Ta xoa nhẹ đôi mắt mệt mỏi, rồi lại cầm tấu chương lên. Trị quốc an bang, ắt phải bắt đầu từ việc biết chữ.
Bằng cách nhận diện từng từ qua ngữ cảnh, ta tạm thời chia tấu chương thành bốn loại: loại xu nịnh tâng bốc, loại không quá quan trọng, loại khẩn cấp, và loại ta không thể làm gì được.
Như vậy, công việc bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Những việc nhỏ, ta giao cho các đại thần xử lý, việc lớn thì đợi tân đế quay về quyết định. Còn những chuyện cấp bách, như phản loạn phía đông, lũ lụt phía nam, hạn hán phía tây, chiến tranh phía bắc… Có vẻ như quốc gia này sắp sụp đổ đến nơi rồi! Không hiểu sao tiên hoàng có thể trụ vững trước tình thế bốn bề thọ địch như vậy?
Ta liều mình thỉnh viện trợ, thấy vị Tể tướng đã ngoài tuổi sáu mươi vất vả chạy đến, lòng ta không khỏi xấu hổ.
Ta lược thuật lại những vấn đề chính yếu, khiêm nhường thỉnh giáo: “Xin hỏi đại nhân, có phương sách gì để giải quyết những việc này chăng?”
“Thần không dám nhận! Mọi quyết định đều phải do Thái Hậu định đoạt.” Tể tướng không hề ngẩng đầu lên, dáng vẻ hoàn toàn phục tùng.
Ta mơ hồ hiểu ra vì sao ở tuổi này, ông vẫn có thể vững vàng giữ vị trí Tể tướng. Vì thế, ta chuyển hướng câu hỏi: “Vậy Tể tướng có biết tiên hoàng đã quyết định thế nào không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play