Chiều nay, Thư Đường nhận được điện thoại của mẹ Thư.
Bên đầu kia mẹ Thư vang tiếng xoa mạt chược xào xạt.
“Đường Đường, cuối tuần con có rảnh không? Mẹ và ba con đệ đơn trình rồi, con có rảnh thì cùng Tiểu Chúc kia đi đăng ký hủy bỏ kết duyên xứng gen kia đi nhé.”
Lần trước sau khi Thư Đường nói qua với mẹ Thư xong thì cũng bỏ luôn chuyện này ra sau đầu. Hủy bỏ kết duyên xứng gen cần phải được thông qua phê duyệt đơn trình, bước cuối cùng của quy trình cần sự có mặt của hai người, vậy nên Thư Đường cần phải đi một chuyến.
Vừa hay, Thư Đường mãi vẫn chưa nghĩ ra được cách thuyết phục người cá, tạm thời chưa đến thành phố Yến được, nên quyết định giải quyết dứt điểm chuyện này trước.
Cô thở dài thườn thượt: “Anh xem, bây giờ anh không đi xem bệnh, em chỉ một buổi chiều cũng không dám rời khỏi anh.”
Cô lại học ngữ điệu của bà mình: “Ôi chao, trời sinh tôi có cái số nhọc lòng đây mà.”
Người cá: “….”
Thư Đường cho rằng người cá sẽ bị khích tướng bởi chuyện cô muốn ra ngoài, thế nhưng ý chí người cá như sắt thép, nói không đi xem bệnh là không đi xem, nào có bị mấy cái kỹ xảo của Thư Đường bịp bợm.
Giữa trưa thứ bảy, Thư Đường đã thử rất nhiều cách, nhưng người cá đều bất động như núi, còn tỏ vẻ: Cô cứ yên tâm đi làm công việc, không cần lo lắng hắn ở nhà một mình một buổi chiều sẽ đột nhiên lăn đùng ra chết.
Tháng 7 mưa to đến vừa đúng lúc, cuốn tan cơn oi bức.
Người cá cũng không ở trong vùng cấm chờ Thư Đường.
Siêu thị ở khu 01 là vị trí nhất định phải đi ngang qua, vậy là chỉ cần thông qua ô cửa sổ, người cá có thể trông thấy rõ ràng bóng dáng Thư Đường lướt qua.
Góc người cá đứng bị máy bán hàng tự động che khuất, vậy nên người đi đường cũng chỉ trông thấy một bóng hình cao lớn, vì nhìn thoáng qua hình thể cao lớn, có chút hung dữ, nên cái góc ấy không có một ai dám tiếp cận.
Chỉ có Trần Sinh vội vã chạy đến thì do dự trong chốc lát, lại ngồi ở phía đối diện với Công Huân.
Người cá chỉ nhìn thoáng qua anh, chứ không từ chối sự tiếp cận của Trần Sinh.
Trần Sinh năm lần bảy lượt nói về chuyện đến thành phố Yến, nhưng rõ ràng người cá mảy may không hứng thú gì, thậm chí còn vì anh quá ồn mà bắt đầu lia ánh mắt cảnh cáo sang.
Vậy là Trần Sinh chỉ đành thở dài, ngòi đối diện cùng Công Huân chờ đợi.
Khi Thư Đường xuất hiện, vây cá trái của người cá giật giật, mở mắt.
Thế nhưng, lúc này đây, Thư Đường không phải quay về một mình.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác.
Trước kia Thư Đường cũng có trò chuyện với bạn học, đồng nghiệp, và quái vật đều không thích tất cả những ai đến gần cô, nhưng đến khi nhận ra hành động này của cô chỉ là xã giao bình thường, thái độ của cô với người khác khác xa với hắn, thì quái vật dần dần cũng đã thu về hết những mưu đồ ghen ghét.
Thế nhưng giờ phút này, một góc nhỏ trong quái vật cảm nhận được sự khác thường.
Xuyên qua ô cửa sổ, người cá nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người đàn ông kia.
Quái vật nhạy bén ý thức được: Người đàn ông này không như những người trước kia.
Đây là Omega đầu tiên xuất hiện bên cạnh Thư Đường, tuy rằng người cá vẫn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa A và O, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, người cá sinh ra một luồng xúc cảm sắc bén, đến từ ý thù địch bản năng.
Hai người đứng trước cửa khu 01 nói chuyện một lát.
Tầm mắt của người cá vẫn sít sao vào tên đàn ông kia.
Người kia không có vây cá sắc bén, không có hai mắt đen nhánh. Khí chất thì lại không hung hãn như dã thú giống hắn, mà ngược lại còn rất ôn hòa, đi cùng Thư Đường nom rất xứng đôi.
Mỗi khi Thư Đường đứng bên cạnh người cá, mọi người đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn họ, nơi họ đi đến, chung quanh thường xuyên chìm vào vắng vẻ quạnh hiu. Nhưng khi Thư Đường đi cùng người này, không ai thấy kỳ quái, còn đón nhận những nụ cười mỉm.
—‘Hắn’ coi bộ rất bình tĩnh, nếu không có chiếc bóng đèn chợt tối đi vì lực tinh thần không ổn định.
Một loại cảm xúc mang tên ghen ghét thổi bùng lên như bỏng cháy trong hắn.
Bầu trời mây đen như đang nói: Giết chết gã, giết chết gã!
Phảng phất như cảm nhận được nguyện vọng này, ngoài trời mưa càng thêm nặng hạt, giữa không gian âm u, nó như một tà thần mang đầy ác ý.
Nhưng may mắn thay, Thư Đường lại quay đầu nói với dì nọ: “Không phải ạ, đây là người bạn cháu vừa quen.”
Trần Sinh cảm nhận được sự biến đổi giữa bầu không khí, sợ hãi và hoảng loạn, lập tức quay đầu nhìn theo ánh mắt của người cá.
Như một hoa hồng nhỏ màu lam bị mưa tạt đến nhợt nhạt.
Ngay khoảnh khắc này, tên bảo thủ sắc sảo, ngoan cố ấy mới bắt đầu dao động trong suy nghĩ.
Hôm nay Thư Đường rất ư là thuận lợi. Vì đối phương đã có người mới, cả hai đều hy vọng có thể giải trừ se duyên càng mau, vậy nên đôi bên đều rất phối hợp.
Thư Đường không mấy hảo cảm với nhà Chúc này. Một phần là vì mẹ Thư hay phàn nàn; một phần nữa là vì nhà họ Chúc sửa họ mới lăn lộn được đến giới thượng lưu của căn cứ Nam Đảo. Chúc Diên ở vùng cấm mười năm, bên ngoài lại có một đám ngụy trang thành quan hệ họ hàng với hắn, ăn theo họ của hắn mà tận hưởng cuộc sống bên ngoài.
Thư Đường rất khó mà có được hảo cảm với anh ta, nên còn chưa hỏi đến tên đối phương đã muốn mau chóng kết thúc cuộc gặp ngày hôm nay. Thế nhưng, không biết tại sao mà sau khi nghe thấy Thư Đường hiện đang làm việc ở khu 01, thì người ta đột nhiên thay đổi thái độ lạnh nhạt ngay.
Thư Đường không sao hiểu nổi.
Anh ta muốn ăn một bữa cơm tối cùng cô, Thư Đường bèn dẫn anh ta vào siêu thị xếp hàng cướp bánh bao;
Anh ta muốn xin cách liên lạc với cô, Thư Đường liền đưa cho anh ta số điện thoại hẹn đăng kí lịch khám của viện điều dưỡng;
Cuối cùng, anh ta hỏi Thư Đường có thể đưa anh ta rời khỏi viện điều dưỡng không, Thư Đường giúp anh ta tìm một chiếc xe đạp công cộng.