2.

“Lão gia phu nhân đừng trách đại tiểu thư, con đã dẫn Bảo Châu đến Tô gia, hôm đó không gặp được, nghe nói nàng ấy vừa sinh con, vẫn còn đang ở cữ, Tô gia sợ làm nàng ấy hoảng sợ, nên không nói cho nàng biết sự thật, lão phu nhân nhà ấy sai người tìm con, nói nếu muốn tốt cho đại tiểu thư, thì con chớ có dẫn Bảo Châu tới nữa.”

“Mấy hôm sau, Tô gia dọn đến Đông Đô, dù tiểu thư có muốn gặp mọi người, đường núi xa xôi, nàng ấy còn có con nhỏ, làm sao có thể về được ạ?”

Còn có điều ta chưa nói, tiểu thư nghe tin tức của Ôn gia, khóc ngất hai lần, phu quân nàng ấy nhân lúc nàng ngất, đã đưa nàng lên thuyền.

Người đời thường ích kỷ, trong hoàn cảnh này, việc giữ mình há có gì sai?

Nói vài câu, thời gian đã hết, ta phải đưa Bảo Châu đi, muội ấy khóc đòi dẫn cả nhà đi cùng, ta phải dỗ mãi mới đưa được muội ấy ra ngoài.

Muội ấy lại khóc nói sao không thấy đại ca?

Trong phủ lúc trước đâu đâu cũng nghe kể về đại lang, không chỉ tuấn tú, mà còn đỗ đầu Tam nguyên, là học trò Tống các lão tâm đắc nhất, tương lai trừ huynh ấy ra thì không ai có thể trở thành các lão nữa…..

Những điều khác ta không biết, nhưng diện mạo quả thật rất đẹp, dù sao thì mẹ huynh ấy cũng là mỹ nhân hiếm thấy.

Một người như thế, lại không rõ sống chet, không thấy đâu.

Ôn lão gia im lặng, ta biết không nên hỏi thêm, nhanh chóng dẫn Bảo Châu về nhà.

Chúng ta cùng thuê một gian nhà ở hẻm Đông với người khác, ta và Bảo Châu đến sớm, chiếm hai gian phòng phía Đông, một phòng để ở, một phòng làm nhà bếp.

Ba phòng phía Tây là một gia đình bốn người, người chồng là một người buôn bán dạo, vợ thì ở nhà chăm con.

Người buôn bán họ Hà, cao sáu thước, miệng lưỡi lanh lợi, vợ hắn ít nói, nhưng rất tốt, lại khéo tay, lúc rảnh rỗi thêu khăn tay, túi, rồi người chồng mang đi bán.

May quần áo, khâu giày ta còn làm được, chứ thêu thùa thì chịu thua, lúc rảnh rỗi cho Bảo Châu theo học Hà nương tử, Bảo Châu kiên nhẫn, học cũng ra hồn, cá tôm thịt thừa ta bán mỗi ngày, phần nhiều vào bụng Bảo Châu và hai đứa con nhà nàng ấy.

Ngày hôm ấy cũng như mọi ngày, chỉ là sông Biện Hà đã đóng băng, việc buôn bán của ta phải dừng lại, có khách quen thích ăn đồ ta làm, nên ta làm ở nhà rồi mang đi, lúc về nhà ăn tối, Bảo Châu đã gật gù ngủ quên, đợi muội ấy đi ngủ rồi, ta lại lấy đế giày ra khâu dưới ánh đèn dầu.

Chậu than đốt củi tươi, khói nhiều, cửa sổ mở hé, đến khi ngủ mới tắt lửa, cho thoáng khí mới dám đóng lại.

Ta đã mười lăm tuổi, đi đến đâu cũng được coi là đại cô nương.

Buôn bán trên sông Biện Hà không dễ như tưởng tượng, thi thoảng còn có người quấy rối, huống chi ta thân là con gái còn dẫn theo muội muội?

Nhưng trên sông cũng có quy tắc, đóng phí bảo kê, tự nhiên có người bảo vệ.

Ta không sợ mệt, chỉ sợ gặp rắc rối.

Khi có tiếng gõ cửa, ta giật mình, ở Biện Kinh, ta và Bảo Châu nương tựa lẫn nhau, ai lại tìm chúng ta vào ban đêm thế này?

“Ai đấy?” Ta cất tiếng hỏi.

“Ta họ Ôn.”

Người ngoài cửa cố hạ thấp giọng, là giọng nam trầm ấm, họ Ôn? Ta chưa kịp nghĩ nhiều, liền mặc áo khoác xuống giường.

Người ngoài cửa lách vào, ta nhanh chóng đóng cửa lại.

Người đó đứng quay lưng nhìn Bảo Châu, nhà nhỏ, trước giường chỉ có một tấm rèm che, bên trong coi như phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách, bây giờ bị kéo ra, nhìn được hết bên trong.

Người này cao lớn, khoác áo choàng đen, tóc buộc bằng dải ngọc.

Ta mơ hồ đoán được là ai nhưng không dám hỏi, chỉ đợi huynh ấy nhìn đủ.

Ta cho thêm củi vào chậu than, đun ấm nước nóng, rót cho huynh ấy chén trà, trà là loại cho khách uống trên thuyền, không ngon nhưng cũng không tệ.

Đợi huynh ấy kéo rèm ra, ánh đèn dầu lờ mờ, nhưng ta vẫn nhìn rõ.

Người trong nhà nói đại lang đẹp như ngọc thụ, ta lớn lên đến tận bây giờ, không biết ngọc thụ là gì, nhưng hôm nay gặp huynh ấy mới biết.

Huynh ấy rất giống phu nhân, chỉ có đôi lông mày đậm hơn, đôi mắt đào hoa, không cười cũng phong lưu, mũi cao thẳng, môi không mỏng, quai hàm sắc nét.

Nhìn kỹ dưới môi có nốt ruồi đen, con người thì lạnh lùng.

Vừa lạnh lùng vừa cuốn hút, những từ như mỹ nam quá nông cạn, không đủ để miêu tả đại lang, quan trọng là da huynh ấy rất trắng.

Đại lang không cởi áo choàng, cứ thế ngồi xuống ghế, cầm chén trà ta rót.

Tay cũng đẹp, quả thật người đẹp đến mức không chê được điểm nào.

Đôi mắt huynh ấy đen láy, lúc nhìn người ta thì kín đáo bí ẩn, khiến người khác phải kinh sợ.

Ta nhìn trang phục huynh ấy mặc, không có vẻ gì là sa sút.

Vì chiếc áo bào trắng dưới áo choàng đen là lụa thêu Vân Nam, thực sự là tấc gấm tấc vàng, huynh ấy đã không sa sút khổ sở, tại sao lại không cứu người Ôn gia ra ngoài?

Chốn triều đình nhiều bí mật, ta không dám hỏi nhiều, tự nhiên cũng không muốn hỏi, chỉ đứng một bên chờ huynh ấy hỏi chuyện.

“Không vội không nóng, đúng là can đảm, chẳng trách có thể bảo vệ Quỳnh Nương chu toàn.”

Giọng huynh ấy trầm lạnh, ta không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu không đáp.

“Cái này giao cho muội, ngày mai tìm cách ra khỏi thành, mang đến chùa Kê Minh cho trụ trì Pháp Tuệ. Việc này có ảnh hưởng rất lớn, nhất định phải cẩn thận, nếu như không phải hết cách, ta cũng không đến tìm muội.”

Ta vốn không muốn nhận, nhưng nghe huynh ấy nói không có cách nào khác, giọng đầy cấp bách và bất lực, cuối cùng cắn răng nhận lấy.

Đồ bọc trong vải, giống như một quyển sách, không dày lắm, khi đưa cho ta còn mang hơi ấm của huynh ấy.

“Công tử, xin hãy cẩn trọng, già trẻ Ôn gia còn ở trong ngục chờ huynh!”

Huynh ấy đứng dậy muốn đi, ta không nỡ, vì Bảo Châu, vì Ôn gia, nên cả gan nói vậy.

Huynh ấy gật đầu, đột nhiên cười, như mặt trời chói lóa.

“Muội không sợ Ôn gia và ta đều là người xấu sao?”

“Ta chỉ cần biết Ôn gia đối xử tốt với ta là đủ rồi.”

Nếu không có Ôn gia, ta cũng không biết bây giờ mình đã ra sao.

Huynh ấy gật đầu, lách mình ra ngoài.

Chùa Kê Minh không phải là chùa bình thường, mỗi tháng chỉ mở cửa vào ngày mồng một và mười lăm, ngày mai không phải mồng một cũng không phải mười lăm, vào cửa đã là việc lớn, huống chi là gặp trụ trì.

Sáng hôm sau ta gửi Bảo Châu cho Hà nương tử rồi đi lên núi Kê Minh.

Núi Kê Minh tuy gọi là núi, nhưng không mấy hiểm trở, ta quen làm việc nặng rồi, nên đi dăm bước cũng không có khó khăn gì.

Đến cổng chùa, cửa lớn đóng chặt, bên trong vang lên tiếng gõ mõ tụng kinh.

3.

Ta gõ cửa vài lần mới có một chú tiểu đi ra, trông chỉ mới năm sáu tuổi, rất đáng yêu, da trắng hồng. Thấy ta, chú tiểu làm bộ nghiêm trang, chắp tay nói: “Nữ thí chủ muốn dâng hương cầu nguyện, thì đến vào ngày mồng một hoặc rằm hẵng quay lại.”

Ta thấy chú tiểu dễ thương, muốn xoa đầu hắn nhưng lại sợ có điều kiêng kỵ, nên lấy từ trong túi ra hai viên kẹo hạt thông, là kẹo thường ngày ta dùng để dỗ Bảo Châu. Chú tiểu mím môi, do dự không dám nhận, ta liền mở tay hắn ra, đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Ta không dâng hương cũng không cầu nguyện, ngươi đi nói với trụ trì của các người rằng, con gái của ông ấy ở thế tục đến tìm ông ấy.”

Ta biết nói dối là không tốt, nhưng biết làm sao đây?

Nếu không phải ta từng nghe lỏm một đoạn chuyện trên thuyền, cũng không nghĩ ra được cách này.

Trụ trì Pháp Huệ trước khi xuất gia là thân tử của tiên hoàng, Hoàng thượng hiện tại còn phải gọi ông ấy là vương thúc.

Năm xưa Ngũ Vương đại loạn, trụ trì nhận mệnh Hoàng thượng đi dẹp loạn, Hoài Vương bắt người thân trong gia đình, dùng tính mạng của họ để ép ông ấy rút quân.

Vương phi sợ ông ấy bị ràng buộc, dẫn theo con cái trong nhà, châm lửa đốt vương phủ. Khi ông ấy công thành về nhà, chỉ còn lại hơn trăm bộ thi thể cháy đen không thể nhận ra.

Nghe nói trong nhà có một nhũ mẫu đã dẫn tiểu quận chúa chạy thoát, nhưng không biết trốn đi đâu, tìm nhiều năm không thấy, trụ trì chán nản, xuất gia đi tu ở núi Kê Minh.

Nếu tiểu quận chúa còn sống, cũng đã mười lăm mười sáu tuổi.

Chú tiểu còn nhỏ, không biết quá khứ của trụ trì, nhưng vẫn vào trong tìm người.

Đã dũng cảm đến đây, cũng không còn cảm thấy sợ nữa, còn chuyện giả làm quận chúa, nghe nói năm xưa có rất nhiều gia đình dẫn con đến vương phủ nhận thân, dù không phải, cũng không thấy ai bị chặt đầu.

Vương gia đã là trụ trì, càng không tạo thêm sát nghiệt.

Không lâu sau có một vị hòa thượng mập mạp bước ra, bụng tròn, mũi to, đầu mũi đỏ, hai bên má có thịt, gặp người khác có thể trông dữ tợn lắm, nhưng ông ấy lại trông gần gũi đến lạ.

Ông ấy nhìn ta từ trên xuống dưới, cười hỏi: “Nữ thí chủ làm sao chắc chắn mình là con gái của trụ trì nhà ta?”

Ta không phải, tất nhiên không dám chắc chắn.

“Đoán thôi, nghe dân gian đồn đại, nếu đúng là như thế, ta đều khớp. Còn thật hay không, chỉ có gặp trụ trì mới biết, vì chỉ có ông ấy mới biết ta có phải con gái mình hay không thôi.”

Dù thế nào, gặp được người là được.

Giả cũng thành thật, thật cũng thành giả, vị hòa thượng mập nghiêng đầu nhìn chú tiểu đang phồng má, bảo hắn chìa tay ra. Chú tiểu rõ ràng còn non, ngoan ngoãn chìa tay, hòa thượng mập bóp một cái, lấy viên kẹo còn lại nhét vào miệng mình, ưỡn bụng quay đi.

Chú tiểu ngẩn người, ta nhìn hắn, bất đắc dĩ vỗ lên vai nhỏ.

“Ngươi tên gì?”

“Minh Kính ạ.”

Chú tiểu mặt mếu, gần như sắp khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play