Dọc đường đi Thư Đường cứ mãi tự hỏi rốt cuộc người cá đang gạt cô điều gì.
Thử hỏi xem, nếu một ngày nào đó bạn trai bồ dọn hết gia sản, dẫn vội dẫn vàng bồ trốn đến một ngọn đảo, bồ hoàn toàn có thể chọn giữa việc cướp ngân hàng hoặc phóng hỏa cùng anh ta, thế bồ sẽ chọn gì?
Và thế là, tuy rằng phong cảnh trên biển rất đẹp, song Thư Đường lại không có tâm trạng nào mà thưởng thức.
Cô đội một cái túi nhựa đen có hai cái lỗ trên đầu, thó đến gần hỏi người cá: “Hoa hồng nhỏ này, có phải anh định đi cướp ngân hàng không?”
Khoan đã, nếu thật sự có chuyện gì, thì sao người cá có thể ngồi đây câu cá, chắc hẳn đã dẫn cô đi vèo vèo ra ngoài đảo xa từ tám hoánh rồi.
Thư Đường quay đầu, không thể tin nổi.
Người cá biếng nhác nhìn cô, còn duỗi tay ra xoa xoa tóc cô, cứ như đang xoa lông một bé mèo có chỉ số thông minh không quá cao, rồi còn vỗ về đầu cô.
Thư Đường: Cái ánh mắt gì thế kia?!
Thư Đường nhào qua giành giật cần câu của hắn, lại bị người cá giữ lấy đè lên lan can.
Người cá vùi trong cổ cô cười đến run người.
Thư Đường giận dữ đẩy người cá ra, song đẩy không nổi, cô tức giận nằm yên, cứ như một con cá mặn trườn lên bờ ngực người cá, tứ chi nằm liệt.
Người cá duỗi tay ra chọc chọc cô, Thư Đường không chịu nhúc nhích.
Thư Đường hạ quyết tâm không thèm để ý đến người cá, nằm rất lặng.
Cho đến khi người cá trông về phía Trân Trân rít lên mấy hồi—-
Trước khi Trân Trân phun nước, cô bò cái vèo trốn khỏi khoang thuyền.
Thư Đường: “Hoa hồng nhỏ, anh đê tiện quá đấy!”
Tiếng cười của người cá bên ngoài quá bùi tai, Thư Đường tức giận thăm dò, kết quả lại thấy người cá khi cười rộ lên đẹp trai đến lạ, nhất là khi đứng dưới ánh mặt trời, trông giống như đúc dáng vẻ hăng hái đầy khí phách trong bức ảnh kia.
—Cô thì thích đến lạ.
Khi Thư Đường phát hiện ra ý nghĩ của mình, cô ngây người trong chốc lát, thầm nghĩ:
Người cá quay đầu sang nhét cần câu vào tay cô, tỏ vẻ em ngon thì em lên đi.
Cuối cùng Thư Đường đã phát hiện ra chuyện mà người cá không biết làm, cô móc cần câu tiếp tục câu cá, chuẩn bị bộc lộ tài năng trước mặt người cá. Dù sao thì lúc còn nhỏ cô đã từng theo chân ba, lên lớp lá đã bắt tay khổ luyện kỹ thuật câu cá.
Nhưng Thư Đường câu lâu thật lâu, không câu lên được một thứ gì.
Thư Đường có chút sốt ruột, vì người cá vừa đi ra ngoài còn chưa trở về, nếu trước khi người ta về mà cô vẫn chưa câu được con cá nào, lời phét đã nói như bát nước đổ đi.
Cho đến khi Thư Đường chạy đến thành tàu thì thấy—-
Bên cạnh cần câu cá của cô có thêm một người cá.
Quan trọng nhất là, Thư Đường vừa lên đảo liền trông thấy cây chuối cách đó không xa, và dừa khắp mọi nơi. Nếu còn ở thế kỷ 21, Thư Đường sẽ không quá nhiệt tình với những loại trái cây này đến thế, nhưng ở khu an toàn lâu vậy rồi, cô có cảm giác bản thân có khả năng thoái hóa thành một con chim, điên cuồng mổ chuối.
Cả đoạn đường theo người cá cô toàn vặt chuối, vặt đến lúc không còn cầm được nữa, cô bèn đi qua, đến bên cạnh người cá, cầm tay anh đặt lên cổ áo mình.
Người cá cúi đầu đối diện với cô.
Thư Đường: “….”
Người cá: “….”
Vậy là, động cơ người cá khởi động, Thư Đường thuận lợi ôm chuối đi đến chỗ ở tạm thời của bọn họ.
Trên đảo nhỏ có một vách đá, không cao lắm, nhưng đi lên đỉnh vách đá thì bên dưới có một cái hang động. Bên trong khô ráo thoáng gió, rất hợp để nghỉ phép.
Sau khi Thư Đường mang mùng mền tạm trải vào trong, trực tiếp dùng đuôi cá khui một quả dừa.
Cô giã hai quả chuối vào trong quả dừa, làm thành một ly sinh tố chuối dừa, cắm một cái muỗng lên trên cùng, găm một cái ô che nắng.
Thư Đường cảm thấy nhân sinh của mình đã được thăng hoa.
Cách du lịch yêu thích nhất của Thư Đường không phải leo núi cũng không phải check in điểm này điểm kia, mà là tìm một nơi non xanh nước biếc, nằm đón gió.
Cô nằm trong hang cạnh vách đón gió, cảm thán:
“Đây mới là sống chứ!”
Người cá lắc lư đuôi, ra chiều tán đồng.
Cả hai không nhúc nhích, biếng nhác nằm cạnh nhau, nằm bên trong ngắm cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt.
Nhưng nằm rồi nằm, Thư Đường cứ cảm thấy hai người cứ như một đôi vợ chồng già về hưu.
Hơn nữa cũng không biết có phải là vì gần mực thì đen gần đèn thì rạng hay không, người cá bấy giờ nom cũng lười biếng.
Song lười biếng cũng có chỗ tốt của nó, dù sao thì đó nay dáng vẻ của người cá cứ tối tăm âm u đến cực hạn, nhưng hiện tại thì đã sáng sủa hơn, hoạt bát hơn rồi.
—Hiển nhiên, cả thế giới cũng chỉ có Thư Đường mới cho rằng người cá ‘sáng sủa’.
Sau Thư Đường quay đầu chia sẻ phát hiện này với người cá.
Mãi cho đến khi những ngón tay to xinh kia bắt đầu dời xuống dưới eo cô, Thư Đường mới tỉnh táo lại, cô la vội: “Trân Trân, Trân Trân còn đang nhìn kìa!”
Thư Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một chiếc máy bay trực thăng, đang bay vèo vèo xuống dưới quăng bánh bao giấy. Song rất mau sau, người cá ngước mắt nhìn thoáng qua, chiếc máy bay kia cũng vì thế bay đi vèo vèo, tốc độ cực kỳ nhanh, những mảnh giấy kia đều bị ném vào trong biển rộng.
Thư Đường nói: “Ầy dà, ai mà không có tố chất gì thế.”
Chạy đi xa như vậy chỉ để ném rác xuống biển thôi cơ đấy.
Thư Đường cho rằng đây là biểu hiện khác của cho việc phẩm chất ngày một đi xuống của Liên Bang, nên không miệt mài đuổi theo nữa.
Người cá đang bảo Thư Đường vứt đi món đồ trong tay.
Nếu đổi sang người khác khi đối diện với tình huống hiện tại: Trong một tòa hải đảo ngăn cách với thế giới loài người, máy truyền tin trong tay cô còn đang bị mất tín hiệu. Đối diện là quái vật mạnh mẽ. Ắt sẽ cho rằng quái vật hỉ nộ vô thường đó muốn tổn thương cô.
Chỉ là Thư Đường biết rằng, quái vật ấy, là người thương của cô mà.
Vậy nên cô ném đi chiếc bình phiêu lưu vào biển.
Đoạn đi về phía tảng đá ngầm, tự nhiên quá đỗi vòng lấy eo người cá.
Mãi đến khi đầu óc Thư Đường bị hun choáng váng, đại não không đủ máu lưu thông, người cá mới thả lỏng cô ra, còn cắn lên khóe môi cô một miếng.
Chờ đến khi hô hấp bình ổn lại, Thư Đường lại muốn nhắc đến chuyện bình phiêu lưu.