13.

Ta bĩu môi, lớn giọng: “Đại lang quân.”

Nói đến Ôn gia, người ta không quen nhất chính là huynh ấy.

Ta có thể gọi nhị ca, tam ca, nhưng không tài nào gọi huynh ấy một tiếng đại ca.

“Sao? Bây giờ mới nhớ tới chuyện về nhà sao?” Huynh ấy nghiến răng, lời nói đầy gai góc.

“Phải, nhà mẹ đẻ cơ mà, ta muốn về lúc nào chẳng được?” Ta đáp lại, không mềm không cứng.

Ta vừa vào cửa, chưa hề chọc giận gì huynh ấy, sao lại nổi nóng với ta? Ta cũng thấy tủi thân chứ!

“Có vẻ lấy chồng rồi nên gan dạ hơn nhỉ, còn dám cãi lại. Tên chồng Cẩu Đản của muội đâu rồi?”

“Nhà chỉ có hai người, cả hai cùng đi thì ai ở nhà trông con?” Cẩu Đản cái đầu huynh, trí nhớ tốt thật.

Huynh ấy nhíu mày, trông có vẻ mệt mỏi. Ta thật sự không muốn cãi nhau với huynh ấy, nhưng cái từ “nha hoàn trung thành” kia cứ như bùa chú, luôn làm tan vỡ sự kiên nhẫn của ta trong chốc lát.

“Muội sống có tốt không? Sao lại đen gầy thế này?” Cuối cùng huynh ấy cũng bình tĩnh hỏi ta.

Ta gật đầu, ngoài việc không có huynh ấy, mọi thứ đều tốt.

“Còn huynh? Tốt không?”

“Như muội thấy đấy, bây giờ ta là thượng thư bộ hộ, không tốt chỗ nào được?”

Đúng vậy, huynh ấy được làm những gì mình muốn, không ai có thể ép buộc, còn gì không tốt?

“Ta đi hậu viện thăm cha mẹ!” Ta là đại tiểu thư Ôn gia rồi, còn gọi là thúc thẩm chẳng phải quá khách sáo sao?

“Đi đi!”

Ta quay người vào cửa, một nhóm gia đinh áp giải ta như phạm nhân, sợ ta chạy mất. Ta đã tới đây, còn chạy đi đâu được cơ chứ?

“Bảo Ngân à! Con của ta, đứa con tội nghiệp này, mau để mẹ xem nào?”

Mẹ đã trắng ra một chút, nhưng lại có thêm tóc bạc, người vẫn gầy. Bà năm nay mới năm mươi tuổi, nhưng đã trở thành một lão phu nhân hiền hậu.

Mẹ mặc áo dài màu đen, trên vai khoác áo choàng cùng màu có lót lông cáo trắng, trên trán đính viên hồng ngọc to bằng quả trứng bồ câu.

Ta lao tới, quỳ trước mặt mẹ, không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng, để mẹ nhẹ nhàng đấm vào vai ta.

Thời gian đáng sợ cỡ nào chứ, ở bên nhau lâu ngày, dù không có máu mủ cũng sinh ra tình cảm. Đây chẳng phải là mẹ của ta hay sao?

Một đứa con gái rời nhà hai năm không tin tức, bị mắng bị đánh cũng là nhẹ.

“Đứa con hư này, thật sự là muốn làm ta và cha con lo chết đi được.”

“Mẹ, con sai rồi, sau này con không dám nữa. Mẹ cứ đánh đi, đánh đến khi nào hài lòng thì thôi.” Ta nắm tay mẹ, đặt lên ngực mình, cố nén nước mắt nhìn mẹ.

Mẹ lại ôm ta vào lòng, khóc nức nở.

“Đứa con hư này! Thật sự là muốn làm ta và cha con tức chết đi được. Đại ca con cử người đến Biện Kinh đón con, nghe nói con về quê cũ, lại tìm đến quê cũ nhưng cũng không thấy. Tìm hết những nơi có thể tìm, nhưng mãi vẫn không có một chút tin tức của con. Chúng ta đều nghĩ con đã chết bên ngoài, ai ngờ con còn biết đường về nhà.”

Hóa ra đã tìm ta rồi sao? Vừa nãy sao còn hỏi gì mà tên chồng Cẩu Đản của ta nữa? Sao lại bịa chuyện một cách nghiêm túc thế chứ?

“Mẹ không biết con cầm tinh con khỉ sao? Làm sao dễ dàng chết được? Mẹ đừng giận nữa, vì một đứa nghịch ngợm như con mà giận thì không đáng đâu. Đợi các ca ca về chẳng phải sẽ đánh con sao?”

Ta đứng dậy ôm mẹ lắc lư.

“Con là gấu rung cây đấy à? Bỏ ra xem nào! Con lay mẹ muốn rời hết xương cốt rồi này.”

Ta liền ngừng lay, tựa cằm lên vai mẹ.

“Mẹ, mẹ không biết con nhớ mọi người nhiều thế nào đâu.”

Nhưng luôn có lý do không thể về nhà, vì ta chưa thể thuyết phục bản thân buông bỏ, chưa đủ dũng cảm để đối mặt.

“Đã nhớ chúng ta sao giờ mới về? Con xem con gầy thế nào rồi? Cằm nhọn đến nỗi có thể đâm chết người rồi ấy chứ. Giờ về rồi, mẹ nhất định sẽ vỗ béo con trở lại.” Mẹ vỗ lưng ta, vừa ấm áp vừa an tâm.

Chẳng phải người ta nói trăng quê nhà sáng nhất sao, có nhà thật tốt.

“Trời lạnh quá, vào nhà thôi! Con sẽ không đi nữa, thời gian còn dài, mẹ muốn nuôi con thế nào cũng được.”

Ta đỡ mẹ vào nhà, cởi áo choàng rồi lên giường sưởi. Trong phòng đang đốt lò sưởi, hơi ấm phả vào mặt.

Có tỳ nữ nhận lấy áo choàng của ta, mẹ kéo ta lên giường sưởi.

Ta nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh, trẻ hơn ta một chút, mặt dài, mắt hạnh nhân, da hơi đen, môi hình thoi nhỏ, búi tóc phụ nhân.

Nhìn trang phục của nàng ấy, chắc chắn là chủ nhân trong nhà. Ta không biết nàng ấy là ai, không dám tùy tiện lên giường sưởi.

“Nó là Tuệ Nương, vợ của nhị lang, mới cưới năm ngoái.”

Ta vội cúi người chào, gọi một tiếng nhị tẩu. Nàng ấy nhanh tay đỡ ta dậy.

“Đại tiểu thư về nhà mẹ đẻ là khách lớn nhất rồi, không cần đa lễ. Mau ngồi xuống! Mọi người trong nhà luôn nhớ mong muội, không ngờ hôm nay muội lại về. Ta đã cử người đến phủ Hoài Vương đón Bảo Châu rồi. Nếu muội ấy chưa vào cung, chắc khoảng nửa giờ nữa sẽ tới. Đợi muội ấy gặp muội, không biết sẽ làm loạn thế nào, muội nhớ giữ sức mà dỗ dành muội ấy!”

Nhị tẩu nói rồi cười, trông có vẻ là người thẳng thắn, hành xử đúng mực, gia giáo chắc chắn tốt. Nhị ca tính tình trầm lặng, lấy người vợ thẳng thắn như vậy là đúng.

“Bảo Châu trở thành vương phi rồi sao?” Ta không từ chối nữa, theo nàng ấy lên giường sưởi, kéo nhị tẩu ngồi xuống.

“Nó cũng chẳng để người ta yên lòng chút nào. Khi cả nhà biết, nó đã có thai rồi. Đại ca con liền trói Hoài Vương đưa vào cung. Cái tên đấy cũng chỉ thua nhị ca con hai tháng. Hoàng đế lấy roi đánh cho một trận ra trò. Nó quỳ trong điện ba ngày, hoàng đế không đành lòng, nên gọi đại ca con vào cung bàn chuyện hôn sự. Con không cần lo cho Bảo Châu, bây giờ bụng nó có hài tử, ai dám làm gì nó?”

Mẹ nói chuyện thì ra chiều ghét bỏ nhưng nghe như đang ngầm khoe khoang, Bảo Châu lấy chồng tốt như vậy, thật đáng mừng.

“Muội ấy đâu phải vì có con mà như thế đâu. Hoài Vương đối xử với muội ấy thật sự như trân bảo, nhìn muội ấy như nhìn bảo vật. Hoài Vương vốn phải đi trấn thủ Liêu Bắc, nhìn muội ấy sắp sinh, ngày rời kinh cứ hoãn lại hoãn mãi. Giờ muội về rồi, Hoài Vương muốn đưa Bảo Châu đi cũng khó. Ba ca ca của muội vì chuyện Bảo Châu chưa cưới đã có thai mà không thích ngài ấy, ngày nào cũng xúi giục muội ấy đuổi vương gia đi. Giờ thì đi không được rồi, chắc biên giới Liêu Bắc phải đổi tướng thôi.” Nhị tẩu nói.

Ta đặt cho muội ấy cái tên Bảo Châu, chính là hy vọng muội ấy lấy được người tốt như vậy. Người nọ thật sự đối xử tốt với muội ấy như vậy, thế là đủ.

“Đại ca con già đầu rồi mà còn không hiểu chuyện. Vương gia đối xử tốt với Bảo Châu như vậy, đi đâu tìm được lang quân văn võ song toàn như thế? Chúng còn gì không hài lòng nữa?” Mẹ cười mắng.

Tỳ nữ mang trà và bánh trái cây tới, mẹ lấy một miếng bánh hoa đào cho ta. Khi ở Biện Kinh, ta thích ăn bánh này, mỗi ngày đều đi xếp hàng mua ở Tiệm Hòa An.

“Mẹ chắc không biết, họ là ganh tị. Cả ba đều lớn tuổi rồi, không ngờ tiểu muội lại nhanh chân, không chỉ lấy chồng trước mà còn có con trước, sao họ chịu được? Mẹ, ghen tị làm người ta xấu xa, mẹ nói có đúng không?”

Ta ăn một miếng bánh hoa đào, vẫn là hương vị cũ. Tưởng tượng họ làm khó muội phu, xúi bậy muội muội, ta không nhịn được cười khúc khích.

Mẹ nghĩ một lát, rồi cũng không nhịn được cười. Nhị tẩu cầm khăn che miệng, vai rung lên không ngừng, tỳ nữ cũng mím môi cười.

Ba tên nam nhân già đầu mà còn xấu xa, tự mình không giỏi còn ganh tị với người khác, không buồn cười sao?

“Con gái ta về rồi đó à?”

Ngoài cửa vang lên tiếng của cha. Ta vội xuống khỏi giường sưởi, quỳ gối ngay ngắn.

“Dạ, đứa con bất hiếu Bảo Ngân đã về rồi ạ.”

Cha vào nhà, vẫn như xưa nhưng tinh thần rất tốt. Ông để râu, thấy ta quỳ vội đỡ ta dậy.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Cha tưởng đã mất con rồi, sao lại gầy thế này?”

Có lẽ trong mắt cha mẹ, dù béo đến đâu cũng thấy con gầy.

Ta đỡ cha lên giường sưởi, ông ngồi xếp bằng, gọi ta ngồi cạnh. Ta ngồi quỳ, kể sơ về những gì đã trải qua hai năm qua, thật ra chẳng có gì đáng kể.

“Đã đi nhiều nơi thế, cũng coi như thấy được thế gian bên ngoài, chắc chắn đã chịu nhiều khổ cực. Sau này cứ an ổn ở nhà, bầu bạn với cha mẹ.”

Cha xoa đầu ta, ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng vẫn có người yêu thương, ta thật là người có phúc. Đúng không?

“Dạ, sau này con không đi xa nữa, sẽ an tâm ở nhà bầu bạn với cha mẹ.”

“Bánh hoa đào con đã ăn chưa? Con thích ăn nhất bánh này, ngày nào cũng xếp hàng mua, một mạch ăn được bốn, năm cái.”

“Con đang ăn thì ông vào, để con nó ăn chút bánh uống chút trà, đi xa sao có thể ăn uống hợp khẩu vị được?” Mẹ đưa chén trà cho ta.

Ta uống trà, ăn ba miếng bánh, mẹ không cho ăn thêm, sợ ta ăn nhiều lát nữa ăn cơm không nổi.

Nhị ca và tam ca tới, cha không cho ta xuống giường sưởi hành lễ. Họ không có đãi ngộ được lên giường sưởi, tỳ nữ mang hai ghế nhỏ tới cho họ ngồi.

Nhị ca năm ngoái thi đỗ thám hoa, hiện làm việc ở viện Hàn Lâm.

Huynh ấy thích viết sử sách, kiểu cuồng nhiệt luôn ấy, cha bảo không ép buộc huynh ấy, huynh ấy thích làm gì thì làm.

Huynh ấy vẫn phong thái ôn hòa, người Ôn gia ai cũng đẹp, nhị ca lại thích cười, cười lên rất ấm áp, nói chuyện chậm rãi, làm người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.

Tam ca giống cha hơn, cao to, tính tình lại thực thà. Ôn gia có duy nhất huynh ấy không thích đọc sách, hiện làm việc ở bộ Công, bận rộn xây nhà cho hoàng đế, ta rất ngưỡng mộ huynh ấy.

“Có phải thất vọng về tam ca lắm không? Cuối cùng lại làm thợ xây.” Tam ca gãi đầu, cười bẽn lẽn.

“Cái này muội không đồng tình đâu nha. Tam ca nói là thợ xây nhưng lại là người xây được hoàng cung hùng vĩ, vườn cảnh như thơ như họa. Người khác không nghĩ ra được, tam ca của ta lại làm được, xem có đáng ngưỡng mộ không?”

Mắt tam ca sáng lên, mỉm cười.

Các lang quân Ôn gia đều là người tài giỏi, làm gì cũng đứng đầu, người khác không thể bì kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play