Thư Đường vừa kéo Trần Sinh dậy vừa hỏi anh sao đến tận bây giờ mới đến, Trần Sinh đè nén giọng đáp: “Không lừa cô, mấy ngày nay tôi bị giam lỏng, nếu không phải vì hôm nay các người làm ra chuyện lớn thế này thì chỉ sợ tôi còn không ra được mất.”
Thư Đường nghe xong: “Vậy bây giờ thì sao? Đã thả ra được hết ư? Lão Ngô đâu?”
Trần Sinh nhún vai: “Đều đã được khôi phục lại chức vụ, đừng lo lắng.”
Thật ra thì Chúc Diên đã quay lại, hơn nữa còn đến được thành phố Yến thuận lợi đã là một chuyện kinh hoàng nhất rồi, bọn họ thở phào một hơi nhẹ nhõm; vì sau đó, mặc kệ là nỗi sợ của Liên Bang về danh tiếng của Chúc Diên, hay vì thể tinh thần cường đại của hắn, thì cũng sẽ không thể trực tiếp xé mặt nhau được.
Thư Đường cùng Trần Sinh đi mua bữa sáng, không biết nên cảm ơn như thế nào, bèn nhét cho anh vào cái bánh bao và sữa đậu nành. Trần Sinh có chút dở khóc dở cười.
Sau khi quay lại phòng bệnh của viện nghiên cứu, Thư Đường nghĩ ngợi, vẫn hỏi: “Tiểu Trần này, anh có biết trước kia hoa hồng nhỏ ở chỗ nào không? Chữa bệnh xong rồi, chúng ta cũng không nên ở lại bệnh viện này mãi được.”
Trần Sinh cũng chỉ vừa được thả ra, trong nhất thời không nghĩ đến việc này, vậy nên vừa đáp Thư Đường một tiếng liền vội vàng đi lấy chìa khóa.
Chờ đến khi cô mang bữa sáng về, người cá đã tỉnh dậy.
Thư Đường làm như không có chuyện gì chia bánh bao và sữa đậu nành với người cá, cũng không nhắc gì về những sự việc lộn xộn ngày hôm qua, mà chỉ hỏi: “Chúng ta không ở nơi này nữa, về lại căn nhà trước kia của anh được không?”
Người cá ở nơi nào cũng không sao, nếu Thư Đường thích thì hai người có leo lên nóc nhà ở người cá cũng không bận tâm.
Vậy nên người cá ngồi trên giường bệnh gặm bánh bao vừa gật đầu, nhìn qua cứ như không hề thích bánh bao của thành phố Yến tí nào.
Thư Đường liền nói: “Chờ về đến nhà, chúng mình sẽ đi mua cá.”
…..
Người cá và Thư Đường rời khỏi viện nghiên cứu, họ đi theo tuyến đường mà Trần Sinh đã hướng dẫn tìm được đến trang viên kia.
Vì khi đó bệnh tình của Chúc Diên ngày càng nghiêm trọng, cần chuyên gia trị liệu đi theo xem bệnh bất cứ lúc nào, vậy nên nơi này chỉ cách viện nghiên cứu có khoảng hai con phố.
Mười năm trước sau khi bệnh tình nghiêm trọng hơn, Chúc Diên liền nhốt mình lại. Vậy nên trang viên này dựng nên một hàng rào chắn bằng thiết với tuyến phòng thủ cực cao.
Nhiều năm trôi qua, trên hàng rào chắn ấy đã có đầy những nhánh hoa hồng lam sinh trưởng ngang tàn, trở thành một nơi mang hơi hướm cổ xưa và loang lổ vết tích.
Thư Đường mở cửa đẩy ra đi vào trong, nhìn một mảnh vườn hoa đầy cỏ dại mọc thành bụi.
Đứng đằng sau cô, người cá bỗng khựng lại.
Qua mười năm ròng rã, lần nữa được nhìn lại tòa ‘nhà’ này, người cá nhìn những ô cửa sổ sát đất dơ không chịu được, nhìn những vết cào xước khủng khiếp trên tường, và chiếc gương vỡ nát. Vậy là vô vàn hình ảnh nối đuôi nhau lóe lên trong đầu.
Người cá nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, một con quái vật nhợt nhạt đang dựa vào một góc cũ kỹ kia. Nó phát ra những tiếng rít sắc bén, chịu cơn đau biến dị.
Hắn đi theo sau mèo nhỏ một tấc không rời, cứ như một kẻ quẩn quanh trong bóng tối đang gắt gáp bám chặt lấy nguồn sáng của chính mình.
Trang viên này rất lớn, trước sau có hai cái vườn hoa lớn, kiến trúc chủ thể tổng cộng có ba tầng, rất đẹp và đáng sống, chỉ là cần phải bỏ công sức rất nhiều để dọn dẹp cho xong cái công trình này.
Thế là Thư Đường đánh chủ ý lên thể tinh thần của người cá.
“Hoa hồng nhỏ, thể tinh thần của anh ngầu như vậy, nhất định có thể cùng lúc sử dụng được cả ba cái máy hút bụi chứ nhỉ?”
Thư Đường còn nhớ đến công dụng của những chữ viết trên ô cửa sổ kia—vậy thì lau kính cũng rất giỏi rồi.
Người cá tỏ vẻ giả điếc.
Thư Đường vội nói ngay: “Ôi chao, mệt mỏi quá đi à, nếu có người giúp mình dùng máy hút bụi, thì người đó hẳn là anh cá đẹp xinh nhất trên đời rồi.”
Người cá cúi đầu, sáp đến gần.
Mới đầu Thư Đường còn chưa kịp nhận ra, mắt to trừng mắt nhỏ với người cá trong chốc lát: Anh làm cái gì đó?
Trong trang viên, 21 ô cửa sổ bắt đầu tự động rửa sạch;
3 cái máy hút bụi bay lên không trung, tự động hút bụi.
Cỏ dại cũng bay vào trong túi rác đâu ra đấy.
….
Mà bé mèo có nhiệm vụ ngồi trên máy lau sàn, bay vòng vòng trên mặt đất trong trang viên cùng tiếng ‘wow wow wow’.
Đến khi sắp đụng phải tường, sẽ lập tức kêu người cá chuyển sang hướng khác.
Dưới sự cằn nhằn liếng thoắng của bé mèo, người cá ném đi chiếc gương mà mình đã đập vỡ mười năm trước, lau chùi đồ đạc bị trầy xước và cả những ô cửa đã bám đầy bụi bặm.
Vệ sinh chốn cũ, giống như làm sạch lại tâm hồn cổ xưa.
Cho hết rác rưởi vào túi, quét đi lớp tro bụi.
Ở nơi sáng sủa sạch sẽ, một chương mới của cuộc đời sẽ được mở ra.
Trần Sinh rất cẩn thận, anh gọi điện thoại cho người đến trang viên sửa lại đường điện và đường nước; dù sao nơi này cũng đã mười năm không có người ở, vậy nên còn cố ý mang cả chăn nệm mới.
Thế nhưng, lúc lên lầu tìm Đại thủ lĩnh và Thư Đường, lần đầu tiên trong đời Trần Sinh nhìn thấy một hiện tượng siêu nhiên khi 21 cái cửa sổ được lau rửa cùng lúc và một chiếc máy hút bụi đang bay trên không.
Không một ai có thể tưởng tượng được thể tinh thần mà những người khác xem như thiên tai, mang đến áp lực không nhỏ đến quốc hội, lúc này lại đang cùng lực tinh thần làm tổng vệ sinh.
—Hóa ra thể tinh thần còn được dùng như vậy đó hả?
Thực là khiến cho giới mộ điệu và quốc hội phải nhìn lại bằng con mắt khác, Trần Sinh vừa nghĩ thế, vừa định đi vào, ngẩng đầu lên liền trông thấy trên sân thượng dưới ánh mặt trời, có hai bóng hình một cao một thấp.
Vậy là Trần Sinh gượm bước chân, không đi lên quấy rầy bọn họ, mà chỉ dẫn người lén lút đi xuống lầu một, lặng lẽ dọn dẹp đâu ra đó rồi vội dẫn người rời đi.
Trần Sinh còn nhỡ rõ mười năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Đại thủ lĩnh với tư cách làm thư ký mới, phần lớn thời gian Chúc Diên luôn có nét mặt vô cảm, và một khí chất lạnh lùng hờ hững, khác với dáng vẻ khi xuất hiện trên TV, khiến cho người ta có cảm giác xa cách rất lớn.
Vậy nên dù đã làm thư ký cho Chúc Diên nhiều năm, nhưng anh vẫn không biết sở thích, sở đoản của hắn, cứ như là một người đàn ông vĩnh viễn sẽ không để lộ ra vui buồn giận hờn.
Nói trắng ra, là không có sức sống.
Thế nhưng hôm nay, Trần Sinh bỗng thấy Công Huân đã trở nên giống một con người sống động.
Tuy rằng qua mười năm, hắn đã không còn là ‘con người’ theo nghĩa sinh học nữa rồi.
Mười năm trôi qua, những người quen thuộc với Công Huân đều giữ kín như bưng nơi ở cũ này; đối với người không quen biết mà nói, trang viên luôn được bao vây bởi một bức tường cao cao, các cảnh vệ viên mang theo vũ khí, như một bí mật bị phủ đầy bụi.
Những lúc mọi người từ xa xa đi ngang qua, chỉ nhìn thấy được cảnh tượng cỏ dại mọc um tùm thành từng bụi trong sân nhà, từ đầu chí cuối dường như không có dấu vết bất cứ ai sống ở đấy.
Thư Đường nhét đủ các loại chăn đơn, vỏ gối, và cả quần áo cũ của Chúc Diên vào trong máy giặt; mỗi lần tìm được bộ nào cô cũng đều ướm thử lên người người cá, người cá bị cô cho đứng yên tại chỗ làm người mẫu, có hơi bất mãn, nhưng chỉ đành ngậm ngùi cúi đầu làm dáng cho cô.
Thư Đường sợ hãi phát hiện ra: Vóc dáng người cá cao hơn rồi. Vậy nên những bộ đồ được đặt may riêng này đều đã không còn mặc vừa nữa.
Thư Đường gói ghém quần áo cũ vào nơi sâu nhất trong tủ quần áo, đồng thời tháo mác niêm phong của những bộ mà Trần Sinh mới mua cho vào máy giặc.
Chuyện trị liệu rất buồn tẻ, cứ như một đồng hồ quả lắc lắc qua ngày.
Nhưng ngoại trừ chuyện trị liệu ra, thì hết thảy mọi thứ không được yên bình như thế.
Từ ngày đầu tiên đến thành phố Yến, Thư Đường đã không thích ứng được với khí hậu nơi đâu. Không khí của nơi này khô hanh, với người luôn sống ở phía Nam như Thư Đường mà nói, thì lúc đi ngủ rất dễ bị chảy máu cam.
Ban đêm cô phải thức dậy uống nước, nên nom còn giống như một con cá mất nước hơn cả người cá. Cô phải thường xuyên xịt dưỡng ẩm của mình cho người cá, mỗi buổi sáng đều phải túm lấy người cá nấu một bữa ngon.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là những mẫu chuyện vụn vặt và là những đoạn nhạc đệm trong cuộc sống.
Sau khi Thư Đường biết được chuyện Tiểu Trần bị giam lỏng liền nhận ra được không phải họ đến thành phố Yến là đã an toàn. Mà ngược lại, vì thân phận của Chúc Diên nên phiền toái chỉ vừa mới bắt đầu. Thế nên về cơ bản ban ngày đi ra ngoài sẽ không tách khỏi người cá nửa bước.
Thư Đường cứ nghĩ chỉ cần bọn họ một mực ở cùng nhau thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Nhưng sau vài ngày ở thành phố Yến, Thư Đường mới ý thức được một vài chỗ bất ổn.
Ngay từ đầu người cá đã hôn cô mà chẳng màng phân biệt nơi chốn nào.
Ban đầu Thư Đường còn cho rằng vì không khí của thành phố Yến khô hanh nên người cá muốn thông qua cách hôn môi để bổ sung nước.
Thư Đường nghĩ bụng: Thế sao không uống nước chứ, cái tật xấu gì vậy nè.
Nhưng vẫn bao dung cho hành động kỳ quái của người cá.
Kết quả trong một lần, khi đang hôn thì Thư Đường mở mắt ra, qua chiếc gương, có người lén lút bám đuôi bọn họ. Giây sau đó bị một luồng sức mạnh vô hình kéo vào bên trong cầu thang, không có lấy một âm thanh nào được phát ra bên ngoài.
Người cá cúi đầu, nói cho cô hay: “Hôn môi. Thở không thông. Ảo giác.”
Thư Đường đối diện với hắn: “Anh xem. Em ngu. Đấy à.”
Người cá trầm tư một chập.
Cúi đầu, hôn cô tận một phút ba mươi giây, không có cơ hội thở.
Sau khi kết thúc, người cá mới hỏi Thư Đường, có phải là ảo giác không?
Thư Đường đúng thật là thấy ảo giác.
—Cô thấy cô còn non và tơ lắm.
Nếu chỉ là vài người gần đây theo dõi người cá thôi thì cũng không nguy hiểm đến mức ấy. Thế nhưng sau đó, Thư Đường tìm được một lọ thuốc đã bị thay đổi nhãn hiệu.
Lúc đó Thư Đường nghĩ là thuốc hết hạn, nhưng cô ngửa thấy mùi hương không đúng, vậy là lập tức thay thuốc rồi đưa cho Trần Sinh đi làm kiểm tra.
Trên đường về nhà, Thư Đường nhận được báo cáo thẩm định do Trần Sinh gửi đến máy truyền tin.
Khoảnh khắc ấy, dưới ánh nắng chói chang của thành phố Yến, người cô vã một thân mồ hôi lạnh.
Cô biết loại thuốc này, vì tính ỷ lại rất mạnh nên từ lâu đã được Liên Bang cho vào hàng cấm. Thế mà nó lại công khai xuất hiện ngay giữa các bình thuốc của người cá.
Sau đó, Thư Đường cầm lấy một đống tư liệu của viện nghiên cứu đi, vậy là sách báo trước khi ngủ của cô liền biến thành một đống luận văn. Mỗi ngày cô đều phải xem cho đến khi người cá nhắc nhở cô đi ăn cơm mới thôi. Cô phải nắm chắc thời gian để hiểu biết về từng loại thuốc một cách tường tận nhất, để không cho kẻ xấu lợi dụng sở sở.
Người cá chưa từng thấy Thư Đường chăm chỉ đọc sách như thế bao giờ. Ban đầu còn tưởng rằng Thư Đường đang ôn thi, mãi cho đến khi nghe thấy Thư Đường nằm mơ cũng lầm bầm tên thuốc.
Trí nhớ của người cá rất tốt, đương nhiên sẽ biết được tên thuốc của mình.
Giây phút ấy, quái vật đã khựng lại thật lâu, hắn cúi đầu, khẽ khàng vồ về bờ lưng bé mèo, mãi cho đến khi hàng chân mày của cô giãn ra, không còn lầm bầm tên thuốc trong miệng nữa, ngủ sâu giấc.
Thế nhưng, chờ đến khi cô ngủ say, đôi mắt đen nhánh của quái vật dần trầm xuống.
Như Trần Sinh đã suy nghĩ, người cá và Chúc Diên có sự khác biệt rất lớn.
Lối suy nghĩ của người cá vẫn thiên về thú. Hắn sẽ không như Chúc Diên mà cân nhắc nước cờ, dù đã có trí nhớ của quá khứ, ngoại trừ tâm cơ cho việc đấu trí đấu dũng với bé mèo ra, người cá sẽ không lãng phí tâm tư lên những kẻ khác.
Cô nhìn chòm sáng xanh nhỏ này, lại thêm trong lòng còn hơi sờ sợ vì giấc mơ vừa nãy, cô nghĩ bụng: Cá cô đâu rồi?
Cô thành thật an vị bên cạnh chòm sáng xanh chờ người cá quay về. Không biết bao lâu sau trôi qua, cơ mơ mơ màng màng ngủ trên thảm.
Thư Đường bị âm thanh tắm rửa đánh thức.
Cô nhìn áo khoác khoác trên người, biết là người cá đã quay về.
Thư Đường vốn cũng muốn hỏi người cá đi đâu làm gì, thế nhưng, cô nhanh chóng ngửi được một mùi máu tươi tự nhiên tản ra trong không khí.
Thư Đường sửng sốt—Thư Đường đã có thể nhận được mùi của người cá, vậy nên cô biết đó không phải là máu của người cá,
Trong tích tắc đó, Thư Đường ôm áo khoác mà lòng nghĩ suy: Hắn đi làm gì vậy? Tại sao lại mang theo máu tươi quay về? Có phải là đã gặp nguy hiểm gì đó bên ngoài không?
Thế nhưng cuối cùng, cô cũng không hỏi gì thêm, mà chỉ đứng lên mở cửa đặng tản bớt mùi.
Nhờ ánh ban mai nhạt màu rọi sáng, mà cô chủ ý được trên chiếc áo khoác của người cá trên người mình, có một vết bỏng rất nhỏ.
Vết cháy hình bán nguyệt để lại do vết đạn sượt qua vạt áo.
Cô nhìn chằm chặp vào vết đạn nho nhỏ kia lâu thật lâu, đầu óc trở nên trống rỗng dưới ánh mặt trời.
Nghe thấy âm thanh mở cửa từ đằng sau, cô lại làm như không có gì đi đến ôm người cá vừa mới tắm xong, mái tóc hãy còn ướt nước.
Người cá cúi đầu rít rít cô.
Mém chút nữa Thư Đường đã thốt nên với hắn: Chúng ta về lại thành phố Nam Đảo, có được không?
Cô biết chuyện Tiểu Trần bị giảm lỏng, còn biết lúc ở khu ô nhiễm đoàn quân của Tiểu Trần xém chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ, cô đã nghĩ rằng chỉ chừng thế là hết, thế nhưng mọi chuyện vẫn đang vượt qua sức tưởng tượng của cô, thuốc mang tính nghiện, dấu vết súng đạn trên áo đều đang nói cho cô, nguy hiểm chưa từng rời đi.
Cô có chút sợ hãi, vậy là ôm chặt hắn, vùi đầu vào lòng hắn, khứu giác chỉ toàn mùi hương của hắn, như một bé mèo mướp đang kiếm tìm sự an ủi.
Ngày ấy trôi qua, Thư Đường thường xuyên ngủ được nửa giấc là lại tỉnh, ở trong phòng khách chờ đến sáng người cá quay về.
Nhiều lần nhìn thấy cô ngủ trên sô pha, thế là sáng sớm sau đó người cá sẽ mang theo những món ăn sáng khác nhau cùng quay về, làm bộ như vừa mới đi mua đồ ăn sáng về.
Vì nơi đây nở đầy hoa hồng lam nên đám trẻ con chung quanh thường xuyên đến trang viên này hái hoa. Chỉ vừa đến mấy ngày mà Thư Đường còn làm quen được mấy thằng nhóc mũm mĩm, nhưng dạo gần đây bọn nhóc không đến nữa nên có hơi quạnh quẽ.
Đám trẻ dần dần rời xa trang viên phủ đầy hoa hồng lam.
Trong một tuần này, thật ra không phải là Thư Đường không hề hay biết chút gì.
Cô nghe thấy rất nhiều tin đồn.
Thi thoảng ra ngoài trang viên sẽ bắt gặp người qua đường hoảng sợ vội vã rời đi; thậm chí lúc vào trong viện nghiên cứu, những ánh mắt sợ sệt đó cũng bám theo cô như hình với bóng, họ không nghị luận hay châu đầu ghé tai nhau, mà là vừa thấy Thư Đường liền vội vàng bỏ đi.
Thi thoảng, Thư Đường lật xem vài cuốn tạp chí ở viện nghiên cứu, sẽ thấy tin tức một chính khách nào đó chết bất đắc kỳ tử. Thời gian bọn họ tử vong là vào đêm khuya, báo chí cũng không dám phóng đại tin tức, chỉ vội vàng nhắc qua đôi dòng.
Sau khi chào tạm biệt lão Ngô, Thư Đường quyết định rửa sạch sẽ cái hồ bơi ở một góc sáng sủa của vườn hoa, như vậy thì người cá có thể nằm trong hồ bơi rồi.
Thư Đường muốn gặp lại đuôi cá đã lâu không thấy. Hơn nữa thời tiết khô ráo thế này làm Thư Đường sợ người cá sẽ mất nước, cô cũng rất nóng, nên cứ hay nhớ về những ngày tháng ở tòa Bastille với người cá.
Cô vừa quét tước lá và hoa rụng, vừa lau dọn hồ bơi, một ngày như thế trôi qua rất chóng vánh.
Nhưng chờ đến năm giờ chiều, cô vẫn không thấy người cá trở về.
Thư Đường đã rửa xong hồ bơi, còn đang xả nước vào, cô ngồi bên thành hồ vừa chờ nước đổ đầy bể vừa gọi điện thoại cho Tiểu Trần, thế nhưng gọi mấy cuộc đều không bắt máy.
Nhìn hồ bơi nhỏ như vậy, cô lại bắt đầu hoài niệm về vùng biển rộng mênh mang kia.
Trong khoảnh khắc ấy, Thư Đường có loại xúc động muốn khóc.
Cô không dám tưởng tượng, rằng nếu người cá mà không quay về thì phải làm sao bây giờ.
Thậm chí cô còn hối hận vì ngày ấy đã đi đến thành phố này.
Nơi này khô hanh, không có cá ăn, cô còn phải lo lắng ngày ngày người cá chưa về nhà.
Cô muốn về cùng người cá, về lại vùng biển rộng ấy, nơi mà cô có thể yên giấc ngủ, nơi mà không một ai có thể làm tổn thương họ, cũng không thể khiến họ xa nhau.
Trong lúc Thư Đường gọi điện thì thật ra người cá đã về rồi, đang đứng ở một góc của vườn hoa xử lý vết máu trên người, định bụng rửa sạch rồi mới đi gặp cô.
Nhưng từ phía sau, người cá nghe thấy được tiếng nức nở khe khẽ.
Người cá lập tức nhận ra được đó là âm thanh của cô.
Thế nhưng khi người cá đến vườn hoa nọ, thì nhìn thấy tạp chí rơi trên đất.
Con hung thú với vẻ ngoài tàn bạo này có chút lúng túng không biết làm sao—-
Thật sự hắn không muốn để Thư Đường biết, vì hắn hiểu rõ, nó sẽ bộc lộ mặt hung tàn và máu lạnh của mình, hơn nữa quái vật biết rõ lá gan của bé mèo rất nhỏ, hắn không muốn dọa hư cô, hay khiến cho cô phải sợ hãi chính mình.
Vào lúc này, khi nhìn thấy tin tức trên tạp chí, người cá lại không biết giải thích như thế nào.
Vì bên trên viết đều là sự thật.
Người cá đứng từ xa nhìn cô, lại chợt nhận ra mình không biết làm cách nào để dỗ dành cô cả.
Vậy là hắn dùng cách cũ, đi ra ngoài mua một cây kem, rồi xuất hiện ở thể tinh thần đưa cho Thư Đường.
Cách làm này rất đần.
Thế nhưng quái vật lại rất dè dặt nhìn cô, muốn nói cho bé mèo của hắn biết hắn không xấu xa như trên tạp chí đã viết, thế nhưng mở miệng lại nhận ra bản thân không tìm thấy được một chứng cứ nào có lực cả, chỉ đành buôn ra lời biện giải “Không xấu, là giả.” Yếu ớt.
Thế nhưng khoảnh khắc trông thấy cây kem, cô lập tức nhào lên ôm lấy hắn.
Người cá lại dè dặt cúi đầu nhìn cô, không rõ phản ứng này của cô là thế nào.
Thư Đường ôm siết chặt lấy hắn.
Một hồi lâu sau.
Khi người cá muốn nói gì đó, hắn bỗng nghe được âm thanh rầu rĩ của Thư Đường: “Hoa hồng nhỏ ơi, em nhớ nhà.”
Người cá biết—nhà mà cô nói là sào huyệt ở vùng biển kia của họ.
Vậy nên người cá lặng im, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của ôm, ôm cô vào lòng.
Họ biết lúc này không thể về nhà được, vì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Người cá không biết nói lời dỗ dành nào, vậy nên hắn khe khẽ nói với cô:
“Em ngoan.”
Thư Đường vùi đầu trên người hắn.
Cứ như thật sự biến thành bé mèo được an ủi vậy.
Cô dần dần bình tĩnh lại.
Họ ngồi xuống cạnh bờ hồ.
Dường như người cá có chuyện muốn hỏi cô, chần chờ trong chốc lát, gọi một tiếng ‘Đường’.
Thư Đường nương theo tầm mắt hắn, nhìn tạp chí bên cạnh.
Sao cô lại tức giận được chứ? Cô chỉ đang lo lắng sao hắn chưa về mà thôi.
Cho đến nay, trước mặt cô người cá luôn che giấu nanh vuốt của mình, che đi bản tính hung tàn, thế nhưng việc che giấu này chẳng vui vẻ chút nào, vì người cá sẽ sợ hãi một ngày nào đó cô phát hiện ra sẽ rời bỏ mình. Nó như tai họa ngầm của một sự ngọt ngào vậy.
Thế nhưng Thư Đường lại dời mắt đi, quay đầu nói với người cá rằng: “Hoa hồng nhỏ, nếu anh mà là người xấu, vậy thì em sẽ thành đồng lõa của anh.”
Ánh mắt cô trong suốt và kiên định.
Không phải Thư Đường biến thành kẻ có trái tim sắt đá trong thoáng chốc, song lòng trắc ẩn đó chẳng đáng một xu khi nhìn thấy thuốc bị đổi và vết đạn trên áo của người cá. Thư Đường hiểu rất rõ, nếu người cá không làm chuyện này, thì không chỉ có cô mà thậm chí đến cả ba mẹ cô ở thành phố Nam Đảo cũng sẽ có kết cục rất thảm.
Vậy thì tại sao cô phải vì chuyện này mà đi chỉ trích người đang bảo vệ người yêu của mình chứ?
Người cá học cái gì cũng rất nhanh, bấy giờ, đã không còn ai xem người đàn ông lạnh lùng kiệm lời này là ngu ngốc nữa rồi, một phần tính cách lạnh lùng trước kia của Chúc Diên cũng quay trở lại hiển hiện trên người người cá.
Nhưng Thư Đường nhận thấy, dù cho người cá khôi phục ít hay nhiều, nhớ lại ít hay nhiều, thì chỉ cần đối mặt với cô, người cá vẫn sẽ vụng về tay chân luống cuống như lúc xưa.
Ngặt nỗi cô lại thấy như thế rất đáng yêu.
Cô nhìn cây kem kia, rướn người qua đột ngột hôn lên chóp mũi người cá. Người cá theo phản xạ lui ra sau, vậy là cả hai cùng ngã vào hồ bơi.
Ban đầu Thư Đường còn lo lắng cho cô, nhưng sau khi biết Thư Đường thật sự không sao, hắn chọt chọt mặt bé mèo, hỏi cô bây giờ có còn khó chịu nữa không?
Thư Đường vươn tay hất nước lên đuôi cá.
Người cá trầm mặc trong chốc lát, đoạn trực tiếp lao xuống hồ, Thư Đường muốn chạy nhưng lại bị đuôi cá của người cá nhẹ nhàng vung lên, cô được hung thú kia nhấc lên khỏi mặt nước.
Cô ngã cả người vào trong bờ ngực lạnh băng của người cá.
Thư Đường la to ‘cứu mạng’, người cá lại làm bộ như muốn cắn cổ cô—-
Một dữ tợn, một vờ vịt.
Nhưng khi cả hai mắt chạm mắt nhau, đôi trông thấy đối phương trong đôi mắt nhau.
Những cánh hoa bồng bềnh trong hồ, ánh hoàng hôn chạng vạng len qua bóng cây, khiến nó lốm đốm mà xinh đẹp.