5.
Tháng năm là tháng độc, ban đêm nếu không có việc thì không ra ngoài.
Ta đóng cửa sớm, dỗ Bảo Châu ngủ, lấy một cái hộp ra, lại đếm lại số bạc đã dành dụm.
Nếu người Ôn gia được thả, Ôn lão gia có thể khôi phục chức quan thì tốt, còn nếu không thì sao?
Họ ra ngoài sẽ ở đâu? Mỗi ngày ăn gì? Hai vị công tử có thể tiếp tục học không? Đại công tử lúc đó sẽ ra sao?
Ta chẳng dám nghĩ gì cả, mua nhà chắc chắn là không thể, chỉ có thể thuê phòng lớn hơn, nhưng số bạc trong tay thuê nhà cũng không đủ, cần nghĩ cách khác để làm ăn, chỉ dựa vào thu nhập từ việc đi thuyền, không biết đến khi nào mới đủ tiền để hai vị công tử học hành.
Ta ôm đầu, nằm gục trên bàn ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, không biết người đến từ lúc nào, ngồi đối diện ta.
Tay ta tê tê, cử động như có kiến bò vào tim, vừa đau vừa ngứa, phải nghiến răng chịu đựng một lúc mới đỡ.
Huynh ấy cứ lặng lẽ nhìn ta, không nói một lời, trên người có mùi rượu hùng hoàng.
Huynh ấy chỉ mặc một bộ áo trắng, tay áo rộng, cổ áo kéo ra thêm một tấc, cả ngực sẽ lộ ra.
Tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề, chắc là uống nhiều rượu, khóe mắt còn đỏ, mắt đầy ánh nước, không trách trưởng công chúa lại muốn giữ huynh ấy bên cạnh, bởi huynh ấy trông như một yêu tinh hút máu người.
Ta đã mười sáu, là tuổi vừa đủ để gả chồng, còn chưa từng thấy nam nhân nào, lần đầu tiên thấy là một người như huynh ấy, tim đập mặt đỏ là điều tự nhiên.
Thực ra mấy năm qua ta đã luyện được da mặt dày, trên thuyền loại khách nào mà không có?
Có người thích nói chuyện tục tĩu, ta từ đỏ mặt ngượng ngùng đến nghe như không nghe, thế mà khi đối diện với huynh ấy, với cái da mặt dày ấy lại không có tác dụng gì.
“Đại công tử hôm nay đến có việc gì không?” Ta liếm môi, cười ngượng ngùng.
“Còn dây màu không? Buộc cho ta một cái!” Huynh ấy xoa trán, như say như không.
Ta biết không nên nói lý với người say, cho nên đương nhiên sẽ không nói mấy lời như huynh không biết Tết Đoan Ngọ đã qua mấy ngày rồi à.
Ta tìm trong rổ kim chỉ một sợi dây, nhìn huynh ấy đưa cổ tay trắng nõn ra chờ, ta liền buộc cho, huynh ấy giơ tay lên muốn nhìn, tay áo quá rộng, nên lộ ra nửa cánh tay.
Trên cánh tay trắng nõn nà ấy là những vết thương rợn người.
Có mới có cũ, mới vẫn còn rỉ máu, cũ chỉ còn là vết sẹo trắng mờ.
Ta sợ đến mức lấy tay che miệng, sợ mình kêu lên.
Huynh ấy thấy bộ dạng của ta, lại không để ý mà cười: “Sao? Sợ à?”
Huynh ấy nói, rồi giật mạnh cổ áo, áo trắng rũ xuống ngang eo, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Ta tròn mắt nhìn những vết thương trên thân hình trắng nõn ấy, cảm thấy kinh hoàng, lúc đó còn trẻ, chưa biết mình kinh hoàng là vì cái gì.
“Muội biết ta mỗi ngày làm gì không? Biết thế nào là nam sủng không? Mỗi ngày ta uống thuốc, rồi quỳ dưới thân nữ nhân đó cầu hoan, mặc nàng ta muốn làm gì cũng không thấy đau. Hừ! Trạng nguyên thì sao? Tài tử thì sao? Ta đã không còn phong độ, chỉ là một xác chết ngay cả bản thân cũng ghê tởm, nếu không phải, nếu không phải…”
Chắc là huynh ấy đã thực sự say, mới ám ảnh chuyện ngày đó bị ta và Bảo Châu nhìn thấy, người khác không nói, Bảo Châu là người thân nhất của huynh ấy, huynh ấy là vị ca ca như hoa lan ngọc thụ trong lòng muội muội, góc khuất tối tăm kia bị Bảo Châu nhìn thấy, đại công tử biết phải đối mặt với muội ấy như thế nào?
Ta lục tung nhà tìm thuốc chữa thương, pha một chậu nước ấm.
Vết thương trên người huynh có vết cắn, vết cào, vết roi đánh, có những vết không nhìn ra là do cái gì gây ra, ta nhìn mà lòng kinh hãi, tay không dám dùng sức, sợ làm huynh ấy đau, chỉ có thể cắn môi cẩn thận hết mức.
Huynh ấy không gầy yếu như vẻ ngoài, cơ bắp rõ ràng, săn chắc và rất đẹp, có lẽ vì đau, cơ bắp trên người căng cứng lại..
Từ từ, ta cảm thấy không còn bối rối nữa, còn kể cho huynh ấy nghe chuyện hôm nay đi thăm ngục.
“Đại công tử nhất định là người làm chuyện lớn, huynh đã bảo vệ được mạng sống của gia đình, những chuyện khác tự nhiên cứ để ta lo, ta nhất định sẽ chăm sóc họ chu đáo. Trên đời này việc đơn giản nhất là cái chết, một sợi dây, một con dao, thậm chí cắn lưỡi tự tử cũng có, nhưng sống mới cần dũng khí. Công tử à, ngay thẳng chính trực, phóng khoáng thong dong vốn là cốt cách, chọn lấy hay bỏ dưới áp lực nặng nề, dưới gió táp mưa sa, dưới lạnh lùng tê tái cũng là cốt cách, đã lựa chọn rồi, sao còn tự hại mình như vậy? Người yêu huynh sẽ không bao giờ bỏ rơi huynh.”
Có lẽ đây chính là lợi ích của việc đọc sách nhỉ?
Ta cũng có thể nói ra những lời thích hợp và đúng lúc.
Huynh ấy nhắm mắt nằm trên ghế, trông như đang ngủ, vết thương ở bụng nặng hơn chỗ khác, eo huynh ấy lại rất nhỏ.
Không hiểu sao ta chợt nhớ đến lời mẹ từng nói, nam nhân phải khỏe mạnh mới tốt, eo quá nhỏ thì ngay cả vợ cũng không bế nổi, nói gì đến chuyện nối tiếp dòng dõi và nuôi gia đình?
Nghĩ lại thấy thật buồn cười, eo huynh ấy tuy nhỏ, nhưng trông lại có lực lắm.
“Xong rồi? Thực ra không cần đâu, lành rồi mấy ngày sau lại rách, lãng phí thôi!”
Huynh ấy ngồi thẳng dậy, ta giúp huynh ấy mặc lại quần áo.
“Huynh nên tự bảo vệ mình cẩn thận hơn, dù sao cũng nên bảo vệ mình đàng hoàng vào.”
“Ta nên bảo vệ thế nào? Bây giờ thế này đã là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, nếu bảo ta phải quỵ lụy như người khác, thật không bằng chet cho xong.”
Huynh ấy nói với giọng giận dỗi.
Ta nhất thời không biết nói gì, đúng vậy!
Nói thì dễ, làm mới khó, không biết huynh ấy lúc đầu đã làm thế nào để tự thuyết phục mình làm nam sủng của trưởng công chúa, lại còn làm thế nào để chịu đựng đến bây giờ?
Huynh ấy thà chịu đựng nỗi đau thể xác, cũng muốn bảo vệ chút lòng tự trọng còn sót lại.
“Ta đói rồi, muội làm gì ăn đi!”
“Về muộn không sao chứ?”
“Hôm nay nàng ta cho phép, bảo ta về nhà xem, giờ ta còn nhà nào nữa? Chỉ có mỗi chỗ này.”
Hôm nay đã đi thăm ngục, ngày mai cũng không ra thuyền, nhà không còn gì để ăn, trong bể nước chỉ còn hai con cá rô phi, ta bắt một con, làm sạch rồi hấp, huynh ấy ngồi trên cái ghế nhỏ Bảo Châu thường ngồi đốt lửa ngồi ở cửa bếp nhìn ta nấu ăn.
Trong nồi đất còn sót lại một bát cháo trắng.
Đồ có sẵn, cá hấp lại nhanh, ta lại làm thêm một đĩa tôm ngâm rượu, cắt vài miếng thịt khô để xào.
Huynh ấy ăn uống không kén chọn, mỗi món làm không nhiều, huynh ấy ăn hết sạch, ta rửa bát, huynh ấy đứng cạnh bếp nhìn.
Dáng người đại công tử cao, đèn dầu chiếu vào, bóng đổ dài trên tường.
“Ta muốn làm nghề khác, nếu lão gia và phu nhân ra khỏi phòng giam, nếu không thể khôi phục chức quan, ta muốn thuê một cái sân lớn hơn, hai vị công tử nếu có thể học, về nhà tự nhiên vẫn phải học, việc trên thuyền tuy tốt nhưng số tiền kiếm được thực sự quá ít, đến lúc đó duy trì cuộc sống sợ là sẽ khó, những thứ khác cũng không dám nghĩ đến.”
Ta kể cho đại công tử nghe suy nghĩ của mình, huynh ấy cúi đầu, dưới mắt là bóng tối sâu thẳm.
“Muội đã từng nghĩ về ta chưa?” Huynh ấy bỗng hỏi.
“Tất nhiên đã nghĩ đến, ta không biết huynh làm việc gì, nhưng ta nghĩ chắc không thoát khỏi liên quan đến trưởng công chúa, chuyện của hoàng gia vốn dĩ bí ẩn, lúc đó thế nào ai mà nói rõ được? Chỉ mong huynh có thể bình an thoát thân, là tốt nhất.”
Nhiều hơn nữa, ta cũng không dám nghĩ.
Huynh ấy mỉm cười, như có như không.
“Muội lại muốn làm nghề gì?”
“Năm nay buôn bán tốt, ngoài ba mươi lượng gửi cho cha mẹ ta và số tiền dùng hàng ngày cho việc ăn mặc khi đi thăm ngục, ta còn lại sáu mươi lượng và năm mươi bảy đồng, số tiền này ở Biện Kinh thuê một cửa hàng ở nơi hẻo lánh nhất cũng không đủ.”
“Ta còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì, mấy ngày nay ta cũng không ra thuyền, sẽ đi xem xét quanh đây, xem có việc gì tốt hơn không.”
Tiền bạc là thứ tốt, dùng tiền kiếm tiền tất nhiên không khó, nhưng dùng người để kiếm tiền, không phải liều mạng là được.
“Chuyện tiền bạc để ta nghĩ cách.”
“Nhất định đừng làm thế, nếu huynh có tiền đã sớm mang về, sao lại chờ đến hôm nay? Huynh chỉ cần tự bảo vệ mình là tốt rồi, để ta nghĩ, chắc chắn sẽ có cách.”
Huynh ấy nhìn ta với vẻ mặt nửa cười nửa không, ta bị nhìn đến khó hiểu, liền nhíu mày nhìn lại.
Huynh ấy bỗng đưa ngón tay trắng nõn chạm vào trán ta, suýt nữa làm ta ngã ngửa ra sau.
Ta che trán, nhìn huynh ấy với ánh mắt không vui, thế mà huynh ấy lại cười.
Môi đỏ răng trắng, đẹp đến mức kinh người.