Thư phòng rất lớn, được sắp xếp ngăn nắp.
Một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, một chiếc ghế, trên bàn trừ bút mực giấy nghiên, còn có rất nhiều bái thiếp, có lẽ thư phòng này bình thường chỉ có mình huynh ấy dùng.
Trong phòng có một thư đồng hầu hạ, ta vừa vào là hắn ta liền ra ngoài, lò sưởi rất ấm, ta cởi áo choàng ra cầm trên tay, huynh ấy cởi áo choàng đặt lên giá, có vẻ sẽ ở lâu, ta cũng đặt áo choàng lên giá theo.
Huynh ấy lật bái thiếp xem, ta thấy chán, tìm một cuốn du ký trên kệ sách để đọc, vì chỉ có một cái ghế, nên ta phải đứng mà đọc, thực ra số chữ ta biết cũng hạn chế, nên phần lớn đều phải đoán mò.
“Có thể tự đọc du ký rồi sao?”
“Đoán mò là chính, vì còn có tranh minh họa mà!” Để thoải mái đọc, ta đặt sách xa xa, rất gần huynh ấy.
Quay đầu là có thể nhìn rõ góc nghiêng gần như hoàn hảo của huynh ấy, ta nhìn một lúc thì mê mẩn.
Không ngờ huynh ấy đột nhiên quay lại nhìn ta, ta hoảng hốt cúi đầu, giả vờ đọc sách.
“Tống tổng quản đến Biện Kinh, ta nghe nói là truyền lời của quan gia, muội không muốn lấy ta là vì lời của quan gia hay vì lý do gì khác?”
Huynh ấy nghiêm túc nói, trời dần tối, thư phòng chưa thắp đèn, đường nét của huynh ấy trông sâu hơn, giọng nói trầm thấp.
“Ta nói không muốn lấy huynh khi nào?” Ta nghi ngờ hỏi huynh ấy, từ đầu đến cuối, chưa ai hỏi ta có muốn lấy huynh ấy hay không.
“Ta từ chối hôn sự của Tống các lão để lấy muội, nhưng muội vì không muốn lấy ta, không tiếc bịa ra chuyện có hôn ước từ nhỏ, dám lừa cả hoàng đế, đi biền biệt hai năm, có phải chờ ta kết hôn mới về không? Hử?” Huynh ấy cười nhẹ, mắt hơi híp, trong có chút nguy hiểm và đáng sợ.
“Tại sao huynh lại muốn lấy ta?” Ta nhìn huynh ấy, dù sợ nhưng không lùi bước, nghe huynh ấy nói, cứ như huynh ấy yêu ta sâu đậm đến mức không thèm lấy ai ngoài ta ấy.
“Là để báo ơn sao? Ta đã nói rồi, huynh không nợ ta cái gì, không cần phải lấy thân báo đáp đâu.” Ta cắn môi nhìn huynh ấy.
“Muội không muốn lấy ta, chẳng lẽ vì chê ta bẩn?” Huynh ấy hạ mắt, thanh âm nhỏ dần.
Nhất thời ta không hiểu được ý huynh ấy muốn nói là gì.
16.
Đợi đến khi suy nghĩ thấu đáo, ta liền giật mình, chẳng lẽ huynh ấy lại nghĩ như vậy sao? Rốt cuộc tại sao huynh ấy lại nghĩ đến điều đó chứ?
“Huynh bẩn chỗ nào?”
“Ở đây sao? Hay là ở đây?” Đêm đen dần buông xuống cho ta cái gan làm loạn, ta lại hôn nhẹ lên mắt, rồi đến mũi, cuối cùng chạm luôn vào môi huynh ấy.
Huynh ấy như bị sét đánh, mở to mắt ra, ta nhìn thấy dáng vẻ của huynh ấy, không kịp mặc áo choàng, liền quay người chạy đi.
Ta hận không thể tự tát mình vài cái, sao lại không thể dứt bỏ ý nghĩ tệ hại này đi được vậy chứ? Gan to bằng trời, không nhìn xem huynh ấy là ai, huynh ấy đâu phải là một cây cải trắng đơn giản, mà là một cây cải trắng mọc trên đỉnh núi cao, ai đã từng nghe nói về con lợn biết leo núi chưa? Đây chẳng phải là tự tìm cái chet sao?
Những ngày còn lại ta và Bảo Châu ở bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, gặp huynh ấy vài lần, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn.
Khi huynh ấy vào triều, ta lập tức cùng Bảo Châu vào ké phủ Hoài Vương, ở liền mười ngày.
Ta quyết định, nếu huynh ấy không nhắc đến chuyện đó thì coi như đã qua, nhưng nếu huynh ấy còn dám nhắc lại, ta sẽ giả vờ ngốc đến cùng, dù sao cũng cắn răng không nhận, huynh ấy làm gì được ta?
Ngày thứ mười một, Tống tống quản khi xưa đích thân đến phủ Hoài Vương, nói Hoàng hậu muốn gặp ta, nghĩ lại ta chỉ là một cô gái thôn quê, sau đó làm tỳ nữ, cuối cùng làm đầu bếp, điều táo bạo nhất từng làm là hôn Ôn Túc, bây giờ lại phải gặp Hoàng hậu, sao ta lại sợ thế này?
Ta muốn mang theo Bảo Châu, nhưng Tống tổng quản không cho phép, ta nói muốn về nhà thay đồ, tổng quản nói không cần, chặn đứng đường cầu cứu của ta.
Dọc đường đi cùng tổng quản, ta cảm thấy chân mình như bị chuột rút.
“Hai năm không gặp, Bảo Ngân vẫn như xưa.”
“Ngài trông khỏe hơn nhiều rồi.”
“Sao nào? Đã thành thân với Cẩu Đản kia chưa?”
“Ngài biết rõ Cẩu Đản là ta bịa ra mà, giả bộ vậy để bảo vệ Ôn Túc thôi mà!”
“Ở Biện Kinh hai năm qua có một câu chuyện được lan truyền, nói rằng trong con ngõ Hải Đường có một cô nương họ Trần, mắng người hùng hồn, khiến người nghe cũng phải say mê, nghe nói ngày đó người xem vây kín ngõ Hải Đường luôn, lão nô nhớ rằng Bảo Ngân cũng họ Trần, lại trùng hợp cũng sống ở ngõ Hải Đường đúng không?”
“Ngài cũng lớn bằng này tuổi rồi, đừng nghe người ta đồn đại linh tinh, không có chuyện đó đâu.”
“Hoàng thượng nghe kể chuyện này, đặc biệt cử người gọi nhị công tử tới, nhị công tử nhớ rất rõ ràng, kể lại từng chi tiết hôm đó, đúng lúc Thái hậu cũng có mặt, lại nói chuyện này với Hoàng hậu, Hoàng hậu kể với các phi tần trong hậu cung, nay hậu cung phi tần nào gây chuyện, Hoàng hậu liền lấy chuyện này ra dọa, bây giờ hậu cung yên bình lắm, việc này đều nhờ công của con.”
“Ngài đừng dọa ta nữa, ta gan nhỏ, sợ lắm. Ta ở nơi Biện Kinh xa xôi đang yên đang lành sao lại có thể trêu chọc đến các phi tần trong cung được chứ? Bây giờ ngài đưa ta vào cung, chẳng phải các phi tần sẽ đánh chết ta hay sao?”
“Con sợ gì chứ? Người chống lưng cho con là Ôn Thượng thư, mà người chống lưng cho Ôn Thượng thư là Hoàng thượng, tức là Hoàng thượng chống lưng cho con.”
“Ngài cứ nói tầm bậy quá cơ.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước khi gặp Hoàng hậu, con phải gặp Hoàng thượng trước, vì Hoàng thượng đã muốn gặp con suốt hai năm nay rồi.”
“Ngài có thể đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy không ạ?”
Hoàng thượng thực sự đang đợi ta ở ngự thư phòng! Ta run rẩy quỳ trên đất, mãi không có ai gọi ta đứng lên.
“Đứng lên đi!” Nghe giọng rất hòa nhã.
Ta đứng lên, vẫn không dám ngẩng đầu, quy tắc trong cung không ai dạy, ta tất nhiên không hiểu, nhưng cũng biết không thể mạo phạm thánh nhân.
“Không định ngẩng đầu để trẫm nhìn xem sao?”
Lời hoàng thượng là thánh chỉ, đã là thánh chỉ thì không có lý do gì không tuân theo.
Ta từ từ ngẩng đầu, Hoàng thượng trông rất bình thường, nhưng có một khí chất làm người ta nhận ra ngay người là cửu ngũ chí tôn. Dáng vẻ bình dị, nhưng khí chất cực kỳ xuất sắc.
“Ta nghe Như Sơ và tổng quản nói cô trắng lắm, còn trắng hơn Như Sơ ba phần, sao mặt lại đen thế này? Chẳng lẽ bôi tro bếp để lừa ta sao?”
“Hoàng thượng lo xa rồi, dân nữ vừa từ Đông Hải về, đen là do bị gió biển thổi, dưỡng một thời gian sẽ trắng lại.” Nói thật, ai có thể bôi tro bếp đều thế này? Hơn nữa chỉ hơi đen một chút thôi mà?
“Cẩu Đản của cô đâu rồi?”
“Xin Hoàng thượng tha tội.” Ta còn biết nói gì đây? Chuyện Cẩu Đản nào có lừa được nữa, ai cũng hiểu rõ mà vẫn giả vờ ngốc cơ.
“Hôm nay gọi cô đến là có chuyện muốn nói, Như Sơ năm nay đã ba mươi mốt, cùng tuổi với ta, trưởng tử của ta đã mười ba, còn hắn vẫn độc thân, nhìn hắn thanh tâm quả dục như vậy, dường như không muốn lấy vợ. Nghe nói cô bây giờ là đại tiểu thư Ôn gia, mọi người trong nhà đều nghe theo cô, ta muốn ban hôn cho hắn, cô hỏi xem hắn thích ai, dù là nam nhân, ta cũng chấp nhận, chỉ cần hắn thích. Hắn có quá khứ thế nào cô cũng biết, ngự sử đài có một vị ngự sử, lúc lên triều không có việc gì làm cứ thích đem chuyện quá khứ của hắn ra nói, ta đã ngăn vài lần, nhưng ngự sử là người có thể nói thẳng với vua, ta cũng không thể không cho họ nói. Ta biết cô ở Biện Kinh mắng người, mắng đến mức có thể viết thành sách, hôm nay ta cho cô cơ hội, để cô nói một lời công bằng cho Như Sơ, chứ tính cách hắn quá trầm lặng! Đi thôi!”
Hoàng thượng quay người đi trước, ta theo sau, không biết Hoàng thượng định đưa ta đi đâu nữa.
“Đi mời các vị đại nhân đến khoảng sân trước cửa điện Trường Ninh, rồi gọi các phi tần trong các cung đến, chẳng phải nói trẫm thích lấy cô ấy ra dọa người sao? Hôm nay để họ nhìn xem, ta có dọa họ không, có người chỉ cần dùng lời nói cũng khiến người khác xấu hổ đến muốn chet.”
Ta thầm nghĩ, những người biết xấu hổ là với những người còn có lòng tự trọng, còn người không biết xấu hổ thì ai làm gì được họ. Hơn nữa nhìn ta chẳng khác nào khỉ trên núi, các người vây quanh ta như vậy thì không hay lắm đâu? Ôn Túc không nói, ta lại lấy lý do gì để nói đây?