Thư Đường lấy nồi cơm điện, bếp từ ra chuẩn bị.
Thế là chờ khi người cá mang theo con mồi và củi về, cả tòa Bastille này đã biến dạng rất lớn.
Người cá đứng ở cửa nhìn Thư Đường dưới ánh đèn đổi tới đổi lui, thuần thục trang bị đồ điện, theo thứ tự mở ra, thế là nơi này lại trở nên sáng ngời đến xa lạ, gần như đã không còn là cái sào huyệt âm u của quái vật kia nữa rồi.
Dần dà quái vật nhận thức được—–
Hóa ra so với cách sống nguyên thủy, Thư Đường hẳn là phải càng quen hơn với những món đồ của nền văn minh hiện đại mới phải.
Củi được người cá mang về trong cơn mưa to bị đặt sang bên, vì bên trong đã tỏa ra mùi cháo chín, bó củi này đã không có khả năng phát huy tác dụng gì nữa rồi.
Người cá trầm mặc trong chốc lát.
Đôi môi nhợt mím chặt.
Có chút giận dỗi.
Nhưng lần này là giận chính mình.
Sau một trận sốt của Thư Đường, đã khiến người cá ý thức được có khả năng bản thân đã làm sai một chuyện.
‘Hắn’ có thể sinh tồn rất khá trong cuộc sống rừng rậm nguyên thủy này. Thân thể cường đại sẽ không khiến người cá bị cảm, sinh bệnh; năng lực đi săn mạnh mẽ hoàn toàn làm người cá có thể tự cung tự cấp.
Thậm chí là vì quá hùng mạnh, sự tồn tại của quái vật chỉ để tạo nên mối uy hiếp với mọi người bên ngoài, mọi người hoàn toàn không đủ uy hiếp đến quái vật.
Nhưng Thư Đường lại không được. Cô sốt mà không khám bác sĩ sẽ chết, nếu không nhờ Trần Sinh giúp đỡ, có lẽ con quái vật ấy thậm chí còn không biết nên đi đâu tìm bác sĩ, nên đi đâu để mua thuốc.
Người cá che giấu cảm xúc rất khá, thế nên thậm chí là Thư Đường cũng không phát hiện ra sự bất thường.
Cô quan sát qua, người cá dường như không hề có biểu hiện mâu thuẫn nào khác với những thứ đồ điện này.
Thế là cô bắt đầu hướng dẫn cho người cá cách dùng những món đồ điện này thế nào.
“Hoa hồng nhỏ, cái này là tủ mát bên dưới là tủ đông, bên trên là ướp lạnh, anh lôi ngăn kéo này ra là có thể bỏ thịt cá vào rồi.”
Người cá nghe theo chỉ thị của Thư Đường kéo ngăn kéo ra: Kết quả lần đầu tiên chạm vào bản nhựa này, răng rắc một tiếng liền nát tan.
Người cá sửng sốt.
Thật không sao hiểu nổi, Thư Đường thấy người cá cao to mà sửng sốt thế kia lại có tí đáng yêu.
Nhưng cô vẫn nói ngay: “Lần đầu tiên dùng nó tôi cũng làm nát!”
Cô đẩy ngăn kéo vào, làm như không hề gì mà chỉ người cá cách dùng nồi cơm điện.
Thư Đường có chút lo lắng người cá sẽ có tâm lý mâu thuẫn với những món đồ điện đủ thứ nút bấm thế này, nó dễ hư hỏng nên chỉ dạy sử dụng nồi cơm điện nữa rồi thôi.
Cô nghĩ bụng: Dù sao lúc ở nhà, một mình cô biết dùng là đủ rồi.
Dựa theo mấy ngày Thư Đường quan sát, trừ cái radio kia thì người cá không có hứng thú mấy với tất cả những món đồ của thế giới bên ngoài.
Nhưng mà, đến giữa trưa hôm nay, người cá lại làm ra một chuyện vô cùng ngoài dự đoán của mọi người.
Thư Đường đợi một hồi, nhận ra người cá không đổi kênh lại.
Mới đầu cô sửng sốt một lát, đoạn sau bắt đầu cảm thấy vui mừng.
Cho đến nay, Thư Đường đã cố gắng dùng radio để khơi gợi trí tò mò và mong muốn khám phá thế giới loài người của người cá bằng cách không ngừng nói về tin tức của thế giới.
Nhưng hiệu quả lại không lớn, người cá không có hứng thú với thế giới bên ngoài.
Điều này dẫn đến việc Thư Đường luôn cho rằng cá ta khá lạ tự kỷ. Chỉ là cô không có cách nào nới với người khác về những lo lắng của mình, thậm chí còn không dám nói với Trần Sinh. Vì nói cho người khác, thì sự đối lập giữa vùng cấm và bên ngoài càng trở nên nghiêm trọng.
Thế nên lúc Thư Đường phát hiện ra người cá bắt đầu chủ động tìm hiểu về thế giới bên ngoài, hệt như người tưới nước chờ hoa nở, cuối cùng đã trông thấy được nụ hoa nho nhỏ.
Nỗi vui sướng ấy làm cho mắt cô sáng bừng lên.
Thư Đường chạy vào trong bếp, lẩn quẩn quanh người cá: “Hoa hồng nhỏ ơi, sao anh đột nhiên lại muốn nghe tin tức thế?”
Người cá an tĩnh trong chốc lát, không trả lời câu hỏi này của cô, mà chỉ xách cô đặt lên trên ngăn tủ.
….
Thư Đường cảm nhận được thái độ dao động của người cá với thế giới bên ngoài, thế là quyết định làm ngay kẻo nguội, cô viết cái báo cáo cho Trần Sinh, xin một cái TV.
Trần Sinh bên kia làm rất mau mắn, sang hôm sau đã gửi vào đường thang máy.
Khi Thư Đường chuẩn bị đâu ra đấy, mở TV lên, người cá cũng không có thể hiện bất cứ thái độ bài xích nào.
Thậm chí trong lúc Thư Đường nói với người cá cách sử dụng TV như thế nào, người cá còn lắng nghe nghiêm túc đến lạ.
Lúc TV chiếu đến một bộ phim truyền hình tràn ngập hơi thở đời thường, người cá nghiêng đầu ra chiều bảo cô ngừng lại.
Từ dự báo thời tiết đến hài kịch—Thư Đường cảm thấy sở thích của người cá thật sự làm người ta có hơi không nắm được lắm.
Lần này người cá xem rất nghiêm túc.
Nhưng Thư Đường lại không biết, so với nói là xem, không bằng là quan sát.
Người cá đang quan sát xem trong phim truyền thì mọi người sẽ sinh hoạt ra sao.
Quái vật muốn học cách sử dụng của thật nhiều đồ điện, như vậy thì sẽ không còn tay chân vụng về trước mặt cô nữa;
Còn muốn học cách đăng ký khám bác sĩ như thế nào, như vậy thì sẽ có thể không cần cầu xin sự giúp đỡ của người khác những khi cô sinh bệnh;
Một hồi lâu sau, Thư Đường mới bị tiếng mưa bên ngoài gọi hồn quay về.
Cô để TV mở cho người cá xem, còn mình thì ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Vì kỳ thi đang dần đếm ngược, cô không thể không tập trung tinh thần và lực chú ý vào nó. Thư Đường lên kế hoạch nghiêm khắc, tranh thủ đậu trong một lần thi.
Cô có thể cảm giác được niềm vui sướng đang dần được chêm thêm trong từng ngóc ngách cuộc sống hằng ngày của hai người.
Cô lại làm như không có gì mà quay đầu đi, hầm hừ một khúc ca như không có gì cúi đầu tiếp tục vẽ vời.
Quái vật hoang mang nhìn bé mèo.
Rất khó để hiểu nguyên nhân tâm trạng đắc ý dạt dào, tâm tình tốt lành của bé mèo này.
Chuyện kỳ quái, không chỉ có một.
Buổi tối, hai người dạo bộ bên bờ biển.
Đột nhiên, Thư Đường bước chậm một nhịp, rồi tỏ ra không có gì chuyển thành sánh vai cùng người cá.
Đoạn, lén lút cầm lấy tay người cá.
Cô như một kẻ trộm, hoặc hăng là một học sinh cấp ba lén trốn khỏi buổi dạy dỗ của giáo viên chủ nhiệm, nương bóng đêm che giấu, mới dám to gan làm chút chuyện xấu.
Bàn tay Thư Đường có chút mồ hôi.
Nhưng cũng may, dường như người cá không phát hiện ra sự khác thường.
Như thể việc cõng cô xách cô không khác gì nhau; thì nắm tay hay ôm nhau cũng không khác gì.
Thư Đường chọn nói có đá ngầm tối mù để đi đến.