Chừng vì là có sự tồn tại của bé mèo, giấc mơ đến từ đoạn ký ức sâu trong vực thẳm cũng đã xảy ra một ít biến hóa.

Sự âm u, lạnh băng vào một buổi chiều mười năm trước biến mất.

Tại tòa cô độc ấy, có một bé mèo lông xù xù bầu bạn, cùng ngắm cảnh hoàng hôn đẹp nhất trên đời.

Thư Đường nhận thấy vây cá sắc bén của người cá chậm rãi thả lỏng lại. Cô khó khăn bò ra khỏi lồng ngực người cá, xuống lầu lấy mấy viên thuốc giảm đau thần kinh, còn nhân tiện cầm một lọ thuốc an thần lên.

Thế nhưng đến khi lên lầu, Thư Đường vừa mở cửa đã thấy tay người cá đặt trên bụng, dựa vào tường khẽ nhíu mày.

Chờ khi nuốt thuốc xuống, người cá vẫn chưa bớt chau mày, mà vẫn luôn duy trì tư thế kia, sắc mặt trông tái nhợt, dáng vẻ vô cùng không thoải mái.

Thư Đường thấy cái dáng này trông không khác Tô Nhân khi bị đau dạ dày.

Nhưng thân thể người cá sau khi biến dị mạnh hơn so với người thường vô số lần, sao có thể đau dạ dày được chứ?

Thư Đường bỗng nghĩ: Nếu người cá có lại ký ức của quá khứ, vậy thì động tác này rất có thể là dư âm từ ký ức bị đau dạ dày.

Tuy rằng đoán chừng người cá không phải đau dạ dày thật, xong Thư Đường vẫn xuống lầu tìm một viên thuốc đau dạ dày có tác dụng phụ khá nhỏ.

Lúc mở viên thuốc ra, Thư Đường còn nghĩ: Quá khứ của hoa hồng nhỏ, dường như không giống như cô tưởng tượng lắm.

Trong một lần ở khách sạn, Chúc Diên như một con sen tư bản tăng ca quá độ đến chán đời;

Lúc đó bị bệnh đau dạ dày rất nghiêm trọng, cũng giống như bọn họ mỗi khi tăng ca thì sẽ không có thời gian rảnh để ăn cơm.

Trước kia Thư Đường tăng ca cũng như thế, cơm chiều ăn được hai miếng đã phải chạy đi trực đêm, thi thoảng còn phải vừa ăn sáng vừa đi kiểm tra phòng, cô từng hai lần bị đau dạ dày rất khó chịu, đi khám thì bác sĩ dặn dò cô phải ăn cơm đúng giờ, nếu không nhất định sẽ bị đau dạ dày mãn tính.

Nhưng khi đó cô còn là một đứa thực tập sinh, còn Chúc Diên trước kia là nhân vật lợi hại như vậy, bác sĩ tư nhân hẳn phải rất nhiều, sao lại còn mắc phải đau dạ dày nghiêm trọng đến vậy chứ? Không có ai nhắc hắn ăn cơm đúng bữa, cũng không có ai chăm bệnh dạ dày cho hắn sao?

Thư Đường phát hiện ra, có khả năng hình tượng vẻ vang của Chúc Diên mà Thư Đường hằng tưởng tượng không giống lắm.

Như miếng cải thìa không ai thương.

Vậy nên cô đến bên người cá, chui vào trong lồng ngực cải thìa biến dị dài hai mét, thở dài một hơi.

Sáng hôm sau, lúc Thư Đường tỉnh dậy, người cá hãy còn chưa tỉnh.

Thư Đường không xác định chắc chắn lắm tinh trạng hiện tại của người cá, nhưng nghĩ đến chuyện đau dạ dày sẽ không ăn được đồ nguội, vậy là cô rón ra rón rén bò dậy, rời khỏi vùng cấm, đi mua bữa sáng.

Trong một quầy bánh bao hấp ở siêu thị, Thư Đường vừa mua một lồng bánh bao hấp nhân thịt, vừa quay đầu đã trông thấy người quen.

Rõ ràng Trần Sinh cố ý đến tìm Thư Đường, chứng cứ trong tay anh đó, một miếng bột chiên hay gì cũng không có.

Sau khi biết Trần Sinh cố ý đến tìm cô trò chuyện, trong đầu Thư Đường xuất hiện một đoạn phim truyền hình.

Thư Đường nghĩ bụng: Đến rồi, gậy đánh uyên ương trong truyền thuyết là đây sao.

Nói thế này đi, một thư ký như Trần Sinh luôn là người xuất hiện đầu tiên, nói về khoảng cách thân phận với cô, khuyên cô đừng nghĩ đến nữa, từ bỏ sớm đi.

Nhưng ai mà biết, chuyện Trần Sinh muốn nói với cô lại không như thế.

Anh nghiêm mặt: “Nếu được, vẫn mong ngài luôn ở bên cạnh Đại thủ lĩnh.”

Là một thư ký nhìn mặt đoán ý, ngày đó sau khi tiễn Thư Đường đi, anh đã ý thức được rằng chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến Thư Đường. Theo tài liệu mà Trần Sinh điều tra được, Thư Đường không phải là kẻ có dã tâm, mà tình hình Đại thủ lĩnh hiện tại vô cùng phức tạp, Thư Đường không muốn lội vào khó khăn thì Trần Sinh vẫn có thể hiểu được.

Nhưng chuyện ngoài dự đoán là Thư Đường chọn ở lại.

Vậy nên mới có đoạn hội thoại này.

“Đại thủ lĩnh không có người thân, cũng không có người nhà nào khác, dù có bạn bè, có cấp dưới thì mười năm này cũng đã bỏ đi hết cả rồi.”

“Uống chút trà lạnh nhé.”

Thư Đường sửng sốt: “Anh ấy không có người thân sao?”

Trần Sinh nói: “Không có, Đại thủ lĩnh  xuất thân từ trại mồ côi.”

Rất khó để hình dung cảm giác của Thư Đường vào giây phút này.

Cô an tĩnh một hồi, bỗng hỏi một chủ đề rất kỳ quái: “Trước kia lúc bận rộn anh ấy không nhớ đến việc ăn uống, không một ai nhắc nhở sao?”

Trần Sinh bị hỏi cho ngu người, anh uyển chuyển nói: “Chuyện của Đại thủ lĩnh, chúng tôi không có cách nào quản lý.”

Thư Đường máy móc gặm bánh bao, ngơ ngác xuất thần.

Nếu trước đây Chúc Diên là Đại thủ lĩnh, việc cá nhân của hắn nhân viên cũng không tiện quản, dù có là bác sĩ, đối mặt với người bệnh quyền cao chức trọng như vậy, cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.

Đấy là trách nhiệm, vốn dĩ thuộc về người thân, cha mẹ gánh vác. Như ba mẹ Thư Đường vẫn luôn nhắc cô ăn cơm đúng bữa. Còn Chúc Diên lại là trẻ mồ côi, điều đó mang ý nghĩa, bên cạnh hắn sẽ không có ai gánh vác phần việc này.

Thư Đường nghĩ đoạn.

Cô thấy sao mà cô độc quá đi.

Trần Sinh còn tiếp tục đề tài dang dở, đại khái là khuyên bảo Thư Đường an tâm ở lại bên cạnh người cá, anh cũng bắt đầu nói về chuyện quá khứ:

“Trước kia chúng tôi còn có kỳ nghỉ phép, chứ Đại thủ lĩnh thì không có. Lúc đó phần lớn chúng tôi phải tham gia chiến dịch ở khu ô nhiễm, cũng đều đích thân Đại thủ lĩnh chỉ huy….”

Cô nhìn Trần Sinh, thật ra anh đến đây nói với cô những lời dong dài như thế nào, vẫn luôn cố thủ tại đây, đã nói lên trước kia Chúc Diên là một người rất rất tốt.

Vậy nên, cô thể hiện thiện ý mộc mạc:

—Đưa cho Trần Sinh một cái bánh bao hấp nóng hầm hập.

Lúc Thư Đường đi về vùng cấm, còn nghĩ ngợi lần sau ra ngoài phải chia ít cá cho Trần Sinh và lão Ngô.

Nhưng ắt là vì những lời Trần Sinh nói, đến khi về lại vùng cấm lần nữa, Thư Đường bỗng nhớ đến rất nhiều chi tiết mình đã xem nhẹ.

Ví như cô ở vùng 01 lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy ai đến thăm người cá. Trước khi cô đến đây, nơi này trải đầy tro bụi, có thể nói là đã rất nhiều năm không từng có người đặt chân đến.

Cô xuống thang máy đi xuyên qua đống đổ nát kia, như thể đang bước qua một cuộc sống đang dần lụi tàn.

Từ đôi ba lời của Trần Sinh, Thư Đường biết, Chúc Diên là một thủ lĩnh rất tốt, vì cô nghe Trần Sinh nói, hắn đã tham gia hơn 500 trận chiến khu ô nhiễm.

Thư Đường nhớ lại thành phố Nam Đảo của hiện tại, tuy rằng vật tư thiếu thốn nhưng không thẹn với từ ‘vùng an toàn’ của ngày tận thế, phần lớn mọi người đều không nhọc lòng về vấn đề sinh tồn.

Chỉ là khi Thư Đường nhìn vùng cấm hoang vu này, nhìn tòa Bastille kia.

Mười năm dài, Đại thủ lĩnh trên chiến trường ấy đã ở trong một tòa giam như thế, vượt qua những tháng ngày cô đơn từ năm này đến tháng nọ.

Trước khi cô đến, thậm chí sổ khám bệnh cũng trống hoác.

Nếu không phải Trần Sinh còn ở lại, có chăng vùng cấm sẽ không có được quang cảnh như ngày nay.

Dù đối phương là một người xa lạ đi nữa, cô cũng sẽ cảm thấy chua xót thay vì sự chênh lệch hiện thực này.

Huống hồ chi đối phương lại còn là người cô thương.

Trên đường về, lúc trông thấy cải thìa, ánh mắt cô cũng hóa mềm mại. Cô chạy đến ôm lấy eo người cá, cọ cọ người người cá, cảm giác rầu rĩ khó chịu mới chầm chậm tốt lên.

Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ à, dù anh có cho em năm triệu, thì em cũng không muốn rời xa anh đâu.”

Đây là những lời âu yếm nghiêm túc nhất mà Thư Đường có thể nói.

Người cá mới tỉnh lại từ khung cảnh trong mơ kia, hơi không rõ hiện thực và hồi ức, mãi đến khi được cô ôm lấy, mới từ khung cảnh mơ ấy tỉnh dậy.

Nhưng vừa cúi đầu, bỗng nghe được những lời âu yếm như thế.

Người cá nhìn vào mắt Thư Đường, là ánh mắt đượm đầy ‘tiếc thương’.

Nhưng hung thú hồn nhiên không hề thấy tổn hại đến tôn nghiêm, mà ngược lại còn đắm chìm giữa ánh mắt đầy thương tiếc này, người cá có thể cảm nhận thật rõ ràng cảm giác được yêu.

Vậy nên người cá cũng dần dần quẳng cảnh Chúc Diên trong mơ ra sau đầu, cúi đầu, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này quá đỗi dịu dàng.

Gan bé mèo không lớn, nếu cuộc đời người thương lấp lánh hoa lệ, biết đâu cuối cùng bé mèo sẽ tích tụ dũng khí đứng về phía người kia. Chỉ là điều ấy cần thêm chút thời gian;

Thế nhưng khi cô phát hiện, thật ra quá khứ của người cá khá lộn xộn lung tung, thậm chí còn có hơi hỏng bét, cô độc, bé mèo sẽ dựng thẳng móng vuốt sắc bén của mình lên, che chở trước mặt bé cá.

Cách thức Thư Đường biểu đạt tình yêu và thương tiếc đó là đưa hết tất cả bánh bao nhân thịt của mình cho người cá, rồi dùng ánh mắt ngập đầy tình yêu nhìn người cá chăm chú, sau đó là theo đuôi người cá như một đứa bám đít.

Nhưng tình huống này không duy trì được bao lâu—-

Vì người cá không cẩn thận thả rùa đen Thư Đường nuôi vào biển.

Lúc Thư Đường đi đút đồ ăn cho rùa đen, nhìn thấy cái thành cho rùa ở mà mình cực nhọc vất vả xây nên trống không.

Thư Đường tìm được tội phạm cá hiềm nghi.

“Rùa em đâu! Rùa rùa! Rùa của tui!”

Người cá nói với cô: Rùa hướng về biển rộng, đã về với biển.

Nét tiếc thương của Thư Đường không còn thấy đâu.

Vì Thư Đường nhớ lại cô đã từng thấy rất nhiều lần người cá lộ ra vẻ mặt hung dữ khi đứng trước thành rùa đen.

Nhưng bát nước đổ đi thì không thể hốt lại được nữa.

Thư Đường quyết định nuôi thú cưng khác.

Thư Đường bèn hỏi người cá: “Anh nói xem em nuôi sứa hay nuôi rùa đen thì tốt hơn nhỉ?”

Người cá ghét rùa đen cực, cũng chẳng thích sứa—đã thế sứa rất dễ chết, đến lúc đó thể nào Thư Đường cũng sẽ cho là người cá làm món ăn cho mà xem.

Nghe vậy, người cá gọi cô ‘Đường’, tỏ vẻ hắn sẽ mang thú cưng mới về cho cô.

Lúc đó, Thư Đường còn tưởng rằng người cá sẽ mang một con sứa con về, mong chờ cả buổi tối.

Thế là sáng hôm sau, người cá mang đến một con cá voi sát thủ.

Thư Đường ngồi trên tảng đá chờ sứa kiểu: “…..”

Thú cưng trong tưởng tượng của Thư Đường: Nhỏ ơi là nhỏ, ngoan ơi là ngoan.

Thú cưng trong tưởng tượng của người cá: Lực cắn phải mạnh, còn phải thông minh, phải thêm hung dữ.

Thư Đường thấy mình cần phải bình tĩnh lại.

Chắc có vẻ biểu cảm lúc đó của Thư Đường làm người cá nảy sinh hiểu lầm, người cá cho rằng cô gai mắt cá voi sát thủ này, vậy là chiều hôm đó mang đến một bầy cá voi sát thủ cho cô lựa chọn.

Cá béo cá gầy cá lớn cá bé, cần gì đều có.

Rồi nhớ trước kia Thư Đường rất thích cá nhà táng, người cá lại quay đầu đi lấy một con cá nhà táng mang đến.

Giữa rất nhiều dòng cá voi, người cá dò hỏi cô: Rốt cuộc là muốn nuôi con nào?

Thư Đường ngó trái ngó phải, thấy đời này cô chưa từng gặp qua trường hợp nào khủng như này cơ.

Nhưng Thư Đường nghi ngờ nếu mình không chịu chọn, đoán chừng ngày mai có khi người cá sẽ mang đến một con cá mập trắng mất.

Vậy là cô chần chờ do dự: “Thế chọn con cá nhà táng kia đi.”

Cứ như thế, Thư Đường có được một con cá nhà táng làm thú cưng.

Thư Đường đặt tên cho cá nhà táng là ‘Trân Trân’, người cá lại tỏ vẻ hoang mang về cái tên này, vì không hiểu sao cô lại chọn tên này?

Thư Đường bèn bảo: “Con gái của ông chủ Cua là con cá nhà táng, nó cũng gọi là Trân Trân.”

Người cá chưa từng xem Cậu bé bọt biển, vậy nên đương nhiên chẳng thể hiểu nổi mạch não này.

Có điều vẫn có thể chỉ ra được một sai lầm: Cá nhà táng kia là giống đực.

Nhưng Thư Đường lại cho rằng tất cả mọi cá nhà táng đều có thể gọi là Trân Trân được.

Thư Đường lại phát sầu, vì thú cưng này vượt ngoài dự toán của cô. Cô vốn chỉ muốn tiêu 50 xu để nuôi một con rùa biển, bấy giờ lại bị bắt nuôi một con cá voi.

Cô móc máy truyền tin của mình ra nhìn hạn mức thẻ ngân hàng còn lại của mình, thầm nghĩ bụng: Một mống khổ lớn như con người thế kia, chỉ mới đút ăn cũng khiến cô đút nghèo luôn đấy?

Ai biết người cá sau khi nghe đủ loại băn khoăn của cô, an tĩnh một lát, vẫn không sao hiểu được ý nghĩ nuôi thú cưng của Thư Đường.

—-Nuôi thú cưng mà còn phải bỏ tiền, còn phải vì thú cưng mà chuẩn bị đồ ăn ấy à?

Nuôi thú cưng trong mắt người cá: chọn một con cá hung hãn mạnh mẽ nhất dưới biển sâu tiến hành nuôi độc, chỉ cần nó có thể trổ hết tài năng chém giết các động vật biển khác, người cá sẽ cho nó quyền lợi được vào khu vực của mình săn mồi.

Còn nếu muốn hắn nuôi nắn, người cá nhất định sẽ dùng đuôi hất văng con cá kia đi.

Vậy nên, rất mau sau, Thư Đường sẽ biết được việc nuôi cá voi sẽ là một chuyện bớt lo cỡ nào.

Mỗi sáng, tiếng cá voi sẽ thành đồng hồ báo thức, Thư Đường vừa mở cửa sổ đã thấ Trân Trân đứng bên mặt biển phun nước, cứ như một suối phun đúng giờ trên biển;

Lúc Thư Đường đứng bên mạch đá ngầm, chỉ cần gọi với Trân Trân với biển, không lâu sau trên mặt biển sẽ xuất hiện một con cá nhà táng. Đến tận nay cô vẫn không rõ, sao Trân Trân lại nghe hiểu tên mình thế.

Không chỉ tự động hóa việc nuôi nấng, mà còn có thể đi săn thay chủ.

Thư Đường chìm vào trầm tư.

Vì cô phát hiện ra, hành vi của Trân Trân như đi cống nạp vậy.

Thư Đường nhìn ngó người cá.

Hậu tri hậu giác hiểu ra, khu vực biển lân cận này gần như không có sinh vật nào hình thù to lớn cả, chỉ có mỗi Trân Trân là cô được thấy, còn các con cá mập linh tinh khác đều không thấy ảnh cá.

Không phải vì nơi này không còn cá khác, hơn nữa có thể là: Cả vùng biển này là ‘lãnh địa’ của người cá.

Thư Đường nhìn thoáng qua người cá đang híp mắt phơi nắng.

Quả nhiên Boss vẫn hoài Boss, dù có mất đi ký ức, biến thành người cá, thì vẫn có thể quậy cả vùng hải dương để trở thành đỉnh của chuỗi thức ăn.

Đối với thú cưng mới, Thư Đường rất vừa lòng.

Người cá cũng rất vừa lòng:

Vì hình thể Trân Trân lớn cực, Thư Đường sẽ không bao giờ xây một cái nhà nhỏ nào khác cho một sinh vật khác trong nhà nữa;

Đã thế Trân Trân còn có thể tự vồ mồi, Thư Đường sẽ không cần cầm thịt ngày ngày ‘rùa ơi rùa à’ đút rùa đen nọ ăn nữa.

‘Nguy cơ rùa đen’ cũng thuận lợi được giải quyết.

Thư Đường biết người cá đang dần nhớ lại quá khứ, và người cá cũng biết rằng Thư Đường biết.

Hai người lòng đã tỏ song không nói ra.

Cả hai đều không ai nhắc về chuyện này, mà quay về cuộc sống như trước kia.

Thư Đường không còn nảy sinh những lo được lo mất về tương lai nữa, bắt đầu thẳng thắn thành khẩn biểu bày tình yêu của mình. Hơn nữa cô cũng cảm nhận được, vì biết được đôi ba chuyện quá khứ về Chúc Diên, cô sinh ra vài phần ý bảo vệ kỳ quái.

Cô thấy lá gan của mình có chăng đã từ từ được nuôi lớn, dù cho sau này đối mặt với sóng gió dường như cũng không sợ hãi.

Nhưng không phải là vì cô đã trưởng thành với một quãng thời gian ngắn như thế.

—Mà là vì mỗi giây một phút cô đều được đắm mình trong cảm giác được yêu.

Được tình yêu tắm tưới, khiến lòng ai vui sướng, chất lượng giấc ngủ tăng lên, thậm chí tính tình cũng tốt hơn.

Trùng hợp thay, người cá cũng có cảm giác này.

Nhoáng cái đã đến ngày cuối cùng của tháng Sáu.

Trung tuần tháng sáu, Trần Sinh nhận được một cuộc điện thoại từ lão viện sĩ, vội vã đi một chuyến đến thành phố Yến, sau khi về thì mang đến một tin tức tốt.

Trong một dịp tình cờ, nhóm nghiên cứu tìm được một tinh thể trong suốt giữa sào huyệt của Vật Ô Nhiễm. Qua mấy năm ròng nghiên cứu, nhóm nghiên cứu mới kinh ngạc phát hiện ra, các loại chất mới chiết xuất từ tinh thể này có hiệu quả trị liệu rất tốt đối với bạo loạn lực tinh thần.

Dựa trên phát hiện này, viện nghiên cứu khai thác và phát triển nên biện pháp trị liệu hoàn toàn mới cho bạo loạn lực tinh thần. Hơn nữa vào giữa tháng Năm này, một thử nghiệm lâm sàng bí mật đã được tiến hành thành công.

Đây là một tiến bộ vượt thời đại.

Vốn dĩ, nội bộ Liên Bang đã lục đục rồi, không ít người không bằng lòng chờ Chúc Diên tỉnh dậy, vậy nên mới giấu khư khư tin tức này, không được báo cáo đến thành phố Nam Đảo mãi cho đến đầu tháng Sáu.

Thế nhưng, lão viện sĩ kia vốn từng nhận được một ân tình lớn với Đại thủ lĩnh.

Nên tự nhiên thay, lão viện sĩ đứng vững trước áp lực ùa từ nhiều nơi, gọi điện thoại cho Trần Sinh.

Dựa theo thành quả nghiên cứu tại viện nghiên cứu, nếu Công Huân quay lại thành phố Yến, vào lại viện nghiên cứu tiếp nhận trị liệu, chỉ không bao lâu sau bạo loạn lực tinh thần sẽ khỏi hẳn.

Những tác dụng phụ mà bạo loạn lực tinh thần mang đến, ví như chứng mất trí nhớ, và đau thần kinh cũng sẽ giảm đi.

Trần Sinh vô cùng kích động.

Nhưng tin tức rúng trời này tạm thời vẫn chưa thể truyền ra ngoài.

Trần Sinh cho rằng hiện tại Công Huân đã thanh tỉnh và còn khôi phục một phần ký ức, là một thư ký tiền nhiệm, anh quyết định trước tiên phải nói chuyện này cho Công Huân.

Vậy là, vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, lúc người cá hẵng còn đi săn trên biển, hắn gặp phải một vài con tàu thăm dò đang lang thang bên ngoài lãnh địa.

Người cá ngừng lại, nhìn Trần Sinh từ trên boong thuyền đi xuống biển.

Sắc thái Trần Sinh vô cùng kích động, nhưng lại dùng tốc độ rất nhanh nói hết một lượt câu chuyện từ đầu đến đuôi: “… Đại thủ lĩnh, chỉ cần ngài quay về lại thành phố Yến, chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn lực thúc đẩy quá trình trị liệu, ngài hoàn toàn không cần phải lo lắng.”

Phải biết rằng, vào mười năm trước Công Huân không thể không lui mình, một phần là vì Vật Ô Nhiễm làm sinh ra biến dị; mặt khác còn do chứng bạo loạn lực tinh thần gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Bệnh này sẽ khiến hắn dần dà mất đi ký ức, đánh mất lý trí, thậm chí không thể không cầm tù bản thân lại.

Mà hiện tại, bạo loạn lực tinh thần đã có cách điều trị hoàn toàn mới, chỉ cần người cá đến thành phố chấp nhận trị liệu, sau khi khôi phục lại bình thường, hắn có thể giao tiếp với mọi người một cách bình thường, có được ký ức của quá khứ, còn có cả thể tinh thần mạnh mẽ.

Mặc kệ là quay về lại Quân đội Tự do, hay là có tính toán khác đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ngày này, bọn họ đã chờ những mười năm rồi.

Nhưng chờ cho Trần Sinh kích động nói xong, lại phát hiện người cá trên biển lại vô cùng bình tĩnh.

Mái tóc dài của ‘hắn’ nhỏ nước tí tách, song ánh mắt lại mảy may chẳng có biến hóa gì.

Trần Sinh ngây ngẩn cả người.

Không hưng phấn, không kích động, thậm chí là không có chút bất ngờ nào khác.

Phải một lúc sau, Trần Sinh mới đưa một hộp giữ ấm trong tay sang, “Đại thủ lĩnh, đây là nước canh bí đỏ mà ngày trước ngài thích uống nhất, ngài có muốn đem về nếm thử không? Có lẽ ngài sẽ suy xét lại một chút, đây là cơ hội ngàn năm có một, ngài không muốn quay về hay sao?”

Thậm chí, ngoài hộp giữ ấm còn tri kỉ tròng thêm một chiếc túi không thấm nước.

Những mảng kí ức rách nát trong trí nhớ, mọi lần Chúc Diên đều bảo thư ký mình đi mua canh bí đỏ, không phải là vì thích, mà là vì có người đề xuất với hắn: Mắc bệnh dạ dày thì cần ăn cái này để trung hòa vị chua.

Người cá quay đầu, đuôi cá biến mất dạng trong biển rộng, bơi về phía vùng cấm.

Trên thuyền, có người la to ‘đại thủ lĩnh’, muốn nổ thuyền đi vào lãnh địa của người cá, trong lúc đuổi theo, con mãnh thú kia quay đầu nhìn thoáng qua chiếc thuyền trên biển.

Cái liếc mắt ấy, khiến Trần Sinh hoảng sợ kinh hãi.

Đấy là một ánh mắt hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn thú tính.

Chứa đầy sự cảnh cáo và uy hiếp.

Nếu người dẫn dắt bọn họ đến không phải là Trần Sinh, thì có lẽ khoảnh khắc họ bước vào lãnh địa của người cá, thuyền sẽ bị phá tan thành từng mảnh.

Vậy là Trần Sinh lập tức gọi họ lại: “Đừng đuổi theo!”

Sắc trời lại lần nữa tối mù đi.

Sóng biển chụp lên thân tàu.

Họ chưa từng nghĩ đến một chuyện:

—Rằng có chăng người cá bấy giờ, nào có nghĩ đến chuyện quay về làm Chúc Diên nữa.

Lúc người cá về, Thư Đường còn đang trồng rau bên trong tòa Bastille.

Cô lên mạng mua một đống hạt giống, định bụng vứt đi đâu đó trồng chút rau cà chua gì đó.

Diện tích trên vùng cấm thật sự rất lớn, lại thêm rau dưa ở Liên Bang hiếm đến đáng thương, siêu thị trong thành phố Nam Đảo cũng chỉ bán có một chút, còn không phải món mới lạ gì.

Thư Đường thấy người cá bị nhốt ở vùng cấm nhiều năm như vậy, hẳn là chưa từng trải qua những cái việc cỏn con đó.

Thế là Thư Đường bèn chuẩn bị thêm mấy loại cà chua bi trong sào huyệt của hung thú.

Cô còn nghĩ đến chuyện nuôi vài con gà, đặng làm trứng gà xào cà chua.

Song người cá lại ghét cực tiếng cục ta cục tác, đúng đắn tỏ vẻ: Nếu Thư Đường nuôi gà, ‘hắn’ sẽ đút sạch gà con cho Trân Trân ăn.

Trong nhất thời Thư Đường không rõ rốt cuộc là gà thảm, hay Trân Trân sẽ thảm hơn, chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Bây giờ tòa vùng cấm hoang vu này đã mang đậm hơi thở cuộc sống, Thư Đường ôm gối phơi trên bờ cát, chiếc ghế bập bênh của cô đặt dưới khóm hoa hồng lam, bên cạnh còn có nồi canh đang nấu.

Cách đó không xa, trên mặt cát xuất hiện vài cái hố.

Người cá kiểm tra lại số lượng hố, phát hiện cả buổi sáng Thư Đường đào tổng cộng ba hố.

Tuy rằng hiện tại sào huyệt của hung thú đã biến thành một cái ổ mèo thứ thiệt, nhưng người cá vẫn thích ơi là thích nơi này.

‘Hắn’ không muốn rời khỏi đây, cũng không muốn thay đổi hiện trạng.

Vậy là người cá nhìn Thư Đường đào được chập liền bắt đầu nằm ngủ, nhìn một chốc, người cá bèn xách thẳng nhân viên lao động vất vả đi luôn.

Thư Đường không để ý đến sự kỳ lạ của người cá hôm nay, còn tưởng rằng người cá muốn dẫn cô ra ngoài đi săn, nên chỉ giãy tượng trưng vài cái như một cái bao nilon treo trên tay người cá vậy.

—Cho đến khi Thư Đường nhìn thấy một chiếc thuyền cứu hộ hoàn toàn mới dựng trên mặt biển.

Thư Đường thấy ‘Căn cứ Nam Đảo’ khổng lồ đằng trên.

Phản ứng đầu tiên: Khiếp thật đấy.

Là người cá cướp lại từ Trần Sinh.

Nói cướp thì cũng không đúng, vì lúc hắn mang nó đi, tên lính đã chủ động cởi dây thép, hẳn nên xem là do Trần Sinh tặng mới đúng.

Người cá nghe Thư Đường hỏi hắn về lai lịch chiếc thuyền này, chừng là vì đối diện với cô, hơi thở tối tăm trên người người cá mới biến mất, còn nói cho Thư Đường rằng của người ta đưa.

Thư Đường không tin.

Cô ủ bụng: Sao chứ, chở khách bằng tàu đi mua trứng gà à?

Thư Đường cảm thấy tố chất tâm lý của mình ngày một tốt, ít nhất là vừa quay đầu nhìn tòa ngục giam Bastille này, cô liền nghĩ không có gì là ghê gớm lắm.

Thư Đường cho là người cá muốn dẫn cô ra ngoài chơi, bèn đi vào Bastille dọn đồ.

Từ lần trước ở căn cứ Thư Đường đã có kinh nghiệm, mang đủ loại nước ngọt, và cả một đống đồ ăn vặt.

Thư Đường nhớ bọn họ còn một con thú cưng, hỏi với từ trên lầu:

“Hoa hồng nhỏ ơi, hai chúng ta ra ngoài không mang theo Trân Trân sao?”

Chưa được một lát, lúc Thư Đường xuống đã thấy Trân Trân đang thở dốc ở đằng xa.

Thư Đường thấy họ cứ như một nhà ba người đi chơi xuân ấy, ba nè, mẹ nè, và một con cún.

Tuy Trân Trân là cá nhà táng chứ không phải cún, nhưng sự thông minh thì không khác mấy, bỏ bốn lên năm là được.

Lúc ra biển, người cá không còn tự mình kéo thuyền cứu hộ đi vào trong biển rộng nữa, mà thay thành Trân Trân đi làm cu li.

Thư Đường nhìn người cá không chịu phụ trách nhiệm vụ:

“Sao anh lại để Trân Trân đến kéo thế, nó mới có bao lớn chứ.”

Trân Trân dường như nghe hiểu, thế là vui tợn.

Nói gì thì nó cũng không dám phản kháng tên người cá hung hãn kia.

Nó vui vẻ phun một hơi nước, tạo thành một đợt mưa nhỏ ngay giữa đỉnh đầu Thư Đường.

Thư Đường: “….”

Rõ là người cá cũng bị xối, nhưng lại bật ra tiếng cười bùi tai, biếng nhác lắc lư đuôi cá dưới nước. Nhìn cô mà không ngừng bật cười.

Thư Đường lại lo Trân Trân phun nước nữa nên chạy đến vách ngăn dùng khăn lau tóc, như một con mèo xù lông.

Cô đến cạnh người cá: “Hoa hồng nhỏ ơi, anh và Trân Trân thương lượng đi, lần sau phun nước thì cách xa em ra chút được không?”

Người cá làm bộ như không nghe thấy, biếng nhác vẫy đuôi.

Thư Đường lại thấy biểu cảm này của người cá nom cứ như đang nói: Xin anh đi.

Từ sau khi Thư Đường biết được thân phận của người cá, hắn hay bày tỏ một chút sự lo được lo mất, song những nỗi niềm bất an và tăm tối của người cá cũng dần chầm chậm biến mất, tính tình lúc này cũng tốt lên, cả thân cá bấy giờ còn có xu hướng phát triển thành mèo.

Nhưng không biết tại sao, mà Thư Đường rất thích cực một người cá như thế.

Vậy nên cô rướn đến hôn người cá một miếng.

—Người cá quả nhiên rất ghiền kiểu này cơ.

Thư Đường cũng không biết người cá giao tiếp như thế nào, nhưng sau khi người cá đi vào biển một chuyến, những lúc Trân Trân muốn phun nước đều sẽ chạy vèo đi xa thật xa.

Thư Đường quay đầu lại nhìn dáng vẻ người cá lười biếng nằm phơi nắng, bỗng thấy, dường như khi cô cho hắn một chiếc hôn, bá chủ biển sâu này có thể bày ra bất cứ biểu cảm hay hành động ngu ngốc nào đó.

Cô thấy xu thế này thật không tốt cho lắm.

Ít nhất là cô thấy bản thân đương rất cậy được chiều mà sinh hư.

Nhưng cô lại vẫn thuận theo lòng mình, đột nhiên sáp đến gần, chụt chụt chụt hôn người cá một cái.

Người cá vừa vẫy đuôi cá hưởng thụ, vừa kéo eo cô lại, cầm khăn lông lên, tự nhiên thay cô lau khô tóc.

Như một cặp tình nhân, một đôi bạn đời thân thuộc nhau lắm rồi vậy.

Thư Đường nằm bên cạnh hắn phơi nắng một chập, lại quay đầu sang nhìn cá ta.

Trực giác của cô mách rằng người cá có việc gạt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play