Thành phố Yến là một trong tám thành phố phồn hoa nhất căn cứ, gần như không hề giống một thành phố được lập nên ở thời tận thế với nền văn minh nhân loại.

Mười năm trôi qua, Chúc Diên lại lần nữa quay về thành phố này.

Một vài mảnh nhỏ ký ức thuộc về Chúc Diên cũng dần hiện ra.

Giữa dòng người ồn ào náo động trong ga xe lửa, những ký ức hỗn loạn cứ như một khung cảnh lộn xộn đảo ngược trong mơ, ánh sáng và bóng đêm của bình minh hòa quyện với ánh sáng và bóng tối của mười năm trước, mang đến một cảm giác chân thật đan xen với hư ảo.

Cảm giác quen thuộc này đánh úp lên thần kinh mang lại cảm giác đau nhói khiến hắn không thể phân được thật ảo.

Nhưng người cá không biểu hiện sự khác thường ra ngoài, hắn chỉ gượm bước chân lại.

Thành phố này không an toàn, đám đông xa lạ chung quanh khiến người cá rất khó buông lỏng lòng cảnh giác, con hung thú này vẫn duy trì cảnh giác quan sát chung quanh; nhưng có lẽ cảm giác đau đơn từ hỗn loạn của hư ảo mang lại, cơn đau đầu không những không biến mất, mà ngược lại còn trở nên nặng nề mãnh liệt hơn.

Có lẽ là giác quan thứ 6 của những người yêu nhau. Thư Đường lên xe đã phát hiện ra sắc mặt người cá có hơi nhợt nhạt, cô hiểu lầm là hắn bị say xe, thế là chạy đến máy bán hàng tự động mua nước.

Nhưng đến khi quay về, Thư Đường nhìn thấy người cá nhắm nghiền hai mắt ngồi trên một góc ghế sáng sủa, còn thân hình cao lớn thì giấu trong vùng tối, cứ như đang ngủ vậy.

Vừa đến gần, Thư Đường liền bắt gặp bàn tay nhợt nhạt của hắn đang giữ chặt lấy tay vịn, còn tay vịn thì đã xảy ra một chút thay đổi.

Thư Đường gọi hoa hồng nhỏ, đưa nước qua.

Người cá phải mất hai ba giây sau mới mở mắt ra, nhận nước cô đưa, rồi rít rít lên với cô.

Thư Đường bật người đến vươn tay sờ lên trán người cá, không phải sốt, nhưng mà đụng được đến lớp mồ hôi lạnh trên trán hắn.

Thư Đường cảm thấy có chỗ không ổn.

Bèn hỏi: “Hoa hồng nhỏ, bây giờ anh đang đau đầu hả?”

Người cá lại nhích về phía cô khẽ rít, cúi đầu cọ cọ lên hai gò má cô.

Thư Đường đoán ra, có chăng là thể tinh thần bắt đầu bạo loạn rồi không. Từ lần trước cả hai giận dỗi nhau, người cá đã có dấu hiệu tái phát rồi. Dọc đường đi vì sợ bị định vị được, nên bọn họ đã làm chậm trễ tiến độ, rất có thể bọn họ đang sắp đón nhận lần bạo loạn lực tinh thần lần thứ hai.

Cũng may là họ đã sắp đến thành phố Yến rồi.

Thư Đường sờ lên trán người cá, vội vã tìm một chiếc taxi, vừa lên xe liền nhét cho tài xế một đống tiền, “Nhanh lên, đến viện nghiên cứu!”

Tài xế vừa thấy là hơn năm trăm đồng, thì chiếc xe ngay lập tức lao ra ngoài như cây tên rời cung.

Sau khi lên xe, người cá đã không thể khống chế được nữa, vây cá sau tai sắc bén xông ra ngoài; ‘hắn’ phát ra những tiếng rít khàn đục, đuôi cá cũng xuất hiện, chiếm hết cả khu ngồi phía sau; đôi con ngươi đen nhánh lập tức trở nên vô cùng hung hãn, vì cơn đau đầu quá kịch liệt nên không thể không bám vào ghế tựa hòng giảm bớt phần nào cơn đau ấy.

Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, mém chút nữa đã đạp nhầm chân phanh.

Thư Đường vô cùng sốt ruột, thế là nhét hết sạch tiền có trên người qua cho tài xế.

Tài xế lập tức bình tĩnh lại liền: “Hai người cứ ngồi cho chắc, tôi tăng tốc đây.”

Thư Đường đã không còn rảnh nghĩ xem có mai phục hay không, có lộ tung tích hay không.

Cô vội vã gọi cho Trần Sinh:

“Các anh đã ở thành phố Yến chưa? Mau! Mau liên hệ với viện nghiên cứu đi!”

Bên kia còn muốn hỏi gì đó, nhưng đã bị một câu ‘thể tinh thần của anh ấy sắp bạo loạn’ làm nín họng.

Mãi cho đến hai phút sau, Thư Đường mới nghe được giọng nói của Trần Sinh.

Trần Sinh nói rất gấp: “Nhanh đi, tôi cho xe đón ở cổng vào!”

Thư Đường cúp máy, lúc này mới an tâm được một chút. Cô nắm lấy tay người cá, gọi hắn ‘hoa hồng nhỏ’, lại không ngừng hôn lên hai gò má hắn, nhờ sự an ủi này mà người cá đã bình tĩnh lại được đôi chút.

Con mãnh thú cao lớn cuộn mình nép ở ghế sau, phát ra những tiếng rên đau khổ, cứ như đang nói cho cô hay hắn đang đau.

Vậy là cô ôm hắn càng chặt thêm chút nữa.

Đoán chừng là nhờ có cảnh này, mà tài xế không còn làm cho bầu không khí căng thẳng nữa, chiếc xe cũng chạy vững vàng cả đoạn đường đến viện nghiên cứu.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời bỗng tối mù xuống.

Ánh sáng ban mai như bị thứ gì đó che đậy cả một vùng, một thể tinh thần dữ tợn khổng lồ như thiên tai bao phủ cả một thành phố, như nước biển đen kịt chặn hết mọi tia sáng.

Cả thành phố vào ban ngày mà ngay lập tức biến thành thể trạng như ban đêm, lục địa như biến thành đáy biển.

Chiếc xe taxi băng qua ngã tư đường, những ngọn đèn đường còn chưa kịp bắt sáng, một tiếng ‘xẹt xẹt xẹt’ đã ngắt hết điện.

Toàn bộ đèn của cây đèn giao thông cũng bị tắt ngúm.

Lấy thành phố làm tâm, một nửa thành phố Yến, từ căn cứ quân sự đến các tòa cao tầng Liên Bang, mạch điện đều bị liệt.

Thư Đường không hề biết, ban đầu người nhận điện thoại không phải là Trần Sinh.

Cái gọi là điều chuyển chức vụ của Trần Sinh, thật ra là bị hủy bỏ toàn bộ chức quyền, thậm chí còn bị đưa về thành phố Yến giam lỏng. Nhưng vừa mới bị giảm lỏng ngày đầu tiên ở thành phố Yến, Trần Sinh vội vàng nhận được một cuộc điện thoại được chuyển máy, được người ta mời ra ngoài lại.

Anh nhận được vô số cuộc điện thoại từ quốc hội gọi đến, tất cả đều đang hỏi anh thể tinh thần là thế nào, rồi mất điện lại là thế nào nữa.

Trần Sinh thả thể tinh thần của mình ra, liền thấy thể tinh thần như thiên tai kia.

Màu lam, thể tinh thần đẹp tuyệt trần và khổng lồ ấy lúc này đã trở nên đen đặc, hơi thở tràn ngập tà ác và điềm gở.

‘Hắn’ bao phủ trên không của toàn bộ thành phố, như nước biển đen bao trùm cả thế giới.

Nhìn thấy một màn này đương nhiên không chỉ có Trần Sinh. Còn có tất cả mọi người ngồi trong tòa nhà quốc hội của Liên Bang. Cho dù chỉ nhìn thông qua tần số, cũng biết hiện tại lực sát thương của ‘hắn’ đã được phóng đại lên gấp bao nhiêu lần, nhưng trong tâm những kẻ ở thành phố Yến này, ấn tượng về Chúc Diên vẫn chỉ dừng lại vào mười năm trước.

Mười năm về trước, Chúc Diên cũng từng trải qua một lần bạo loạn lực tinh thần trầm trọng.

Thế nhưng, hắn đã lựa chọn tiêm vào trong cơ thể mình một liều thuốc gây chết người, nên có thể khắc chế được bản thân ngay vào thời điểm thành phố sắp bị hủy diệt,  cũng chính vì thế mà sau này bệnh tình của hắn căn bản không còn cách nào khống chế được.

Chúc Diên mười năm trước là một người có ý thức đạo đức rất cao. Hắn nguyện hy sinh bản thân cũng không muốn gây tổn thương đến những người khác.

Cũng chính vì điều này, mà đám người thành phố Yến mới không sợ hãi.

Nhưng mười năm sau, sau khi bọn họ nhìn thấy thể tinh thần khủng bố này, mới dần dần cảm thấy sợ hãi, bởi vì bọn họ dường như đã không còn tìm thấy được bóng dáng của Chúc Diên trên thân hình còn quái vật to lớn kia.

Không, nghiêm khắc mà nói, họ đã không còn nhìn thấy bóng ‘người’ của hắn.

Đối mặt với đủ loại câu hỏi khác nhau đến từ các màn hình trong quốc hội.

Trần Sinh đáp gọn gàng và dứt khoát:

“Hiện tại tôi sẽ gọi điện đến chỉ huy cao nhất của Quân đội tự do.”

“Vì như các người đã thấy, hắn sẽ hủy diệt cái thành phố này bất cứ lúc nào.”

Bất cứ lúc nào.

Trần Sinh, người đã chứng kiến một lần bạo loạn lực tinh thần của người cá, dùng kinh nghiệm của bản thân khẳng định chắc nịch.

Lúc này, bên trong bệnh viện thuộc viện nghiên cứu là một vùng hỗn loạn.

Tiếng thiết bị điện lâm thời được bật lên tiên tiếp, nhóm y tá chạy tới chạy lui thông báo; còn bên nhóm chuyên gia trị liệu thì vội vàng, tất cả đều đang đuổi về phía lầu hai.

Từ sau khi người cá đi vào, tất cả các dụng cụ của bệnh viện đều đang đưa ra cảnh báo về việc số liệu lực tinh thần đang bị vượt quá ngưỡng tiêu chuẩn, cho đến khi các dụng cụ không chịu được sức nặng quá tải nữa, một vài màn LCD bị nổ tung.

Hiện tại đã có thể xác định được người cá đang đứng bên ngưỡng bạo loạn lực tinh thần, nếu không ngay lập tức hành động, hậu quả sẽ không thể lường trước được nữa.

Nhưng may mắn thay, những dòng thuốc mới mà viện nghiên cứu cung cấp rất hữu dụng, Thư Đường gấp rút để người ta tiêm cho người cá xong, nhìn hắn đã không còn đau đớn như ban đầu nữa rồi.

—Đến viện nghiên cứu này là lựa chọn đúng, vì Thư Đường có thể cảm nhận rõ ràng rằng điều kiện trị liệu ở nơi này tốt hơn viện điều dưỡng Hải Giác nhiều, thậm chí thuốc cũng dùng loại tân tiến nhất.

Nhưng sau khi tác dụng an thần của thuốc đã hết, người cá lại phát ra những tiếng rít sắc bén.

Thư Đường ghé đến hôn lên môi hắn, an ủi hắn, không ngừng nói cho hắn biết: “Hoa hồng nhỏ, em ở đây, em ở đây mà….”

Đám người mặc áo blouse trắng vội vã chạy đến từ lâu, nhưng bọn họ đều đứng ở ngoài hành lang lầu hai chứ không dám tiền lên.

Động thái bên trong thật sự rất dọa người.

Tiếng kim loại vỡ vụn khiến người ta cảm thấy rùng mình, và những tiếng rít lạ kỳ cũng khiến người ta sợ hãi phải chùn bước không tiến vào.

Lão viện sĩ tạm thời không thể quay lại, người đến là Viện trưởng Tô, là một trong những học trò của lão viện sĩ, và cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này.

Nhưng khi Viện trưởng Tô cắn môi chuẩn bị đi vào, thì lại có hơi khó xử mà hỏi: “Cô trị liệu này, có người ký vào thư đồng ý trị liệu không?”

Âm thanh này truyền vào trong phòng bệnh.

Người cá nhắm nghiền hai mắt, lúc này hãy còn đang chìm trong những mảnh vỡ ký ức nhỏ nhoi.

Giọng nói của Viện trưởng Tô trùng lặp với giọng nói thuộc về mười năm trước.

Lần đầu tiên khi Chúc Diên xảy ra bạo loạn lực tinh thần, bị đưa vào viện nghiên cứu khẩn cấp. Lúc đó không một ai có thể ngờ được một chuyện—ấy là hắn không có một ai có thể ký vào đơn đồng ý trị liệu.

Chúc Diên là một người đáng tin cậy trong lòng của biết bao nhiêu người, là trụ cột cũng như là người đáng tin của hằng hà người khác; vậy nên mọi người cũng xem như lẽ đương nhiên cho rằng Đại thủ lĩnh không gì là không làm được, thậm chí còn bởi vì sức chiến đấu của hắn mà thần thánh hóa sự tồn tại của hắn.

Nhưng phải đến khi lên bàn mổ, mới phát hiện ra không ai có thể chịu trách nhiệm thay hắn.

Nhóm chuyên gia trị liệu sốt ruột hỏi: “Thầy Thư, ai sẽ đến ký tên đây?”

Chỉ là Chúc Diên không có người nhà, không có người thân, cho đến bây giờ cũng chỉ lẻ loi trơ trọi một mình, khoảnh khắc thế này không tìm thấy một ai có thể ký giấy ủy thác.

Nhóm cấp dưới, thư ký Trần Sinh gấp đến quay mòng mòng, nhưng vô ích, họ có thể săn sóc cho bệnh tình của Đại thủ lĩnh, nhưng lại không có tư cách để ký giấy ủy thác thay hắn.

Đây là một chuyện rất khó xử: Vì thân phận của Chúc Diên khá đặc thù, nên không một ai dám đứng ra đảm nhiệm trọng trách này.

Kết quả, tuy rằng làm trị liệu, nhưng lại vì cái lý do nực cười này mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trị liệu.

Chúc Diên nằm trên giường bệnh đang chìm trong mộng, cố nén cơn đau đầu kịch liệt, mơ màng nghe được tiếng động bên ngoài. Trong cơn đau hắn còn có chút tự giễu.

Con hung thú muốn thoát khỏi cảm giác này, nhưng màn đêm dài đằng đẵng bao trùm hắn, không cho hắn tỉnh lại giữa những cơn mộng ảo bám đuổi hắn.

Người cá giật giật ngón tay.

Là trong mơ, hắn tự ngồi xuống lấy bút ký tên.

Nhưng sau đó, là âm thanh bé mèo vang lên.

“Tôi là người nhà của bệnh nhân, là người giám hộ lâm thời của anh ấy, tôi sẽ ký tên!”

Vậy là, Chúc Diên trong mơ chững bàn tay đang cầm bút lại.

Người đàn ông đang cười tự giễu ngẩn cả người.

Xuyên qua nhiều năm ròng trống trải, trái tim rỗng tuếch lại một lần nữa được lấp đầy bởi hai chữ ‘gia đình’.

Người nhà ư?

Thư Đường rất sốt ruột, cô cho rằng chỉ cần ký giấy ủy thác là được, nhưng rề rà vẫn không có người đi vào—không đi vào đương nhiên là vì vẫn còn có chút sợ hãi, vì nơi này có mặt người cá, kẻ còn đáng sợ và nguy hiểm hơn bất cứ loài Vật Ô Nhiễm nào.

Thư Đường biết rõ mình cần đi ra tìm người, cô chạy nhanh ra nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực Viện trưởng  Tô, nói với ông: “Viện trưởng Tô, ông đi vào với tôi, nếu gặp chuyện không may, tôi sẽ che chở cho ông.”

Viện trưởng Tô có hơi do dự, Thư Đường còn muốn nói bô lô ba la gì nữa, Viện trưởng Tô đã đi theo sau cô tiến vào.

Ông vừa dẫn đầu, những người phía sau cũng đưa mắt nhìn nhau, do dự một thoáng rồi cũng đi vào trong.

Bọn họ cẩn thận khẽ khàng nói chuyện với nhau, Thư Đường nghe thấy được hai chữ ‘Công Huân’.

Thư Đường bỗng ý thức ra được, có lẽ sự ủng hộ của Chúc Diên còn lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô.

Thư Đường lo rằng có người lạ tiến vào sẽ kích thích đến người cá, vậy nên vừa vào trong, cô đã nắm lấy tay người cá, ôm lấy hắn.

Con hung thú lúc bấy giờ đã hoàn toàn không còn giống loài người nữa rồi.

Đôi ngươi hắn tối đen không hề có tiêu cự, vây cá vung ra mang tính công kích rất mãnh liệt, gân xanh nổi lên cùng với từ trường của thể tinh thần bao vây hết bầu không khí chung quanh, đều đang tỏ rõ thái độ quái vật này bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm.

Mà nguyên nhân duy nhất người cá vẫn đang khống chế được, là nhờ đôi tay Thư Đường đang cầm lấy tay hắn. Trong vòng tay mềm mại và mùi pheromone ấm áp của cô, quái vật cận kề bên sự mất khống chế mới tạm thời được an ủi.

Thấy vậy, Viện trưởng Tô và những người khác nhân cơ hội mở các thiết bị máy móc ra, nhanh chân bận bịu.

Thật ra vấn đề của người cá không nằm ở thể tinh thần, mà là vùng tinh thần. Tuy rằng người cá đã xảy ra biến dị, tốc độ biến đổi về thể chất rõ ràng đã không theo kịp tốc độ biến dị thể tinh thần. Điều này khiến cho thân thể và vực tinh thần của người cá không thể chịu đựng nổi thể tinh thần khổng lồ như thế.

Mà nghiên cứu của lão viện sĩ là tiên phong trong lĩnh vực vực tinh thần. Ông cho rằng trọng tâm của trị liệu bạo loạn lực tinh thần là chuyển dời thể tinh thần sang đến vực tinh thần. Nghiên cứu của lão viện sĩ nhận được thành quả đặc biệt rõ rệt, và loại thuốc mới nhất vừa dùng đã chứng minh suy nghĩ của lão viện sĩ là chính xác một trăm phần trăm.

Nhưng bất chấp cả điều ấy, sau khi tiến hành kiểm tra đo lường các mục cơ bản xong, một nhóm nghiên cứu vẫn còn đang sợ hãi: vì nếu thân thể của Công Huân mà tiến hóa với tốc độ nhanh thêm chút nữa, thì khoa học kỹ thuật và phương pháp của nhân loại bấy giờ sẽ hoàn toàn không có tác dụng gì nữa.

Họ vừa thầm cảm thấy may mắn, vừa mau chóng khởi động máy móc.

Thế nhưng, trong quá trình trị liệu, dù là nhóm người đến hỗ trợ hay Viện trưởng Tô đều không nhịn được mà nhìn về phía Thư Đường đứng bên cạnh Công Huân.

Ai cũng thấy, Công Huân đang nắm chặt lấy tay Thư Đường.

Ắt hẳn sức lực rất mạnh, bởi vì tay cô bị niết đến đỏ lên; nhưng Thư Đường lại như thể không có cảm giác gì, chỉ lo ôm lấy Công Huân mãi không buông tay.

Tất cả mọi người đều cảm giác tay Thư Đường sẽ bị niết đến nát bấy mất, không kìm được mà mở miệng nhắc nhở cô. Vì một khi đã bị bạo loạn lực tinh thần thì sẽ vô cùng nguy hiểm, người bệnh sẽ không thể khống chế được xét nát bọn họ.

Thế nhưng, ngay vừa lúc có người nói ra câu đó, con quái vật trông vô cùng dữ tợn kia lại bỗng thả lỏng tay.

Mọi người đều sửng sốt.

Kỳ thật tất cả đều biết Công Huân không có người thân. Rất nhiều người biết hắn là Công Huân, biết hắn là vũ khí hạt nhân hình người, nhưng không một ai biết người thân của hắn là ai, có…bạn bè thân thiết hay là người yêu nào không. cứ như thể người này chỉ sống cùng với tin tức và báo cáo về các trận chiến.

Nhưng vào giờ khắc này, bọn họ lại chợt tin tưởng vào cái gọi là ‘người nhà’ mà Thư Đường đã nói.

Hẳn là chỉ có người thương, trong khoảnh khắc này mới không nỡ buông tay chứ?

….

Tay Thư Đường rất đau, nhưng cô căn bản đã không để ý đến vấn đề này, chỉ mãi ôm lấy người cá, cô không ngừng vuốt ve mái tóc dài của người cá, gỡ những ngón tay bị siết đến độ gân xanh nổi lên của hắn ra.

Cô bắt đầu trò chuyện với hắn về bụi cà chua nhỏ trong nhà, về Trân Trân, còn có dự báo thời tiết vào ngày mai.

Như hồi còn ở Bastille, thoải mái và hài lòng như những buổi chiều tán gẫu cùng nhau. Khi cô nói về những chi tiết vụn vặt về cuộc sống, rất dễ để người ta liên tưởng đến những buổi chiều dài hay những giấc ngủ trưa lười biếng, giọng cô mang một cảm giác trấn an, không chỉ người cá, mà thậm chí là các chuyên gia trị liệu khác cũng đang dần trấn tĩnh lại nhờ vào âm thanh của cô.

Trong tiếng dụng cụ vang lên ‘tít tít’, sơ đồ trị số hình ngọn núi rõ ràng đã bắt đầu giảm xuống.

Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

Nhóm chuyên gia này không như nhóm ở thành phố Nam Đảo. Cấp bậc của họ cao hơn, nên thông tin cơ mật cũng biết nhiều hơn, bọn họ đều biết rõ thân phận thật sự của người cá.

Thậm chí vào mười năm trước, khi Đại thủ lĩnh bị bệnh đã được giao cho viện nghiên cứu của bọn họ phụ trách. Nơi này còn có những người cũ năm xưa. Dù cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, nhưng khi nghe thấy Thư Đường nói vậy, nhóm nghiên cứu viên này vẫn khẽ cắn môi mà bước vào. Thực tế không có quá nhiều người giống giáo sư Đường ở trong viện nghiên cứu. Phần lớn mọi người vẫn theo lý tưởng đơn giản sống trong tháp ngà.

Người lãnh đạo ôn hòa và hoàn hảo với mái tóc ngắn của mười mấy năm về trước, hoàn toàn không có cách nào chồng chéo với người trước mắt.

Họ đều có chút hoảng hốt. Nếu nói mười năm về trước lúc viện nghiên cứu nhận trị liệu của Chúc Diên còn có chút hình thái giống người, thì hiện tại, không một ai có thể bắt gặp được trong đôi mắt lạnh lùng kia còn vươn chút thuộc tính gì đó về con người.

Cho đến khi kết thúc, một trợ lý trẻ tuổi của Viện trưởng Tô đã không nhịn được mà lộ ra ánh mắt thương tiếc và đau lòng. Người thể hiện ánh mắt này có rất nhiều. Đó là một sự thương hại xuất phát từ chủ tâm.

Nhưng ngay lập tức, Thư Đường bỗng đứng lên, ngăn chặn ánh mắt của họ, tạo thành một tấm rèm.

Cô vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn với họ, tiễn họ ra khỏi phòng bệnh, nhưng từ đầu chí cuối đều ngăn ánh mắt của họ nhìn về phía người cá.

Thư Đường cảm nhận được rất rõ ràng trong ánh mắt của họ mang đến sự thương hại và tiếc hận rõ ràng.

Nhưng dù có là thương hại có thiện ý thì cũng là một thứ vũ khí sắc bén. Chỉ khi nào cảm giác đó dát lên người mình, hoặc người thân  người yêu của mình thì mới có thể cảm nhận được sự đau đớn sắc bén ấy.

Người cá rất hung dữ, cũng rất kiêu ngạo, hắn là bá chủ biển sâu; Chúc Diên cũng là người rất lợi hại, cho đến tận bây giờ hắn vẫn là đối tượng được mọi người kính nể.

Dù là trong thế giới con người, hay là trong biển cả, Chúc Diên đều là người rất lợi hại. Vậy thì cớ gì mà người khác có thể dùng ánh mắt thương hại này đặng nhìn hắn chứ?

Thư Đường không thể chỉ trích bất cứ kẻ nào, vì những ánh nhìn ấy đều đến từ thiện ý. Biết rõ tình trạng hiện tại của người cá sẽ không nhìn thấy, nhưng cô vẫn không khống chế được bước lên trước, chặn đi tầm mắt của họ.

Cô nhìn bọn họ rời đi, nghe thấy tiếng họ đang thương lượng chuẩn bị đi phóng thể tinh thần ra khơi thông, vừa mới quay đầu sang định nhìn lại tình trạng của người cá, chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.

Là nhóm chuyên gia trị liệu vừa thả thể tinh thần ra, vậy nên nhìn thấy được thể tinh thần khủng bố như thiên tai ấy.

Thư Đường nhìn biểu cảm hoảng sợ đến dại ra của mọi người bên ngoài cửa, lúc này đây, Thư Đường không còn ý định hóa giải nổi sợ hãi của những người khác nữa.

Cô có phóng thể tinh thần mèo ra, bò đến bên thể tinh thần của người cá để giảm bớt đi sự sợ hãi của họ.

Vì Thư Đường nghĩ rằng, hoa hồng nhỏ hẳn là rất ghét kẻ nào để lộ ra ánh mắt thương hại dành cho hắn.

Chúc Diên mười năm về trước, ngày ngày đắm chìm trong những ánh mắt thương hại và tiếc hận này, đã mang cảm nhận thế nào cơ chứ? Hẳn là một việc còn đau khổ hơn khi bản thân bị tra tấn.

Người ta sẽ thương hại kẻ bất hạnh, sẽ thương hại một người bị ngã từ trên cao xuống, sẽ châu đầu ghé tai nhau kể về nỗi bất hạnh đó của bạn.

Nhưng khi người đó biến thành thiên tai, thành một quái vật mà khiến cho tất cả đều sợ hãi, thì những ánh mắt đó sẽ biến mất.

Thư Đường vẫn luôn không muốn người khác phải sợ hắn, muốn người cá có thể lần nữa quay về với xã hội loài người, không còn bị người khác đối xử bằng những cách quản lý nghiêm ngặt. Muốn nói với cả thế giới biết rằng người ấy tốt đẹp nhường nào. Cô vẫn luôn mang trong lòng một sự kỳ vọng tốt đẹp, chỉ là vào giờ khắc này, Thư Đường bỗng nhận ra, đã không thể quay lại được nữa.

Một khi đã xảy ra biến dị, một khi đã mọc ra đuôi vây cá khác người, cuộc đời Chúc Diên đã không thể quay về được nữa.

Nhưng Thư Đường không lùi bước, cô quay đầu dò hỏi phương án của Viện trưởng Tô, rồi trực tiếp nhảy lên đám khủng bố và âm u kia.

Đùi gà bự biến mất trong đám thiên tai kia.

Cô đi đến nơi trái tim thể tinh thần của người cá.

Cô nói: “Hoa hồng nhỏ à, đừng sợ, em ở bên anh mà.”

Vậy là quái vật dữ tợn khổng lồ dần dần bình tĩnh lại. Vì đã sớm quen với sự tồn tại của cô, thể tinh thần của cô, hơi thở của cô như thể đã hòa thành một phân thân thể hắn, vậy nên dù có đang trong tình huống vô cùng cực đoan, ‘hắn’ vẫn sẽ không làm tổn thương đến bé mèo của mình.

Cũng không biết bao lâu sau trôi qua, u tối dần tan đi, quái vật khổng lồ dần bình tĩnh,

Vừa cúi đầu, đã thấy cô ngủ trong cơ thể mình

Thế là chọt chọt bé mèo.

Bé mèo tỉnh lại, bò đến đỉnh đầu tên oắt to xác kia, vỗ về đối phương, cô nói: “Hoa hồng nhỏ, anh nhìn bên kia kìa.”

Bé mèo khoanh tay nằm trên đầu tên oắt to xác, cùng hắn nhìn về phương trời xa xa.

Bọn họ ngắm nhìn ánh hoàng hôn ấy, là cảnh mặt trời lặn đẹp tuyệt ngần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play