Người cá đột nhiên gọi cô một tiếng ‘Đường’.

Không biết tại sao, Thư Đường cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu sang nhìn hắn, hỏi dò: “Hoa hồng nhỏ, sao thế?”

Nhưng giây tiếp theo, người cá đã kiềm chặt lấy eo cô, như thể điên cuồng mà hôn lấy hôn để cướp đoạt hết hô hấp của cô.

Cô co rụt ra sau, bàn tay lạnh như băng ẩn chứa đầy nổi ghen ghét và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, nắm lấy phần da thịt nơi eo cô.

Trước khi cô hít thở không thông, người cá đã buông nhẹ cô ra.

Cô chưa hiểu ra sao, còn không kịp bắt lấy hơi thở, đã bị người cá lần nữa điền cuồng hôn tới.

Hai chân cô bị người cá bắt lấy, tách ra kẹp qua vòng eo mạnh mẽ của người cá, lưng cô tựa vào tủ lạnh, gần như bị cao hung thú cao lớn che khuất toàn bộ cơ thể.

Một hồi lâu sau, khi hơi thở cô không còn đều nữa, miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, túm được tóc người cá đẩy ‘hắn’ ra, thật ra sức lực này rất nhỏ, nhưng sau khi cảm nhận được chút sức lực nhỏ bé không bằng cái lóng tay này đẩy ra, người cá vẫn thuận theo lực đẩy mà lùi ra hai centimet.

Thư Đường thấy bản thân thật sự đã bị hôn đến ná thở, cô vừa ổn định lại hô hấp vừa trừng người cá: “Anh, anh muốn hôn chết em ở đây đấy à?”

Người cá ngước mắt lên, trong ánh mắt tràn ngập sự điên loạn.

Trong nháy mắt ấy, Thư Đường cho rằng người cá đang muốn nói: “Đúng vậy.”

Nhưng quái vật mở miệng, là âm giọng khàn khàn và thành khẩn: “Thật xin lỗi.”

Vì hung thú ta, đang rất chân thành, rất thật lòng muốn ‘hôn chết’ cô, nên mới cảm thấy có lỗi mà xin lỗi.

Thư Đường còn chưa kịp rối rắm xem từ khi nào mà người cá học được từ xin lỗi, cô chỉ nghe theo bản năng nghĩ rằng người cá xin lỗi thì có nghĩa là không có ý định tiếp tục nữa. Nhưng khi cô định di chuyển, thì người cá lại không có ý định buông cô ra.

Ánh mắt người cá trở nên cực kỳ u ám, khiêng thẳng bé mèo lên lầu, mở cửa phòng ra, ném cô lên trên giường. Lúc chìm vào chiếc nệm mềm mại, Thư Đường hãy còn ngu ngơ, nhưng giây tiếp theo, những chiếc hôn hỗn loạn và điên cuồng đã dừng lại nơi eo cô.

Tay người cá cực thon và dài, lại rất lớn, nhờ những mạch máu xanh lam mà trông hắn càng thêm ưu nhã và xinh đẹp, bàn tay to xinh ấy lúc này đang trực tiếp khống chế eo cô. Bản năng của loài thú là dùng hơi thở của chính mình bao trùm lấy mùi hương xa lạ.

Thư Đường vừa cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt đầy tính xâm lược này. Cùng yết hầu xinh đẹp đang lăn trượt, phảng phất như dục vọng được hiện thực hóa. Thư Đường gần như đã không dám đối diện với người ấy. Giữa màn pheromone càng thêm nồng đậm, cô càng bật ra những tiếng hít thở mà chính bản thân cô nghe còn thấy kinh ngạc, chìm vào chiếc nệm mềm.

Thư Đường đã từng nói với người cá thế này, chọc cô tức giận thì phải xin lỗi, xin lỗi rồi cô sẽ tha thứ cho ‘hắn’.

Vậy là suốt một đêm, hung thú này đều rất thành khẩn nói lời xin lỗi, Thư Đường cảm giác đầu mình như muốn nổ tung ra, vốn dĩ cô chỉ có bốn phần ngại ngùng, kết quả đối phương quá nghiêm trang, xin lỗi quá chân thành tha thiết, liền dâng lên tận bảy phần. Cô tức giận nhấc chân lên muốn đá người cá, thế là bàn chân lập tức nằm trong lòng bàn tay thô ráp của quái vật.

Rồi đến cẳng chân, và bên trong đùi đều trải rộng dấu hôn.

….

Mưa to buông xuống đến hơn nửa đêm.

Thư Đường trốn trong chăn trừng mắt nhìn người cá.

Bé mèo hỏi ‘hắn’ ở đối diện, có phải hắn biến thành cún rồi không. Về chuyện này, người cá không phản bác. Vì đuối lý nên cả đêm nay quái vật đã biến thành trạng thái đánh không đánh lại, mắng không dám cãi.

Thậm chí khi cô quăng cái gối đến, con quái vật vẫn tiếp được, rồi không nói không rằng cúi người xuống, thái độ 10 điểm giao trả cho cô.

Nhưng hiển nhiên, lại là cách gây tức giận nhất.

Thư Đường muốn người cá chạy sang phòng bên cạnh ngủ, nhưng lúc cô vừa chui ra khỏi chăn, bắt gặp ánh mắt của người cá.

Bình tĩnh mà nguy hiểm.

Chỉ mỗi cái liếc mắt kia, Thư Đường lập tức cảm nhận được người cá của đêm hôm nay không còn giống như người cá của mọi khi nữa.

Vậy nên bé mèo chỉ dám bắt nạt kẻ yếu vội rụt về lại chăn một lần nữa, nuốt hết những từ ngữ muốn đuổi hắn đi.

Có chăng là trời mát ngủ ngon, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trên không của thành phố, một con quái vật khổng lồ tỉnh giấc, một màn đen u ám bao trùm toàn bộ tòa cao ốc.

Giữa màn mưa đêm, quái vật cao lớn cầm một chiếc ô màu lam nho nhỏ, theo mùi hương lần tìm đến biệt thự của nhà họ Chúc.

Giữa những tia chớp, bóng người thon dài cũng bị kéo dài ra.

Người mở cửa là một tên đàn ông.

Lúc giả mạo làm họ hàng của Chúc Diên, gia đình này kiếm được vô số, nhờ đó xây được biệt thự xa hoa;

Nhưng người họ hàng thân thích mà họ giả mạo, lúc này đã thật sự đội mưa đến gõ cửa nhà họ….

Rồi sau đó, một tiếng thét chói tai rạch ngang bầu trời đêm mưa.

Khi bóng đen cao lớn ấy thong thả đến gõ cửa thăm hỏi, quái vật nhìn thấy mùi hương tên đàn ông cố ý để lại trên người bé mèo.

Phía sau quái vật, những hạt mưa đen đập vào cửa sổ, trên cửa sổ để lại từng dấu tay ướt đẫm, đèn điện cùm cụp một tiếng rồi nổ tung.

Những câu chuyện ma kinh dị trong đêm mưa.

Tên đàn ông thét lên chói tai, rồi hôn mê bất tỉnh.

Trong đêm tối, một tiếng cười nhạo lạnh lẽo vang lên.

Lúc Thư Đường tỉnh dậy, vừa đã ngừng vào nửa đêm rồi, bên ngoài trời đang hừng nắng sáng sủa.

Nhưng người cá lại không có ở đây. Hôm qua Thư Đường mơ màng cảm giác được, sau khi cô ngủ không bao lâu, người cá đã rời khỏi tòa Bastille, nhưng cô lại không biết người cá rốt cuộc đã đi đến nơi nào.

Khi cô mang dép lê xuống lầu, thì bắt gặp người cá vừa mới trở về.

Dù bên ngoài trời đang đẹp, nhưng tòa Bastille không bật đèn thì trông vẫn rất âm trầm, khoảnh khắc người cá xuất hiện ở cửa, vẫn cứ giống một nhân vật chính trong một câu chuyện kinh dị xa xưa.

Người cá đi trắng đêm không về, mãi đến rạng sáng mới quay lại, đứng trước cửa tỏ vẻ không có gì mà hỏi han cô: Hôm nay có muốn đi ra ngoài không?

Đây là câu hỏi trí mạng, vì chỉ cần Thư Đường lại đi tìm cái tên Omega kia, đối phương sẽ mất mạng ngay. Bạn sẽ chẳng thể trông chờ vào một con quái vật quá mức mạnh mẽ, nó sẽ giữ vững lý trí giữa sự ghen ghét điên cuồng được.

Nhưng Thư Đường nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài một lát, vội lùi về sau đi nấu sữa bò. Cô nói, “Hôm nay cứ ở trong nhà vậy đi.”

Nhờ thế, nội tâm đang sôi trào nỗi ghen ghét của người cá đã chậm rãi ổn lại.

Song, người cá vẫn cứ không yên tâm.

‘Hắn’ an tĩnh lại, nghiêng nghiêng đầu, cánh cửa đá của Bastille đằng sau liền đóng lại.

Phát ra một tiếng vang thật lớn.

Nếu Thư Đường nhạy bén một chút, sẽ nhận ra được ngày hôm qua người cá rời khỏi vùng cấm, hẳn là đã làm ra chuyện gì đó rồi.

Tuy rằng ý định ban đầu của quái vật là không hy vọng Thư Đường sẽ đi tìm người kia. Nhưng bộ dạng và hành động đáng sợ quá khác bình thường, hành vi thể hiện ra vô cùng dễ khiến người khác hiểu lầm. Liên hệ qua lại một chút, thì rất dễ liên tưởng đến hành vi cầm tù play cố chấp.

Nếu mà cảnh giác chút xíu, nhất định sẽ cảm nhận được rằng sau khi con quái vật này thấy cô buông lỏng phòng vệ, sẽ càng bộc lộ ra vẻ mặt hung hãn và cố chấp. Nếu nhát gan chút xíu, sẽ cảm thấy sợ hãi, có ý định chạy trốn, một khi không cẩn thận, sẽ biến thành cốt truyện tình yêu ngược luyến và cưỡng chế yêu.

Chỉ có điều Thư Đường trơ mắt nhìn người cá đóng cánh cửa lại, hồn nhiên không hề cảm giác được sự hung ác và nham hiểu của quái vật, cũng không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cô cầm sữa bò nóng đi đến bên cạnh người cá: “Nếu anh định đóng cửa thì nhân tiện lên trên lầu phơi chăn luôn nhé.”

Vai chính phim kinh dị: “….”

Thư Đường quay đầu mắt đối mắt cùng hắn.

Thư Đường: “Anh có biết trên lớp bề mặt của chăn có bao nhiêu vi khuẩn không?”

Vai chính phim kinh dị trầm mặc một lát, quay đầu đi, ngoan ngoãn ra ngoài phơi chăn.

Thư Đường đứng trên ban công thăm dò, tiếp tục chỉ huy:

“Ôi này, hoa hồng nhỏ, nhân tiện anh bón phân cho cây cà chua của em luôn nhé.”

Vai chính phim kinh dị quay đầu đi bón phân cho cây cà chua của Thư Đường.

Lúc người cá tưới nước cho cây cà chua, trơ mắt nhìn Thư Đường bị nhốt trong lâu đài đang xông ra.

Cô huơ tay đi dến bên cạnh hắn, hỏi: “Hoa hồng nhỏ, một ngày anh uống bao nhiêu nước thế?”

Người cá nhìn cô đầy kỳ quái, ý hỏi: Cô rốt cuộc đã ra ngoài bằng cách nào thế?

Thư Đường tỏ vẻ không hiểu nổi mà nhìn hắn: “Đi cửa sổ đó!”

Cô còn hừng hực hứng thú mà trình diễn một lần, bò từ cửa sổ nhỏ hẹp ra, bò được một nửa thì ngoảnh đầu lại: “Thất thần làm gì vậy, anh đẩy em vào đi nào.”

Quái vật: “….”

Chờ đến khi người cá quay về, cô còn rất tò mò, “Anh đóng cửa lớn làm gì thế? Vì dạo gần đây có nhiều côn trùng nhỏ quá ư?”

Thư Đường đốt một cây nhang muỗi, thong thả và ung dung quay về xem TV, hồn nhiên xem như chuyện này chẳng có gì là to tát.

Cái gì mà cưỡng chế yêu, cái gì mà Vai chính phim kinh dị, dù có ở lại trong ngục tù, thì vẫn phải sống cuộc sống ngày ba bữa cơm, có mắm ăn mắm có muối ăn muối, đều tắm rửa giặt giũ cả.

Đây là thế giới quan của mèo.

Thần kỳ thay, với thái độ kỳ lạ ấy, quái vật cũng dần buông lỏng sự cố chấp của mình. Nhất là khi Thư Đường bảo người cá tiện tay kéo cô lên, người cá đã khôi phục lại trạng thái bình thường, hơn nữa còn có ý định treo bé mèo nhà mình lên cây cơ.

Thật ra Thư Đường đã nhận được một tin tức từ chỗ mẹ Thư.

Chuyện này nói ra thì có chút sâu xa khó hiểu. Nghe nói nhà họ Chúc làm ra chuyện trái với lương tâm nên bị quỷ quậy, vào một đêm của hai ngày trước, trên cửa sổ xuất hiện dấu tay quỷ dị, hù dọa cho cả gia đình nọ nửa đêm suýt chút nữa phát điên lên, ngày hôm sau gặp ai cũng nói rằng mình gặp quỷ, yêu cầu cảnh sát túc trực bảo vệ họ 24/24.

Ngay sau đó, nhà họ Chúc bị điều tra và dính tham ô chi phí hậu cần của căn cứ, bị cách chức. Dù sao mấy năm này họ ăn theo cái họ mà kiếm được không ít của hời, mà số tiền tham ô lại rất lớn, nên không tránh khỏi số phận xộ khám.

Sau khi Thư Đường biết chuyện này, đã thở phào một hơi, trực giác cho cô hay, sau khi đối phương biết cô được điều đến làm việc ở khu 01 thì thay đổi thái độ hoàn toàn, đoán chừng là chẳng có lòng tốt gì, cô còn có hơi lo lắng bọn họ sẽ dây dưa với ba mẹ cô, bây giờ thì không cần phải ôm mối muộn phiền này nữa.

Cô quay sang nói chuyện này với người cá.

Tay người cá khựng lại, nhìn chằm chằm cô với vẻ quái lạ trong chốc lát, không nhìn thấy được chút tiếc nuối gì từ trên gương mặt cô. Thậm chí còn bắt gặp được vẻ mặt hóng chuyện bừng bừng của cô.

Người cá bị thái độ hồn nhiên không thèm để ý này của cô lấy lòng, lắc lắc đuôi cá, u ám bao trùm cả người bỗng chốc hóa thành hư không.

Người cá rướn người qua, cắn nhè nhẹ lên ngón tay cô.

Thư Đường còn không hay biết, hoa hồng nhỏ của cô mém chút nữa đã chết chìm trong biển giấm.

Cứ thế, một hồi phong ba vô hình trôi qua.

Mặc dù có chút khác biệt về việc có đến thành phố Yến hay không, thì ngày vẫn dần trôi.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Thư Đường cứ có cảm giác người cá đã không còn thái độ quá mâu thuẫn đối với việc đi chữa bệnh như trước nữa rồi.

Trước kia lúc Thư Đường vừa nhắc đến, người cá liền hôn cô, hoặc là đè cô vào giữa đuôi cá, thế nhưng hiện tại, thái độ bất hợp tác của người cá đã tốt hơn rất nhiều. Chỉ là cắn mãi không nhả ra.

Ghen ghét có sức mạnh rất lớn, khiến cho quái vật lần đầu tiên nảy sinh hiện trạng không thỏa mãn.

Thời gian nhoáng cái, đã đến ngày mười tháng bảy. Cách ngày họ nhận được tin, đã qua mười ngày.

Ban ngày Thư Đường xem tài liệu mà Trần Sinh gửi đến, nhìn các trường hợp chết đi sau bạo loạn lực tinh thần, cô dần dần trở nên sốt ruột.

Nhưng Thư Đường cũng không tiện thúc giục người cá, cô sợ chút dao động của người cá sẽ bị sự sốt ruột của mình nuốt sạch.

Không biết có phải là vì xem quá nhiều dẫn chứng hay không, chất lượng giấc ngủ của Thư Đường vốn rất tốt, nhưng có lẽ vì ban ngày nghĩ đến cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, Thư Đường bắt đầu gặp ác mộng.

Cô mơ thấy thể tinh thần của người cá biến thành một màn sương đen mơ hồ, mở trừng đôi mắt dữ tợn trên không trung thành phố, phá hư mọi thứ, ‘hắn’ đã không còn ý chí, cũng đã mất đi nhân tính, và rồi sau đó là những trận tàn sát điên cuồng, mất sạch mọi lý trí.

Cô đứng trên tàn tích của thành phố, quay đầu là phòng ốc đổ nát, cô đi về phía trước, nhưng lại không tìm thấy người cá ở bất kỳ nơi nao.

Cô thường xuyên không thể tỉnh lại trong những cơn mộng như thế, không thể tìm được đường ra.

Giấc mộng này không phải là những phỏng đoán vô căn cứ, vì ban ngày Thư Đường đã nhìn thấy quá nhiều trường hợp như thế ngoài đời thực.

Thư Đường biết, nếu không trị bệnh, một ngày nào đó nó sẽ là tương lai của bọn họ.

Vì giấc mộng này, khiến cô luôn bừng tỉnh vào nửa đêm.

Mãi cho đến khi ôm đuôi cá người cá, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, cô mới tìm về đủ cảm giác an toàn.

Những cơn ác mộng về đêm này, Thư Đường không có nói cho người cá biết, vì cô cảm thấy nói ra chuyện này vào thời điểm hiện tại sẽ trở thành niềm xui.

Thật ra, Thư Đường còn một việc chưa nói cho người cá.

Có đôi khi Thư Đường cảm thấy, bản thân đang nhân lúc cháy nhà hôi của mới nhận được sự ỷ lại và tình yêu của người cá.

Ngày nào mà người cá còn chưa tốt lên, thì ngày đó Thư Đường vẫn còn cảm thấy bản thân lén lút giậu đổ bìm leo. Như kẻ cướp gặp được người hôn mê vậy, lúc Chúc Diên mất trí nhớ, cô ỷ vào chuyện Chúc Diên hoàn toàn không hay biết gì, mà tùy tiện xâm nhập vào thế giới của hắn.

Đây cũng chính là ngõ cụt mà cô mãi không tìm thấy đường ra trong giấc mộng kia.

Cô cho rằng chuyện mình giật mình tỉnh giấc vào ban đêm người cá sẽ không biết. Nhưng chung chăn chung gối mà, ban đêm cô có xoay người thì với thính giác cực tốt, người cá vẫn có thể nhận ra được.

Buổi tối lúc cô còn trằn trọc trong giấc mộng, người cá sẽ kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, như đang an ủi một đứa trẻ ngất liệm đi, mãi cho đến khi cô dần dần bình tĩnh lại khỏi cơn mộng.

Sau khi phát hiện ra cô giật mình tỉnh giấc giữa đêm, trước khi ngủ người cá sẽ nấu sữa bò an thần cho cô.

Nhưng lúc nấu sữa bò, người cá cao lớn lại cụp mắt.

Cán cân vốn đã lỏng lẻo trong lòng lại bắt đầu nghiêng về một phía.

Người cá không muốn thay đổi trạng thái hiện tại. Hắn không thích trở về làm Chúc Diên, càng không thích thành phố Yến chút nào, chỉ muốn làm hoa hồng nhỏ bên cạnh cô thôi; hơn nữa, người cá cảm thấy ký ức về cuộc sống trong quá khứ không mấy quan trọng với bản thân cho lắm.

Sau mười năm biến dị, con quái vật này đã quen với cuộc sống của hiện tại, biển rộng thênh thang, và không gian như một sự tự do, đấy mới là thế giới chân chính thuộc về người cá.

Chỉ là, ‘hắn’ đem lòng yêu một bé mèo trên cạn.

Vào nửa đêm, người cá phát hiện, Thư Đường lại giật mình tỉnh giấc.

Chờ khi đến cửa phòng bếp rồi, ‘hắn’ bỗng nghe thấy một vài tiếng thỏ thẻ, mới chợt nhận ra rằng: Cô đang khóc.

Ngay khoảnh khắc giây lát ấy, người cá cứng đờ.

Trong nháy mắt ấy, quái vật sắc bén mới mơ hồ hiểu ra một điều:

Có lẽ trong tình yêu, thỏa hiệp mới là hành vi bình thường.

Nửa đêm Thư Đường bò dậy uống nước, ấy thế nào ban đêm quá tối, bậc cửa của tòa thành làm từ đá, vừa cao vừa rắn chắc. Khi Thư Đường đi ngang qua không nhìn thấy rõ, bất cẩn đá phải nó ở phía trước: “….”

Nếu cơn đau mà có phân cấp bậc, thì đá trúng ngón chân ắt sẽ không hề thua kém kim đâm ngón tay.

Thư Đường cảm giác ngón chân của mình muốn tàng hình, linh hồn bị đau đến tan ra.

Cô ôm chân cong lưng ngồi xổm xuống, nước mắt sinh lý ào ạt ứa ra bên ngoài.

Người cá đứng cách đó không xa nhìn thấy cô đang ôm chân, bả vai run lên. Người cá biết hai ngày này cô ngủ không ngon giấc thì nửa đêm sẽ đi ra ngoài, lại không ngờ cô sẽ trốn đi khóc.

Người cá có chút lúng túng. Sự áy náy nháy mắt như thủy triều dâng lên bao phủ lấy con quái vật. Người cá cúi đầu nhìn bé mèo nhà mình, lặng lẽ mở miệng, muốn nói gì đó đặng trấn an cảm xúc của cô.

Thế nhưng quái vật tuy biết nói nhưng lại không nói được nhiều, miệng lưỡi thì vụng về, nào có cho cô được niềm vui gì.

Cuối cùng, người cá trầm mặc trong chốc lát.

Bỗng nói: “Được.”

Thư Đường đau đớn ôm chân nghe thấy tiếng bước chân, khi cô còn đang đắm chìm trong cảm giác đau đớn ngón chân muốn vỡ nát, và có nên cắt luôn ngón chân đi không, thì nghe được âm thanh của người cá, cô sửng sốt một chập.

Thư Đường vẫn duy trì tư thế này ngẩng lên, vì vừa mới đá phải góc tường, nên ngón chân sưng tấy cả lên.

Người cá cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ tư thế của Thư Đường.

Bé mèo khóc đến bất lực như trong tưởng tượng vụt tan, chỉ có một bé mèo nhe răng trợn mắt, che chân vì đau.

Người cá: “….”

Thư Đường lập tức phản ứng lại ngay, kinh ngạc và vui mừng đến quá nhanh, như trận gió lốc.

Vừa thấy người cá sắp sửa lên tiếng, Thư Đường hoài nghi người cá muốn đổi ý, thế là như một con cua bò ngang cọ cọ dịch dịch đến bên cạnh người cá, ôm siết chặt lấy hắn, cả người treo trên thân người cá.

Cô cảnh giác: “Anh đã đồng ý rồi, hai tai em đều nghe thấy, anh không được đổi ý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play