnh màu. 

Diệp Hoài Duệ cảm thấy khá ngạc nhiên. 

Bởi vì những bức ảnh này quá phong phú, nhiều bức mà ngay cả anh cũng chưa thấy trong hồ sơ của cảnh sát. 

Trong thời đại mà máy ảnh còn hiếm hoi, một người có thể chụp được nhiều bức ảnh như vậy đã là điều rất hiếm. 

Hơn nữa, gần bốn mươi năm trôi qua, đạo diễn Triệu vẫn có thể tìm được những bức ảnh cũ này — thì Diệp Hoài Duệ tin rằng, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là trong đội ngũ làm phim có người có thể liên hệ trực tiếp với bạn bè và người thân của Ân Gia Minh năm xưa. 

Lúc này, nhạc kết đã gần đến hồi kết. 

Bức ảnh cuối cùng biến mất, màn hình hoàn toàn tối sầm. 

Khi khán giả nghĩ rằng bộ phim đã kết thúc, một dòng chữ xuất hiện trước mắt mọi người— 

“Chân tướng sẽ không bị thay đổi, chỉ bị chôn vùi.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play