14.
Ta nhìn thấy một quả cầu thịt khéo léo lách qua hai ca ca, leo lên giường rồi đẩy ta ngã ngửa.
“Tỷ tỷ, tỷ là kẻ lừa đảo. Tỷ nói khi tỷ lấy chồng sẽ đón muội đến Biện Kinh cơ mà, nhưng tỷ đi lấy chồng ở đâu? Sao lại hơn hai năm mới tới?”
Quả cầu thịt này là cô bé ta đã nuôi lớn. Nếu nói nhớ, ta đương nhiên nhớ muội ấy nhất. Không ngờ bây giờ muội ấy sắp làm mẹ mà vẫn còn như thế này, ta biết nói gì đây?
Ban đầu ta còn định ôm muội ấy khóc một trận. Nhưng nhìn bộ dạng này muội ấy, ta chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào.
Nuôi kiểu gì thế này? Sắc mặt của phụ nữ mang thai lại hồng hào như vậy? Ngoài cái bụng ra, Bảo Châu hầu như không thay đổi, bây giờ lấy chồng rồi, vẫn là bím tóc dài mà ta thường tết cho muội ấy, giống y hệt ta.
Muội ấy khóc thút thít như đang làm nũng, dễ thương đến chet đi được.
“Tất cả là lỗi của ta, không nên về trễ thế này. Nếu lần sau lại đi, ta nhất định sẽ dẫn muội theo cùng…”
Nam nhân mặc đồ đen đứng dưới giường càng ngày càng đen mặt, ta liền biết hắn ta là ai, tất nhiên không dám nói tiếp, không thì bị chặt đầu mất.
“Tỷ mà lừa muội lần nữa, thì tỷ là chó con!”
Tỷ tỷ của muội là heo chứ không phải chó! Ai nói bệnh ngốc của muội ấy khỏi rồi vậy? Đã hai mươi tuổi rồi mà cứ mở miệng ra là nói mấy lời đòi mạng như này? Cục cưng ta nuôi sao lại không hiểu chuyện từ khi nào thế?
Khó khăn lắm mới dỗ được Bảo Châu, gặp vương gia thì phải hành lễ, nhưng Bảo Châu cứ ôm chặt lấy một cánh tay của ta, mắt như hai ngọn đèn lồng nhìn chằm chằm vào ta, làm sao ta xuống giường được?
“Người nhà mình không có nhiều lễ nghi như vậy đâu, đại tỷ cứ ngồi đi.”
Vương gia mở miệng giải vây cho ta, còn gọi ta là đại tỷ? Ta sao dám nhận đây? Hắn ta cùng tuổi với nhị ca đấy.
“Kim Hoa, mang cái ghế đẩu cho chàng ấy, để chàng ngồi cùng các ca ca.”
Có vẻ ở Ôn gia, dù là vương gia cũng không có quyền lên giường!
Ta thấy người khác cũng không hành lễ, vương gia còn rất lịch sự chào từng người một, ta sờ đầu Bảo Châu, thật biết cách trị chồng, làm tốt lắm.
Cả nhà ngồi lại nói chuyện phiếm, huynh ấy thì mãi mới đến.
Vương gia chào hỏi, huynh ấy còn chẳng buồn đáp lại, cái dáng vẻ đó làm người ta muốn đá một cái ghê.
Huynh ấy ngồi xuống ngay mép giường.
“Đại ca xuống giường đi chứ? Cha đã nói rồi, giường của cha mẹ chỉ có muội và tỷ tỷ được lên, ca đi ngồi cùng họ đi.” Bảo Châu ngẩng cao đầu nói năng đầy vẻ lý lẽ.
Ta cắn răng nhịn cười, huynh ấy vừa làm khó chồng người ta, xem kìa, chẳng bao lâu người ta đã trả đũa ngay.
Da mặt huynh ấy dày, từ từ đứng dậy, đôi mắt đào hoa liếc qua ta và Bảo Châu, ta cũng ngẩng cao đầu nhìn huynh ấy, huynh ấy không phải giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn có chuyện ta làm được mà huynh ấy không làm được.
Ánh mắt huynh ấy lóe lên, rồi cười.
Nụ cười của huynh ấy đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Ta thật sự quên mất, nhà mình khác với nhà người ta, chỉ có mấy tiểu cô nương này là quý giá nhất.” Huynh ấy chậm rãi nói, rồi hỏi nhị tẩu khi nào ăn cơm?
Trời gần tối rồi, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm.
Cả nhà ngồi ăn cùng nhau, Ôn gia không có quy định không nói chuyện khi ăn, hoặc có lẽ ban đầu có, nhưng sau một trận sinh tử, những quy tắc ấy cũng không còn quan trọng nữa!
Món ăn rất phong phú, cũng có những món ta từng ăn, nhưng phần lớn thì chưa.
Cha vui vẻ, muốn uống vài ly, con trai và con rể không thể không theo.
Cha mẹ ngồi ở giữa, ta ngồi cạnh mẹ, Bảo Châu ngồi cạnh ta, nhị tẩu ngồi cạnh Bảo Châu. Dù là bàn tròn, cũng không có quy định ngồi như vậy, nhưng ai bảo ta và Bảo Châu là hai tiểu thư quý giá nhất trong nhà?
Chúng ta cùng nhau nói chuyện rôm rả, ta lại kể về những nơi đã đi qua và những gì đã làm.
“Muội cũng muốn nhìn ngắm biển, đợi sinh con xong, tỷ dắt muội đi nhé?” Bảo Châu không sợ chet đòi hỏi ta.
Ta liếc nhìn vương gia, không biết do ta chột dạ hay sao mà luôn cảm thấy mặt hắn ta ngày càng đen.
Ta không dám nói thêm, gắp một đũa thức ăn cho muội ấy.
“Tỷ tỷ, muội muốn ăn hoành thánh tỷ làm.” Muội ấy lại làm nũng nói.
“Bây giờ hả? Để ta đi làm cho muội, muội muốn ăn nhân gì? Nhân chay hay nhân thịt? Có thêm hành không…”
“Ta nói này vương gia, sao ngươi không đưa vương phi nhà ngươi về đi? Đại tiểu thư nhà ta vừa về tới nhà, nó đã sai đủ thứ rồi, về nhà các người muốn ăn gì tự làm đi.”
Ôn Túc giọng khá nghiêm khắc, ta lén nhìn vương gia thì thấy hắn ta lại vui vẻ, chỉ có Bảo Châu mắt đỏ hoe, nhìn Ôn Túc rồi lại nhìn ta với ánh mắt đáng thương.
“Muội không ăn nữa, tỷ đừng để đại ca đuổi muội đi.” Nhìn muội ấy ấm ức như thể ở vương phủ bị ngược đãi ấy.
“Đừng khóc nữa, đợi ăn tối xong, cho nó tiêu cơm, ta sẽ làm cho muội ăn đêm được không? Muội bây giờ đang mang thai, không thể cứ khóc mãi, đợi sinh con ra, nếu con cũng hay khóc như muội, muội có đủ kiên nhẫn dỗ không? Nếu muội ấm ức khóc cùng con, vương gia sẽ dỗ ai đây? Muội phải cười nhiều hơn, lúc đó sinh ra đứa bé biết cười, khi muội khóc nó sẽ cùng vương gia dỗ muội.”
Muội ấy nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lau nước mắt rồi vui vẻ ăn tiếp.
“Mỗi lần dỗ con bé này, chỉ có tỷ tỷ của nó là có cách dỗ hiệu quả nhất.” Mẹ sờ đầu Bảo Châu.
“Mẹ, đó là vì lời tỷ tỷ nói đều có lý! Hồi nhỏ tỷ dỗ con ngủ, lúc đó con vừa rời xa mọi người, luôn sợ hãi khóc lóc, tỷ ấy bảo nếu muốn khóc thì hãy nghĩ đến những lúc mọi người cười với con, tự nhiên sẽ cười. Con làm theo lời tỷ tỷ, thật sự không sợ nữa, mà còn thích cười. Con hỏi tỷ ấy tại sao? Tỷ ấy nói là vì con nghĩ đến những người yêu thương con, họ cười với con là muốn con vui vẻ, và vì con cũng yêu họ nên học được cách cười.”
Đó là chuyện đã rất lâu rồi, ta gần như quên mất. Lúc đó ta chưa làm nghề buôn thuyền, vì có sức lực nên làm ở bến tàu, buổi tối được chủ nhà cho phép ngủ trong kho.
Bảo Châu còn nhỏ, sợ bóng tối, khóc nhiều, ta dùng những lời đó dỗ muội ấy, không ngờ muội ấy vẫn nhớ đến bây giờ.
15.
“Đúng vậy, những gì tỷ tỷ con nói đều đúng, con nên nghe theo tỷ ấy nhiều vào.” Cha ta nói.
Không phải những lời ta nói đều đúng, mà đó là những lý do ta tự bịa ra để khiến bản thân dũng cảm hơn trong những năm tháng thiếu niên khi phải sống nơi đất khách quê người.
“Bảo Châu của chúng ta bây giờ không cần phải làm thế nữa, những người yêu thương muội luôn ở bên cạnh muội, họ có thể bảo vệ muội mọi lúc mọi nơi, thắp đèn khi trời tối, che ô khi trời mưa, thêm áo khi trời lạnh. Bảo Châu của chúng ta chỉ cần sống hạnh phúc bên cạnh họ. Dù mỗi ngày đều là ngày thường, nhưng có họ bên cạnh, thì những ngày thường đó cũng trở thành những ngày tốt đẹp.”
Muội ấy dường như hiểu ra, quay đầu nhìn vương gia một lần nữa, rồi quay lại nhìn ta, hai má ửng hồng, đẹp không tả xiết.
Ta xoa đầu muội ấy, luôn có một người sẽ ở bên cạnh muội ấy suốt đời, nếu người ấy yêu muội, muội chỉ cần yêu lại, không cần nghĩ quá nhiều.
Sau bữa cơm, ta và Bảo Châu đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, Đông Hải không có tuyết rơi.
Cha uống nhiều đã ngủ, mẹ thì ở bên cạnh cha, sợ cha khó chịu.
Nhị tẩu bận rộn cả ngày lại vào bếp, nói là chuẩn bị nguyên liệu để lát nữa ta gói hoành thánh.
Những người còn lại cùng chúng ta ngắm tuyết, ta đưa tay đón một bông tuyết, Bảo Châu cũng học theo ta, tuyết tan thành nước trong lòng bàn tay muội ấy, muội ấy đi tới khoe với vương gia.
Cuối cùng muội ấy cũng lớn rồi, những điều mới lạ khiến muội ấy vui mừng, đã có người để chia sẻ, ánh mắt vương gia nhìn muội ấy rạng rỡ, không thể giấu nổi niềm vui.
“Về sau các ca nhớ đối xử tốt với vương gia nhé!” Ta nói nhỏ.
“Chỉ vì hắn ta cưới bảo bối của nhà mình nên mới không vui thôi!” Tam ca nói.
“Nhị ca cũng cưới bảo bối của nhà khác, huynh ấy cũng bị đối xử thế này sao?”
“Còn thảm hơn, uống nhiều đến nỗi ba ngày không rời giường, nhị tẩu có tới năm người ca ca ruột lận.” Tam ca cũng nói nhỏ.
Được rồi! Coi như ta chưa nói gì nhé!
“Ngày sau khi cưới vợ, huynh nhất định phải tìm nhà ít anh em, như vậy sẽ bớt đi nhiều mối lo.” Ta nói với tam ca.
“Muội muội nói rất đúng, nhưng sao không nói với đại ca ấy?”
Ta liếc nhìn Ôn Túc đứng đó không xa, khoác áo choàng đen, cổ áo được làm bằng lông cáo trắng, huynh ấy đứng dưới mái hiên, trông như một bức tranh, đẹp đến nao lòng.
“Tam ca, huynh nhìn dáng vẻ của huynh ấy đi, lại nghĩ đến chuyện huynh ấy lợi hại thế nào xem, ai dám bắt nạt huynh ấy chứ?” Nếu là ta, ta chắc chắn không để ai bắt nạt huynh ấy.
“Bảo Ngân, muội đi với ta tới thư phòng, ta có chuyện muốn nói.”
Đây là lần đầu tiên huynh ấy nghiêm túc nói chuyện với ta, ta không biết huynh ấy muốn nói gì, nhưng vẫn theo huynh ấy.
Huynh ấy lưng thẳng, vai rộng, đi đứng thoải mái nhưng lại đẹp đến mê hồn, chỉ nhìn bóng lưng cũng biết huynh ấy là một người đẹp rồi.
Thư phòng ở tiền viện, không xa lắm, nhưng khi chúng ta tới nơi, tóc đã gần như trắng hết.
Hôm nay cùng ngắm tuyết, cũng coi như cùng bạc đầu.
Như vậy cũng được thôi! Ta đã làm đại tiểu thư của Ôn gia, Ôn Túc chỉ có thể là ca ca ta, còn lại thì phải bỏ qua thôi!