Hoàng đế thoáng chút ngạc nhiên, rồi thở dài: “Là trẫm sơ suất, khiến nàng phải chịu nhiều uất ức. Giờ kẻ hại nàng đã một chết một điên, nàng cũng nên dừng lại rồi.”
Ta ngẫm nghĩ lời Hoàng đế nói. Ý ngài là Quý Phi điên rồi sao? Nói nhẹ nhàng như thể không liên quan đến mình…
Ta nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt, người không giận mà vẫn uy nghiêm, nụ cười bất đắc dĩ cùng ánh mắt dịu dàng ấy truyền tải một sự quan tâm cùng sự dung túng. Ta không thể không tự hỏi, trước đây ngài đã bao nhiêu lần dành ánh mắt tương tự cho Quý Phi? Loại thành trì sâu kín này, cái lạnh lùng như thế, không hổ là bậc đế vương.
Hoàng đế thấy ta mãi không đáp lời, bèn mỉm cười hỏi: “Hoàng Hậu là đang nhớ đến Sùng Nhi sao?”
Sùng Nhi? Có phải là đứa con đã chết trong bụng kia không?
Đột nhiên, trong lòng ta trào dâng nỗi bực bội, cớ gì ta phải che giấu cho nguyên chủ? Ta đâu có cầu xin để xuyên không thành Hoàng Hậu này!
Ta cười phá lên, như kẻ buông xuôi: “Thực ra Hoàng Hậu của ngài đã chết vì khó sinh rồi, ta chỉ là một cô hồn dã quỷ vô tình chiếm lấy thân xác này mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play