Mỗi phút một giây đều hạnh phúc như thể đang nằm mơ vậy.
Nhưng quái vật không muốn thay đổi, cách duy nhất có thể làm ra hành vi cứu vãn, chính là đi đến hải đảo nhỏ không người này, ngăn chặn tin tức, không cho cô biết.
Hành động này không thể không nói chỉ là một loại lừa mình dối người.
Ban đầu Thư Đường còn muốn tìm cơ hội nói chuyện, song dần dà, khi bắt được ánh mắt của người cá.
Đôi mắt người cá tờ mờ ánh sáng, màu thuần đen như sương ngày đầu nom đã nhạt hơn đôi chút, để lộ ra chút tròng lót màu xanh lam. Nhưng đôi mắt đẹp đẽ ấy, lại có tơ máu rất nhỏ.
Điều này càng khiến cho quái vật nhìn có chút cố chấp, nhưng lại càng như một mảnh thủy tinh dễ vỡ hơn hết.
Thật ra sau khi biết được tin tức, vui sướng nhiều, nhưng Thư Đường cũng không phải là không có mê mang. Cô biết rồi sẽ có một ngày người cá khôi phục lại ký ức, sẽ tốt lên, chứ không còn như bây giờ. Chỉ không ngờ rằng ngày đó lại tới nhanh hơn so với trong tưởng tượng.
Không biết tại sao nữa, vào lúc này cô lại có một luồng xúc động đột nhiên muốn hôn hắn. Thế là, cô cũng nương theo tâm ý của mình, không nói thêm nữa, chỉ sáp đến gần, hôn lên mí mắt hắn, dùng chiếc hôn dịu dàng trấn an con hung thú ấy.
Hóa ra lúc ấy cô chỉ muốn đánh dấu người cá, chứ không phải thú tính quá độ muốn ăn thịt người.
Thư Đường thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Rồi lại ngồi trong lều bũn rũn tứ chi.
Trên đảo vang lên mấy tiếng kêu của loài chim biển, bầu không khí mát rười rượi.
Thời tiết đẹp thế này rất thích hợp đi ăn đi uống, và đi tản bộ. Song Thư Đường lại nhớ đến chuyện bị cắt ngang ngày hôm qua.
Cô trông thấy người cá đang nhóm lửa bên ngoài lều.
Thư Đường ngắt ngứ một cái cây trên đất, vẫn cất lời:
“Hoa hồng nhỏ, chúng ta về lại thành phố Yến đi.”
Người cá bên ngoài yên tĩnh một chập.
Con mãnh thú ấy ngồi bên đống lửa thật lâu, bóng hình như thể kéo dài thật dài.
Người cá quay đầu, rít lên với cô:
—Ở lại đây, cứ sống cùng nhau thế này trên phiến đảo này, không tốt ư?
Nhưng Thư Đường lại ôm đầu gối nhìn hắn, lắc đầu.
“Hoa hồng nhỏ này, nếu anh không đi tiếp nhận trị liệu, một ngày nào đó lực tinh thần bạo loạn như lần trước, thì chúng ta sẽ làm sao bây giờ?”
“Em không biết anh xảy ra chuyện.”
Cô vắt hết óc, muốn nói những lý do tích cực khác, nhưng nói đến đây, cô bỗng thấy hành vi này của mình cứ như đang nói ‘em đều muốn tốt cho anh thôi’.
Họ trầm mặc trong chốc lát.
Người cá nhìn cô, Thư Đường cho rằng người cá sẽ cãi nhau với cô.
Nhưng không có.
Người cá lựa chọn biến mất trong biển rộng.
Như một người giàu có, có thể chi hàng ngàn đô để đánh cuộc.
Nhưng trong túi quái vật, chỉ vẻn vẹn có ba xu đáng thương.
Chuyện duy nhất hắn có thể cứu vãn đó là mang Thư Đường đến nơi này, muốn gắng hết sức ở lại đây một quãng thời gian.
Thư Đường trên bờ còn có ý định thuyết phục người cá:
“Hoa hồng nhỏ này, anh còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian em ôn thi lên nghiên cứu sinh chứ? Đại học thành phố Yến rất tốt.”
“Em còn là chuyên gia trị liệu, về lý thì sau này sẽ cùng anh đến thành phố Yến phối hợp trị liệu.”
“Sau này bệnh của anh hết, sẽ không còn đau đầu nữa.”
“Chờ đến ngày anh khôi phục ký ức, hai chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn, anh như bây giờ, hai đứa mình có đăng kí cũng không có hiệu lực.”
Nhưng cô vẫn nổ lực nghĩ lý do đặng thoái thác: “Hoa hồng nhỏ này, sau này nếu anh muốn về lại thành phố Nam Đảo, chúng ta sẽ cùng nhau về, chữa bệnh cùng lắm chỉ mất có nửa năm, cứ xem như là đi chơi một chuyến đi.”
Thế nhưng càng nói, Thư Đường càng thêm hoảng loạn:
Nếu họ đến thành phố Yến, thì thật sự có ngày được về lại sao?
Người cá xông ra khỏi mặt biển, rít rít với cô: Cứ duy trì như thế này, không tốt sao?
Họ có thể ở mãi trong vùng cấm.
Chỉ cần người cá không muốn, không một ai có thể đi vào; người cá đang dần mạnh lên theo từng ngày, dù dẫn cô đi đến nơi nào cũng sẽ không bị ai can thiệp.
Dưới ánh mắt của người cá, thần kỳ thay Thư Đường lại hiểu rõ ý hắn, cô cũng không kiềm được mà dao động.
Nếu hoa hồng nhỏ làm hoa hồng nhỏ cả đời, thì sẽ tốt siết bao, họ có thể sống cùng nhau mỗi ngày, hôn môi, răng long đầu bạc.
Thế nhưng Thư Đường lại nhớ đến hộp huân chương ấy.
Thư Đường nhìn chung quanh, không biết thuyền bị người cá neo ở nơi nào, trên biển không có một vật gì.
Thư Đường lấy nước và thuốc, lên đá ngầm gọi một tiếng: “Trân Trân!”
Trân Trân mau chóng xuất hiện.
Thư Đường bơi qua, bò lên lưng Trân Trân: “Trân Trân, chúng ta đi tìm ba mày nào.”
Mới đầu Thư Đường còn rất lo lắng không biết có thể lặn xuống biển được không, nhưng Trân Trân lại rất thông minh, mang Thư Đường đến giữa một bãi đá ngầm gần đó.
Thế nhưng, như thể cảm nhận được lực từ trường có chút hỗn loạn về lực tinh thần của người cá, vừa đưa Thư Đường qua đó, Trân Trân liền cong mông bỏ chạy vội.
Cô cứ đi đi dừng dừng, chú ý bóng hình phía sau.
Nhưng người cá phía sau còn chưa đuổi kịp.
Cô đã thấy con thuyền cứu hộ gần đó.
Cô bò lên trên thuyền, gọi to một tiếng Trân Trân, vừa quay đầu đi, đã không thấy bóng cá.
Cô lập tức sai Trân Trân chở đến con thuyền.
Mãi đến khi bị Trân Trân dẫn đi khỏi hòn đảo, người cá vẫn không xuất hiện.
Thư Đường ngồi trên boong tàu đón gió, có chút tức giận.
Thư Đường không muốn thay đổi cuộc sống thế này. Hơn nữa đến thành phố Yến, rõ ràng người cần bất an và căng thẳng nên là cô mới đúng.
Cô không biết mình ngây người bao lâu, mãi cho đến khi bóng đêm dần buông, cô mới nhớ ra thức ăn trên khoang thuyền đến bị cô dọn lên trên đảo.
Kết quả vừa quay đầu lại, cô đã thấy thuyền đi xa thật xa.
Cô ngồi một lát, lại móc cần ra câu cá: Mặc kệ thế nào, cơm chiều vẫn phải ăn.
Thư Đường cảm thấy cô không hề yêu người cá chút nào đâu. Hắn không thông cảm cho cô, còn vô tình ném cô trên biển rộng mặc cô đói bụng.
Lúc Thư Đường tức giận lo cho bản thân, lại hoàn toàn quên mất một chuyện:
Trân Trân không thấy đâu, thuyền thì lại không có tính năng tự động điều khiển, thì thuyền nó ra khơi như thế nào chứ?
Tức rồi tức, Thư Đường nhận ra mình câu được cá rồi.