4.
Thiên lao và lãnh cung cách nhau chừng năm trăm bước chân. Ta thở hổn hển chạy đến hiện trường vụ cháy, không ngờ lại thất vọng vô cùng. Khắp nơi đều ngập trong khói mù, nhưng chẳng hề thấy lửa lớn, đám cháy nhỏ này nếu ta đến muộn thêm một chút có khi tự tắt mất rồi.
Trong sân, các phi tần trong lãnh cung phần lớn đã được di tản an toàn ra ngoài, còn lại một số tiểu thái giám và cung nữ đang hối hả chạy vào với thùng nước trên tay. Sự xuất hiện của ta rõ ràng làm rối loạn nhịp độ của bọn họ. Mọi người đồng loạt quỳ xuống, cả sân vang lên tiếng chào cung kính: “Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Không nói quá, từ phi tần đến cung nữ khi thấy ta đều biểu hiện y hệt như gặp quỷ. May mà chiếc váy của ta đủ dài để che đi đôi chân trần. Một số Hoàng Hậu trong cung lúc nào cũng vẻ ngoài nghiêm trang, nhưng bên trong thì ngay cả giày cũng không kịp mang.
“Miễn lễ, các ngươi mau đi dập lửa đi.” Mặc dù ta thấy đám cháy này không đủ nghiêm trọng để gây thương vong, nhưng không thể cản trở công việc của họ được.
Đứng trước cảnh tượng này, ta vẫn muốn thử giãy dụa thêm một chút. Ví như một sự cố không may xảy ra trong quá trình Hoàng Hậu dập lửa, dẫn đến việc ta chẳng may bỏ mạng. Còn cụ thể sự cố gì thì đành tuỳ cơ ứng biến, miễn sao ý chí kiên định, chết luôn có nhiều cách hơn là sống.
Ta quét mắt một vòng, không thấy một ai quen biết. Sau đó, ta hắng giọng hỏi: “Vân Quý Phi đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT