Thẩm Nam Chi ngây người một thoáng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. 

Nàng vội đứng dậy, môi khẽ mở nhưng nhất thời không biết phải nói gì cho đúng.

Trước mặt nàng là Lục Hành, trượng phu vừa kết tóc ngày hôm qua.

Trừ khoảng khắc ngắn ngủi khi hai người bái đường, che khăn voan đỏ trước mặt mọi người, thì giờ phút này mới là lần đầu tiên bọn họ thực sự đối mặt. 

Nàng không biết nên gọi hắn thế nào, cũng chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện ra sao.

Lục Hành đảo mắt, đánh giá Thẩm Nam Chi từ đầu đến chân. 

Không rõ là do trước đó tự mình hạ thấp kỳ vọng hay vì lý do gì khác, nhưng lúc này khi thực sự nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm. 

Thẩm Nam Chi không giống hình ảnh một thê tử tầm thường, dung tục trong suy nghĩ, nàng trông tĩnh lặng và dịu dàng hơn nhiều. 

Thậm chí, nàng còn tốt hơn rất nhiều so với những gì hắn nghĩ.

Nhớ đến mục đích của mình, Lục Hành khẽ giật môi, là người trước tiên phá vỡ sự im lặng:

“Nàng đang làm gì? Có phải ta đã làm kinh động đến nàng?”

Thẩm Nam Chi khẽ lắc đầu, theo bản năng liếc nhìn xuống án thư, nơi tờ giấy Tuyên Thành đã được nàng giấu kỹ. 

Nàng thở phào nhẹ nhõm biết Lục Hành không phát hiện, rồi cúi đầu nói nhỏ:

“Không có gì, chỉ là đang đọc sách thôi.”

Trên bàn trống trơn, chẳng có lấy một cuốn sách, Lục Hành nhận ra ngay lời nói dối của nàng, nhưng cũng không rảnh mà vạch trần.

Trước khi đến đây, hắn đã tưởng tượng đủ loại phản ứng từ Thẩm Nam Chi. 

Có lẽ, nàng sẽ giận dữ tát hắn một cái vì những gì hắn đã làm trong ngày cưới. Hoặc, có lẽ nàng sẽ lạnh lùng trả đũa bằng sự khinh bỉ, không thèm để mắt đến hắn.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng, sẵn sàng bỏ qua thể diện vì đại cục, bất ngờ là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng mọi thứ lại quá yên tĩnh. Thẩm Nam Chi an nhiên đến lạ, không trách cứ, cũng chẳng giận hờn. 

Điều này khiến lòng Lục Hành nổi lên cảm giác bất mãn khó chịu. 

Dĩ nhiên, không một nữ nhân nào có thể chịu đựng được cảnh trượng phu trắng trợn vượt rào ngay trong ngày cưới. 

Nhưng Thẩm Nam Chi không khóc lóc, không giận dữ, không trách móc. 

Điều đó chỉ có thể vì nàng chẳng hề để tâm đến hắn, càng không để tâm đến mối hôn sự này.

Ý nghĩ đó khiến trong lòng Lục Hành dâng lên một cảm giác khó chịu, như thể bị chạm vào lòng tự tôn.

Thẩm Nam Chi, một nữ tử chẳng có gì nổi bật, gả cho hắn đã là bước lên vị trí cao mà nàng chưa từng mơ tới.  

Nếu không nhờ sắp đặt của Lục gia, nàng có mơ cũng chẳng thể vào quốc công phủ, thậm chí còn khó lòng tìm được một phu quân có phẩm chất bằng một phần vạn của hắn.

Vậy thì nàng còn có gì phải bất mãn? Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng gả cho hắn là điều ủy khuất sao?

Thẩm Nam Chi chưa từng chú ý đến những biến hóa vi diệu trên mặt Lục Hành. 

Sau khi ngước mắt nhìn thoáng qua hắn, nàng lại cúi đầu xuống, dáng vẻ luôn khiêm nhường như vậy mỗi khi đối diện với người khác.

Nàng không nhìn thấy sắc mặt Lục Hành, nhưng lại cảm nhận rõ sự ngượng ngùng đang lan tỏa trong không khí.

Nàng biết mình chẳng thể thay đổi được gì. 

Dù Lục Hành không muốn cưới nàng, mà nàng cũng chẳng muốn gả, giờ đây ngoài việc chấp nhận số phận, nàng còn có con đường nào khác?

Không còn lối thoát nào.

Nuốt xuống nỗi tuyệt vọng trong lòng, Thẩm Nam Chi đành cam chịu mở lời nhẹ giọng hỏi: “Thế tử đã dùng bữa trưa chưa?”

Sắc mặt không vui của Lục Hành thoáng hiện lên trong khoảnh khắc, nhưng hắn nhớ đến mục đích của mình khi đến đây, liền đáp lời: “Chưa, ta đến để cùng nàng dùng bữa.”

Nghe vậy, Thẩm Nam Chi nhanh chóng đứng dậy hành lễ, rồi vội vàng gọi Xuân Hạ và Thu Đông chuẩn bị bữa ăn. 

Dáng hình nàng lướt nhanh, không rõ là vì vui mừng khi trượng phu muốn cùng mình ăn cơm, hay đang tìm cách trốn khỏi không gian ngột ngạt này.

Nhìn bóng dáng rời đi của nàng, Lục Hành bỗng cảm thấy có lẽ là điều sau.

Dù hắn không am hiểu chuyện điều tra, nhưng đối với nữ nhân, hắn tự tin mình hiểu rõ lòng dạ bọn họ. 

Nghĩ đến những lời mẫu thân từng kể về tình cảnh của Thẩm Nam Chi ở nhà, Lục Hành đột nhiên phủ nhận phỏng đoán ban đầu của mình rằng nàng không quan tâm đến hắn. 

Nàng ta thật sự quá mức dịu dàng, chỉ có thể nuốt đắng cay, chịu đựng những gì hắn đã làm mà không dám oán thán.

Hắn bất ngờ, nhưng cũng có chút thích thú.

Đối với Lục Hành, việc cưới vợ chẳng qua là thêm một nữ nhân trong nhà. Nữ nhân này, dù không như những gì hắn tưởng ban đầu, lại không ồn ào, cũng không làm mình khó chịu. 

Nàng còn biết cách lấy lòng hắn. Có nam nhân nào lại không thích một người vợ hiền dịu, biết nghe lời chứ? 

Giữ nàng ở bên, hẳn sẽ tránh được không ít rắc rối, mà cuộc sống của hắn cũng chẳng bị ảnh hưởng.

Thật ra, đây là một điều tốt đẹp.

Khi hắn còn đang suy nghĩ, Xuân Hạ và Thu Đông đã bày biện đầy bàn thức ăn. 

Nhìn Thẩm Nam Chi, Lục Hành cảm thấy nàng thuận mắt hơn rất nhiều, nét mặt cũng dần dịu lại. 

Hắn vỗ vỗ ghế bên cạnh, ôn nhu nói: “Lại đây ngồi đi.”

Thẩm Nam Chi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vừa ngồi, nàng đã nghe Lục Hành cất lời: “Ta biết trước kia ở Thẩm gia, nàng có lẽ không sống dễ dàng. Nhưng giờ nàng đã là thế tử phi của phủ Quốc Công. Chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ không bạc đãi nàng.”

Lục Hành rất hài lòng với lời nói của mình, thậm chí chẳng cần liếc nhìn Thẩm Nam Chi, đã mỉm cười bắt đầu dùng bữa.

Hắn không hề thấy, trong khoảnh khắc hắn thốt ra những lời ấy, hàng mày của Thẩm Nam Chi khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra.

Nàng khẽ đáp một tiếng không rõ, trong lòng không thể gọi tên cảm xúc lúc này.

Vậy ra, điều Lục Hành muốn, chỉ là nàng giữ danh nghĩa thế tử phi trong phủ, còn hắn sẽ tiếp tục ăn chơi đàng điếm ngoài kia...

Kỳ thật, đối với Thẩm Nam Chi, cuộc sống hiện tại ở phủ Quốc Công đã tốt hơn rất nhiều so với những ngày tháng tại Thẩm gia. 

Có khi nàng còn có thể mượn danh thế tử phi mà âm thầm thuê thầy dạy học, luyện chữ. 

Ít ra, ở đây nàng không cần phải khổ tâm như trước.

Nhưng sau đó thì sao?

Chẳng lẽ nàng sẽ phải trơ mắt nhìn trượng phu mình thân mật với những nữ nhân khác, còn bản thân chỉ là một món đồ trang trí, một con rối mang danh thế tử phi nhưng chẳng có quyền hành gì, sống cả đời như vậy sao?

Thẩm Nam Chi không có tình cảm sâu đậm gì với Lục Hành. 

Nàng cũng không mong cầu một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn bên hắn. 

Thứ nàng khao khát chưa bao giờ nằm ở đây. 

Nhưng dường như dù có nghĩ bao nhiêu, nàng cũng chẳng thể với tới cuộc sống mà mình hằng mong muốn.

Lục Hành vừa ăn vừa dần nhận ra điều gì đó bất thường. Phản ứng của Thẩm Nam Chi không như hắn mong đợi. 

Nàng không tỏ ra vui mừng hay cảm kích, điều này khiến hắn tự hỏi liệu mình có hiểu sai gì chăng?

Hắn nghi ngờ quay sang nhìn nàng, ánh mắt dò xét. 

Nhìn thấy sự thờ ơ trên gương mặt mộc mạc của nàng, trong lòng hắn dâng lên cảm giác chán ghét. 

Hắn cất tiếng, giọng đầy vẻ không vui: “Nếu có điều gì không hài lòng, nàng có thể nói thẳng ra. Hay là nàng định giấu trong lòng, sau đó đi sau lưng bàn tán rằng ta bạc đãi?”

Thẩm Nam Chi nghe rõ sự chê bai trong lời nói của Lục Hành. 

Có lẽ, đúng như phụ mẫu nàng từng nói, nàng không phải là người dễ gây thiện cảm. 

Nàng không được các trưởng bối yêu thích, không được người khác ưa chuộng. 

Ngay cả trượng phu vừa mới thành thân, chỉ trong chốc lát cũng đã cảm thấy phiền chán nàng.

Nhưng nàng thật sự không biết làm sao để khiến người khác hài lòng. 

Nàng chẳng làm gì, chẳng nói gì, chỉ đơn thuần là xuất hiện, vậy mà đã khiến người ta ghét bỏ.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Nam Chi khẽ lắc đầu. 

Không biết phải đáp lại lời của Lục Hành như thế nào, chỉ đành nhẹ nhàng đổi chủ đề, hỏi: “Ngày mai thiếp thân về nhà thăm cha mẹ, phu quân có rảnh để đi cùng ta không?”

Lời chuyển chủ đề này rơi vào tai Lục Hành, lại bị hắn hiểu theo một hướng khác.

Hắn ngừng tay trong giây lát, giữa chân mày nhíu chặt lại. Hắn bắt đầu nhận ra có lẽ Thẩm Nam Chi đang bất mãn điều gì. 

Nàng muốn danh phận thế tử phi, lại còn mong muốn hắn đối với nàng có tình cảm như phu thê thực sự sao?

Lục Hành nghĩ nàng thật không biết tự lượng sức mình, lòng tham không đáy. 

Nàng không biết vị trí của mình ở đâu, không nhận ra bản thân chẳng xứng đáng.

Với sắc diện này, bất kể vào thời điểm nào, hắn cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng một lần.

Sự kiên nhẫn vừa nhen nhóm trong hắn nhanh chóng tan biến. Hắn đặt đũa xuống bàn, đứng dậy với vẻ hờ hững: “Ngày mai ta bận công vụ, nàng cứ tự về. Ta ăn xong rồi, giờ đi lo việc đây.”

Dứt lời, Lục Hành không hề quan tâm đến việc những lời nói của mình có hợp lý hay không. Hắn không chờ Thẩm Nam Chi trả lời, xoay người bỏ đi, rời khỏi gian phòng.

~~~~

Ngoài kia, đám nha hoàn và gã sai vặt có lẽ sẽ bàn tán về việc thế tử chỉ ngồi dùng bữa được nửa khắc đã rời đi. 

Sẽ bàn tán giống như cách họ đã xì xào chuyện nàng đêm qua phòng không gối chiếc. 

Thẩm Nam Chi không bận tâm đến những lời ấy, bởi vì những điều đó nàng không có cách nào thay đổi.

Sau khi qua loa ăn xong, đợi cho người hầu dọn dẹp, nàng lại ngồi xuống trước án thư.

Những dòng chữ mà nàng viết trước đây đã trở nên vô dụng. Mở ra trang giấy mới, Thẩm Nam Chi lại bắt đầu lặp lại việc mà nàng đã làm trước khi Lục Hành tới.

Lá thư nàng muốn gửi cho một người bạn cũ.

Đúng vậy, một người bạn.

Đó có lẽ là người duy nhất mà Thẩm Nam Chi có thể gọi là bằng hữu. 

Một người chưa từng gặp mặt, chỉ thông qua những lá thư mà trao đổi.

Thẩm Nam Chi chưa bao giờ kể chuyện này với bất kỳ ai. 

Một người phụ nữ mộc mạc, vụng về như nàng lại có thể giao tiếp với người khác bằng văn tự qua thư từ, điều này nghe thật nực cười.

Có lẽ, người kia thậm chí không coi nàng là bạn, nhưng với Thẩm Nam Chi, người ấy là tia sáng duy nhất cứu rỗi cuộc đời nàng đầy tuyệt vọng.

Suốt cả buổi chiều, Thẩm Nam Chi ngồi trước án thư, viết đi viết lại. Cuối cùng, nàng cũng hài lòng với lá thư mình vừa hoàn thành.

Nàng cẩn thận cất lá thư vào phong bì, nhưng rồi vẫn cảm thấy lo lắng. 

Thẩm Nam Chi lại lấy thư ra, kiểm tra một lần nữa, đọc lại từng câu chữ đến hai lần, trước khi yên tâm bỏ lại vào phong bì.

Sau khi làm xong mọi việc, nàng mở tủ, lấy ra một chiếc hộp của hồi môn vừa mới dọn đến ngày hôm qua.

Chiếc hộp lớn, ngăn nắp, nhưng bên trong lại chẳng có thứ gì đáng giá. Tuy vậy, Thẩm Nam Chi rất trân trọng lấy ra một hộp gỗ hình dài.

Bên trong hộp gỗ là vài bức thư đã được mở ra, là những hồi âm mà người kia đã gửi cho nàng.

Những bức thư không nhiều, so với tần suất nàng gửi thư, sự hồi đáp của người ấy có phần qua loa và lạnh nhạt. 

Nhưng Thẩm Nam Chi vẫn quý trọng từng dòng chữ trong mỗi lá thư, thường xuyên lật lại để đọc chúng.

Ngày mai, Lục Hành sẽ không cùng nàng về nhà thăm cha mẹ. Đây cũng chính là cơ hội để nàng tự mình đem lá thư mới gửi đi.

So với những khó khăn mà nàng sẽ gặp phải khi về nhà một mình, việc gửi được bức thư này dường như làm nàng bớt khổ sở hơn rất nhiều.

~~~~~~~~~~

Editor: Lục Hành nết vậy hèn gì bị mất vợ. Nu9 có mềm yếu chút, mọi ng đừng nặng lời nha, cảm thấy thân phận nữ nhi thời xưa nó khắc nghiệt đến nỗi bào mòn tâm sức lẫn lí trí của con ngta lắm í. Muốn xem chị tha đổi trong tương lai. Hhee

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play