Chờ đến khi mưa tạnh, trên mặt đất của khu ô nhiễm xuất hiện mấy vũng nước đọng, hình ảnh phản chiếu những bụi mây đen đang dần tan đi trong không trung.
Bọn họ không về cùng đoàn quân đội.
Vì máy bay có tính nguy hiểm quá lớn, đi theo đoàn quân đội có khi còn để lộ tiếng gió sẽ rất nguy hiểm. Dù sao mười năm trôi qua, Trần Sinh cũng không còn là thư ký của Đại thủ lĩnh, quyền lực thuyên chuyển tài nguyên rất có hạn, đã thế còn có một viện nghiên cứu với lập trường chân trong chân ngoài, có để lộ tin tức âu cũng là điều bất đắc dĩ.
Nếu mà Chúc Diên ra mặt sắp xếp, thì mọi chuyện sẽ thông thuận hơn nhiều; chỉ là Chúc Diên hiện đang sinh bệnh. Hơn nữa đoàn hộ tống cũng có tính nguy hiểm không nhỏ.
Thư Đường nghĩ: Thật ra đã mười năm qua đi, chuyện bọn họ làm được cũng đã đủ nhiều rồi.
Đoạn đường kế tiếp, chỉ còn hai người họ cùng nhau bước đi thôi.
Thư Đường biết người cá cũng không quá thích đến thành phố Yến đến vậy, thế là cô nói cho người cá hay: “Hoa hồng nhỏ này, anh nói xem nếu chúng ta không đi cùng đoàn quân đội, thì phải đến thành phố Yến như thế nào nhỉ?”
“Vậy chỉ có mỗi hai chúng ta thôi sao.”
Người cá đang cõng Thư Đường đi dọc cả đoạn đường không ư hử lấy một lời, nghe câu nói này, lúc Thư Đường còn cho rằng hắn vẫn muốn tiếp tục giả làm người câm, thì hắn lại phát ra một tiếng ‘ừ’ nghèn nghẹn.
Đoàn quân đội cách đó không xa rất náo nhiệt.
Trần Sinh và nhóm lão Ngô đang xác định vị trí của Thư Đường, bộ đàm vang lên không ngưng nghỉ, tất cả đều thúc giục anh mau nghĩ cách cứu nhóm chuyên gia từ thành phố Yến. Nhưng hiển nhiên, Trần Sinh không hề để tâm đến sự sống chết của đám chuyên gia kia, mà anh lại đang rất sốt ruột Thư Đường có thể đã xảy ra chuyện gì hay không.
Tập kích đến quá đột ngột, phần lớn kẻ mai phục đều đã bị Công Huân giải quyết. Nhưng Vật Ô Nhiễm vẫn gây nên tổn thất rất lớn cho bọn họ.
Nhưng Trần Sinh lại không thấy thông cảm cho họ chút nào. Viện nghiên cứu nhân lúc Công Huân chuyển biến tốt đẹp hòng hái kết quả, vốn đã là phú quý giữa hiểm nguy, bạn đâu thể muốn nhận được trái ngon mà không bỏ công gieo trồng được chứ?
Ngặt nỗi bộ đàm cứ réo mãi, thúc giục Trần Sinh phải đi cứu nhóm người này. Trần Sinh căn bản không muốn để cấp dưới của mình thâm nhập vào khu ô nhiễm để phải bỏ mạng vì đám người kia, bèn dứt khoát tắt máy bộ đàm.
Trần Sinh cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, nhưng một hồi sau, bật cười:
“Bây giờ ngay cả chúng ta còn không tìm được Công Huân và Thư Đường, thì những kẻ khác làm thế nào mà tìm được chứ?”
“Thể tinh thần của Công Huân rất khổng lồ, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, mà bọn chúng sẽ rất khó để có thể định vị được vị trí cụ thể và Công Huân sẽ lựa chọn phương tiện di chuyển nào.”
“Dù muốn mai phục, cũng không có kẻ nào sẽ điên đến mức cho nổ tung cả một thành phố.”
Có điều, Trần Sinh vẫn muốn gửi một số vật tư đến cho bọn họ.
Nhưng chờ đến khi bọn họ dựa theo phương hướng trên tin thư tìm đến, thì đã không còn thấy tung tích của hai người kia đâu nữa rồi.
Nơi Chúc Diên và Thư Đường biến mất, họ chỉ còn trông thấy bầu trời nhuộm đầy ánh nắng.
Một khoảng thời gian dài sau đó, bọn họ không còn tìm được bất cứ ai hay tin về Chúc Diên và Thư Đường nữa.
Đoạn hành trình đến thành phố Yến lần này, chậm rì rì kéo dài qua bảy ngày.
Ngày đầu tiên, Thư Đường và người cá cùng ngồi trên chiếc xe bọc thép bị vứt bỏ kia. Kỳ nghỉ hè năm nhất Thư Đường bị người nhà vội vã kéo đi thi bằng lái.
Vậy nên tài xế mèo tiền nhiệm, chở người cá đi về nơi cuối khu ô nhiễm.
Thư Đường tính toán sau khi chở người cá ra khỏi đây, sẽ đến thành phố bên cạnh ngồi xe lửa.
Xe lửa Liên Bang là phương thức di chuyển khá nguy hiểm, người bình thường mà có điều kiện đều sẽ chọn ngồi máy bay. Nhưng loại phương tiện giao thông này ngược lại biến thành nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, sẽ an toàn hơn hẳn máy bay.
Thư Đường còn tính toán tắt luôn máy truyền tin, tránh cho việc bị định vị.
Nhưng vấn đề xuất hiện—-
Vé xe rất đắt, tiền mặt trên người bọn họ chỉ đủ tiền vé xe, chứ không đủ phí ăn uống hai ngày ba đêm trên xe lửa.
Trùng hợp thay, ngày đầu tiên bọn họ đã gặp được người.
Ngoài các chất gây ô nhiễm của khu ô nhiễm, còn có một bộ phận nhỏ con người sống ở đó. Một số là binh lính Alpha bị mất liên lạc với đoàn quân đội, còn lại đa phần là thường dân vì đủ loại nguyên nhân mà lưu lạc đến khu ô nhiễm, cuộc sống của họ rất tệ hại, việc trở về quê hương băng qua vùng ô nhiễm biến thành một giấc mơ xa xỉ nhất đời.
Đoàn người còn sống này là nhóm duy nhất còn sống sót lại ở khu ô nhiễm, nhờ có sự hộ tống của hai trinh sát quân đội mà chín nhân tài này mới có thể sống sót được đến hôm nay.
Nhưng vào hôm nay, họ lại gặp được một người đàn ông còn đáng sợ hơn thế.
Đối phương có một đôi mắt toàn màu đen, thân hình cao lớn, vây cá quái dị, lúc quan sát bọn họ dưới màn mưa, cứ như tà thần trong đêm mưa.
Bọn họ còn cho rằng đó là Vật Ô Nhiễm bị biến dị, hơn nữa cái tên Vật Ô Nhiễm này nhìn còn vô cùng mạnh, và quỷ quyệt.
Chín người của tiểu đội rất sợ hãi, họ không tin sẽ có người sẽ đưa họ ra khỏi khu ô nhiễm, nhưng bọn họ lại cho rằng nếu mà không leo lên cái xe này thì có thể sẽ chết. May mắn thay, trên người bọn họ đều có không ít tiền mặt, đến ra sau thùng xe.
Nhưng sau khi lên xe, hình ảnh bị cá mập cắn xé không xuất hiện, hai người đằng trước thật sự lái xe đưa họ đến khu an toàn. Chín người tiểu đội anh nhìn tui tui nhìn anh, hơi còn không dám thở mạnh lắng nghe đoạn đối thoại đến từ phía trước.
Cô gái kia lại nói: “Anh là máy đọc lại à?”
Quái vật lập tức phản bác: “Không phải.”
Cô gái: “Anh mà nhái em nữa là em hát cho anh nghe đó~”
Quái vật: “….”
Quái vật ngậm cái mồm lại, nhưng tiếng ca của của gái nhanh chóng vang vọng là lá la trên toàn bộ đường phố trống trải.
Hai người bên trên cứ nhao nhao liếng thoáng vô cùng náo nhiệt lái xe hướng về đoạn đường phía trước.
Vậy nên chín người tiểu đội cũng biết được, quái vật trông như đồ tể đêm mưa đáng sợ này, có tên là ‘hoa hồng nhỏ’, còn cô gái trông đáng yêu kia, bài ca cô hát lại có tính nguy hiểm sánh bằng vũ khí hạt nhân.
Mà hai người bất đồng này lại là một đôi.
Vì ánh mắt quái vật nhìn bọn họ lạnh lẽo như núi băng, còn ánh mắt khi nhìn cô gái thì hệt như gió xuân hòa tan tuyết vậy.
Dần dần, chín người đằng sau đều thả lỏng người.
Nghe đôi tình nhân cãi cọ ầm ĩ, trong thế giới tận thế này, như thể tìm được chút hơi thở pháo hoa thuộc về nhân gian.
Đêm đó đến giờ ăn cơm, cô gái đem thịt bò và bánh mì lấy được trên xe chia đều cho tất cả bọn họ.
Nước mắt đội trưởng lưng tròng, ngay lúc các thành viên của tiểu đội ai nấy đều cảm thấy mình đã gặp được người dẫn đầu hảo tâm thì—
Quái vật đã trở lại, nhóm lửa, dựng cái khung lên, đứng cạnh cô gái cùng quay gà lên ăn.
Những người khác: “…”
Thật thần kỳ, trong đống đổ nát thành từng mảnh vụn này, đôi tình nhân ấy trông cứ như đang đến công viên du lịch vậy.
Đi ngang qua bắt gặp cảnh đẹp gì, cô gái đều sẽ dừng lại ngắm nhìn một hồi, sẽ sát cánh bên cạnh quái vật cao lớn đón gió; gặp được máy gắp thú bông, cả hai lại trán chạm trán nhau cùng gắp thú.
Không có ai đến thúc giục họ. Một là không ai dám, hai là, đứng bên cạnh ngắm nhìn dáng vẻ náo nhiệt vui vẻ hoạt bát của hai người họ, cứ như đang xem một bộ phim điện ảnh vậy.
Cuối cùng, chín người mỗi người đều được phát cho một con cúp bế.
Thi thoảng gặp phải Vật Ô Nhiễm, quái vật sẽ đứng ra xử lý.
Thật ra đoàn trinh sát đã phát hiện ra thể tinh thần của quái vật dị thường, chín người không ai dám hé răng, chỉ biết con quái vật kia đáng sợ vô cùng, lòng ai nấy đều run bần bật, cảm giác họ đã gặp phải thủ lĩnh Vật Ô Nhiễm rồi.
Nhưng mỗi khi họ vừa nghĩ đến đó, ngẩng đầu lên là sẽ thấy Thư Đường ngồi trên nóc xe la to hoa hồng nhỏ cố lên.
—Đúng là đôi tình nhân kỳ lạ.
Nhưng sau đó nữa, chuyện càng kỳ quái hơn đã diễn ra.
Mỗi lần gặp phải Vật Ô Nhiễm, cô gái kia cũng thả ra thể tinh thần của cô ấy, là một con mèo mướp đáng yêu với bộ lông mướt rượt.
Mèo mướp bò lên trên thể tinh thần khổng lồ của quái vật, thì thầm đôi ba câu gì đó mà bọn họ không nghe thấy được.
Khi ấy, Thư Đường nói với người cá: “Hoa hồng nhỏ, em muốn làm một chuyện không thể dung tha.”
Người cá không có cái nhìn về thiện và ác, tam quan của hắn=Thư Đường yêu thích gì. Đây là một chuyện rất nguy hiểm. Bởi vì một khi Thư Đường là một phần tử nguy hiểm thì mọi chuyện coi như xong.
Thư Đường ghé vào bên tai quái vật thì thầm.
Nhưng họ vừa quay đầu, thì thấy mọi người trên xe đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.
Rất nhanh sau đó, Thư Đường và người cá đã cùng đưa họ đến khu bên cạnh khu ô nhiễm.
Cô vẫy vẫy tay với họ.
Chín người của tiểu đội đã đến khu bên khu ô nhiễm, thậm chí họ còn không dám tin ưởng.
Đội trưởng đội trinh sát đột nhiên nói:
“Sao người kia có vẻ ngoài giống Công Huân của chúng ta thế.”
“Sao vậy được, không phải Công Huân đang chờ đợi ở thành phố Yến ư?”
“Hơn nữa đôi mắt đó cũng…”
Khi họ quay đầu nhìn về phía khu ô nhiễm, quái vật đã cùng cô gái phép thuật lái xe rời đi trong ánh bình minh của khu ô nhiễm.
Ngày thứ ba.
Vì chạy DiDi đi đường vòng chở người kiếm phí đi đường mà trễ nãi không ít thời gian. Nhưng Thư Đường không vội vã, người cá cũng không vội vã. Thư Đường cho rằng nếu đến thành phố Yến theo thời gian đã hẹn trước ngược lại sẽ dễ gây chuyện xấu hơn. Chi bằng đến muộn mấy ngày, tránh cho việc bị canh cừng ở ga tàu hỏa.
Sự cố nhỏ duy nhất là trần xe bị chiếc vây cá sau tai của người cá đâm thủng.
Mưa rỉ rích một lát, trời đổi sang một cơn mưa to, đỉnh đầu người cá sẽ bị nhỏ nước.
Ngặt nỗi ghế phụ quá nhỏ hẹp, người cá cao lớn đành phải dán mình sang một bên trốn mưa, vừa rít rít lên với cô.
Thư Đường thấy người cá nom có chút ấm ức.
Vậy là cô bò lên trên che ô cho người cá, ngày mưa thì bung ô, trời nắng thì thu về lại.
Vốn dĩ, trên đầu rớt xuống một bông hoa hồng nhạt thì nhìn sẽ có hơi buồn cười. Nhưng khi lướt qua mái tóc dài như ánh trăng, và hàng mi cũng dính cánh hoa—
Tim Thư Đường đập loạn nửa nhịp. Cô nhân lúc Thư Đường lấy cánh hoa xuống, đột ngột rướn sang hôn người cá một miếng.
Người cá bị làm cho bất thình lình, vừa ngẩng đầu lên, Thư Đường đã cười tủm tỉm dừng xe.
Cô ngâm nga bài hát.
Họ cùng thả chậm bước chân giữa vườn hoa hải đường, trên đầu Thư Đường đầy hoa là hoa.
Khu an toàn tuyệt đối sẽ không có khung cảnh đẹp như thế này, vì đất khan hiếm, nên không được xanh hóa.
Thư Đường ngo ngoe rục rịch, “Chúng ta chụp hình cùng nhau đi.”
Nhưng khi Thư Đường giơ máy truyền tin lên, quay mặt cô thì không tới mặt người cá, quay sang mặt người cá thì lại thiếu mặt cô.
Vì chiều cao thấp bé nên họ rất khó lòng mà xuất hiện trong cùng một khung hình.
Nhưng khó khăn nào cũng sẽ có biện pháp.
Cô tỏ ý người cá ôm cô, một tay cô vòng qua cổ người cá, đưa máy truyền tin lên cao:
“Hoa hồng nhỏ, nhìn màn hình nào!”
Người cá quay đầu, dán mặt vào mặt bé mèo, chụp một bức ảnh như khách du lịch.
Thư Đường lại thấy không hài lòng—
Vì mặt người cá vô cảm quay đi, cũng không nói cheer, chỉ có mỗi mình cô là cười vui vẻ, cứ như bị cô bắt cóc vậy.
Hơn nữa cái dáng vẻ cô cười nhe răng không thấy mắt này rất ngốc.
Song người cá lại thích cực tấm ảnh này.
Ảnh nền máy truyền tin của người cá được đổi thành tấm ảnh này.
Thư Đường vẫn nung nấu ý định muốn đổi, nhưng mãi mà không tìm được cơ hội nào.
Ngày thứ tư.
Thư Đường nhặt được mấy thùng pháo hoa rất lớn bên trong khu bỏ hoang.
Hôm nay sau khi ăn xong gà quay, cô bèn đi cùng người cá đến điểm cao nhất của thành phố này bắn pháo hoa.
Thư Đường ngồi trên tòa cao ốc bỏ hoang, mở camera ra, vươn tay làm cái kéo: “Cheer~”
Nhưng đúng lúc này, người cá cúi đầu, hôn cô.
Đằng sau bức ảnh hôn nhau ấy, là pháo hoa đang nổ tưng bừng.
Họ đều rất quý trọng thời khắc cả hai ở bên nhau như lúc này, không ai nói rằng phải tăng nhanh bước chân.
Nhưng chờ đến khi trời đã tỏ, hai người không thể không lần nữa cất bước trên chuyến hành trình này.
Thư Đường biết công việc trước kia của Chúc Diên rất bận, có lẽ sau khi khôi phục ký ức sẽ bận bịu đến nỗi không có thời gian ăn cơm như trước kia.
Vậy là cô nói đầy lưu luyến:
“Hoa hồng nhỏ, sau này đoán chừng chúng ta sẽ không có cơ hội được ra ngoài chơi thế này.”
Nhưng người cá với đầu dính đầy cánh hoa lại cúi xuống hỏi cô: “Muốn, đi đâu?”
Lượng từ ngữ khi giao tiếp của người cá đã phong phú lên không ít, nhưng vẫn thích nói từ đơn, hơn nữa còn nói không dính liền cả câu. Có điều thần kỳ thay, lần nào Thư Đường cũng có thể nắm bắt chuẩn xác ý tứ của hắn.
Thư Đường cũng không biết đi nơi nào cả.
Nhưng đại khái là, chỉ cần là ở bên cạnh hắn, thì chân trời góc bể nơi nào cũng được cả.
Trạm cuối cùng, là bưu điện ở cuối khu ô nhiễm.
Người cá biết bưu điện là nơi như thế nào.
Vậy nên người cá gượm bước, Thư Đường cũng nhìn theo tầm mắt của hắn.