Lần cuối Thư Đường sốt, là vào ba năm trước.
Lúc ấy mẹ Thư Đường nước mắt lưng tròng, an ủi Thư Đường bệnh nặng một hồi xong, nhét cho cô một viên thuốc trị cảm, liền cùng ba Thư xuống dưới lầu chơi mạt chược.
Có chút tình thân đó, nhưng không đáng kể cho lắm.
Vì thế Thư Đường cũng làm như không có chyện gì, ở nhà ngủ cả đêm dậy là khỏe re.
Nếu không phải là vì sóng thần rồi phải trốn suốt cả buổi chiều, có lẽ Thư Đường cũng không phải phát sốt gì.
Nhưng lần này có vẻ nặng hơn so với đợt cảm mạo trước đó, sốt cao và đau họng, đầu óc mê mang cùng xuất trận.
Sáng sớm họ tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
Tinh thần người cá vẫn rất căng chặt, vì lo Thư Đường sẽ chết nên vẫn không buông tay Thư Đường giây nào.
Thật ra có hơi đau, nhưng Thư Đường không rút tay về. Cô vẫn luôn trấn an người cá, chờ đến khi người cá xác nhận nhiệt độ cơ thể cô dần hạ xuống, cái loại cảm giác thần hồn nát thần tính này mới biến mất.
Cá ta thả lỏng người, chờ cho bác sĩ đi hết cả rồi, tầng một này chỉ còn lại hai người họ, người cá liền khoanh vòng lấy cô, tiếng mưa rơi lại đưa Thư Đường vào giấc ngủ lần nữa.
Có lẽ lần này được dựa vào lòng người cá đi vào giấc ngủ, nên cô không còn mơ thấy ác mộng nữa, thuốc phát huy tác dụng, cô ngủ như thể hôn mê.
Thư Đường lại không biết, sau khi cô ngủ, thể tinh thần khổng lồ của người cá liền tỏa ra khóa chặt nguyên cả tòa thành này.
Loài sinh vật có ý thức lãnh địa cực mạnh này, cần phải đảm bảo chung quanh đều được an toàn.
Người cá thông qua thể tinh thần, nghe thấy được toàn bộ mọi cuộc đối thoại của mọi người trong tòa nhà này vào đêm khuya.
Nhất là khi tiết trời gieo mưa gieo gió thế này, nhiệt độ của người cá thậm chí có thể còn thấp hơn gió lạnh bên ngoài.
Trước khi Thư Đường phát sốt, người cá chưa từng ý thức được nhiệt độ cơ thể mình sẽ gây ảnh hưởng gì đến cô, thậm chí mỗi đêm còn khoanh cô lại đi vào giấc ngủ.
Người cá cúi đầu nhìn Thư Đường, nhớ đến dáng vẻ bản thân đã ôm cô gắt gao như thế nào khi cô sốt cao mãi không lùi, nhận ra có thể bản thân đã làm sai chút chuyện gì rồi.
Người cá mím chặt đôi môi tái nhợt.
Có chút thất thố, muốn đến gần cọ cọ vào cô, muốn rít lên với cô thay lời xin lỗi.
Nhưng mà, vào giây lát dán sát vào cô kia, lại cứng đờ đực ra tại chỗ.
‘Hắn’ thôi không ngủ chung với Thư Đường nữa, mà ngồi trong góc sô pha nhắm hai mắt lại.
Cô bắt đầu lo âu, thậm chí nửa đêm còn muốn đi đến khoa cấp cứu thám thính tình hình phía địch, xem đám Tô Nhân ôn tập đến đâu rồi.
Nhưng khi Thư Đường bắt đầu tiến vào trạng thái tranh đấu tâm lý phức tạp, cô bỗng cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang chạm khẽ lên trên trán mình.
Lúc này áng chừng đã là ba giờ sáng.
Cô cho rằng người cá mơ ngủ nên nhỡ tay đụng phải.
—Cho đến khi phát hiện ra người cá không ngừng lặp đi lặp lại động tác ướm nhiệt độ.
Nhưng khi cô cẩn thận quan sát lại, nhìn thấy vây cá sau tai trái người cá cứ duy trì tư thế khép mở; trong bóng đêm, thỉnh thoảng ‘hắn’ sẽ hơi hơi nhíu mi như thể bị động tĩnh nào đó gây ồn đến vậy.
Thư Đường chợt nhớ đến trên dưới ba tầng lầu này đều là người, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện bên tai không dứt, với người cá mà nói thì chỉ sợ rất khó đi vào giấc; hơn nữa thi thoảng ‘hắn’ lại thử độ ấm trán cô, chẳng phải suốt cả một tối sẽ không ngủ được sao?
Cô nhìn chằm chằm sườn mặt người cá trong chốc lát.
Trong bóng đêm, cô lặng lẽ vươn tay ra, bịt kín hai tai người cá.
Con hung thú lập tức mở bừng mắt.
—Sau khi nhận ra là cô, nó mới chậm rãi thả lỏng.
Thậm chí còn cúi đầu cọ cọ vào cô.
Thư Đường liền duy trì tư thế này mãi, không buông tay ra.
Có lẽ việc cô che tai có tác dụng, người cá trông cũng thả lỏng đi đôi chút, từ từ chìm giấc.
Sáng sớm tỉnh dậy, Thư Đường quyết định xuất viện.
Cảm mạo của cô không nghiêm trọng lắm, nếu không phải vì Trần Sinh dặn dò với bác sĩ thì thậm chí còn chẳng cần nằm viện. Đoán chừng cho vài liều thuốc là tống cổ về được rồi.
Mà giữa hai người họ, hiển nhiên người cá bị ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng hơn, dù sao từ lúc ôm cô đi tìm Trần Sinh đến bây giờ đã ba mươi mấy tiếng đồng hồ, chỉ ngủ có một giấc ngắn ngủn.
Cô không đành lòng tí nào.
Thế là mới sáng ra, Thư Đường đã nói với lão Ngô thủ bên ngoài một tiếng, khi người cá vừa tỉnh dậy liền đi xuống lầu.
Nếu chưa phát hiện ra người cá có năng lực tự lành thì Thư Đường đã nhân cơ hội này, lôi kéo người cá đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân; nhưng trực giác hiện tại của Thư Đường, thì chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Vậy nên cô không để lộ ra chuyện này.
Mà sau khi nhận được đơn thuốc từ vị bác sĩ khám chính cho mình, đến phòng chờ chờ y tá lấy thuốc trị cảm, lại hỏi y tá: “Có thuốc bôi vết thương ngoài da không?”
Thật ra không có đơn thuốc thì sẽ không bốc thuốc được.
Nhưng Trần Sinh đã dặn trên dò dưới rồi.
Thế là y tá hỏi thăm một chút, mang thuốc giảm đau, hạ sốt, băng vải, băng gạt và cả nước khử trùng đưa cho cô nguyên cả hộp.
Thư Đường nhận được một túi thuốc rất lớn, ôm bệnh án lên lầu, quả nhiên là thấy người cá.
Thật ra lúc Thư Đường xuống giường người cá đã dậy rồi.
Dù sao con thú dữ này cũng rất cảnh giác, tuyệt nhiên không thể yên tâm để cô ra ngoài một mình.
Thế nên người cá vẫn luôn theo sau cô.
Đến khi Thư Đường đã xong xuôi ‘thủ tục xuất viện’, người cá mới đi về phòng bệnh.
Qua nhiên, Thư Đường đẩy cửa ra liền nói: “Hoa hồng nhỏ ơi, chúng ta về nhà nào.”
Người cá đã biết xuất viện là có ý gì.
Đôi ngươi đen nhánh của ‘hắn’ chú mục vào cô, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng Thư Đường lập tức cảm giác được sự bất bình thường.
‘Hắn’ nom có chút nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm cô tràn ngập quan sát, rất là hung dữ.
Phảng phất như đang hỏi cô: Tại sao lại phải xuất viện?
Thư Đường có hơi chột dạ, vì đúng thật là cô có ý tiền trảm hậu tấu.
—Nhưng lòng Thư Đường lại rõ mười mươi, nếu cô không xuất viện, thì khả năng ba ngày tiếp theo người cá sẽ không thể nghỉ ngơi đầy đủ được.
Cố tình thay, cô lại không thể trực tiếp giải thích điều này cho người cá.
Thế là cô chống lại ánh nhìn có tính xâm lược của người cá, cứng rắn làm bộ như không có gì mà đi thu dọn đồ đạc.
Đầu tiên, Thư Đường bắt đầu phổ cập kiến thức cho người cá hay: “Cảm mạo ba bốn ngày là sẽ tự khỏi thôi.”
Sau đó là nêu ra ví dụ ngày còn nhỏ đã có ba bốn lần trải qua cơn sốt như thế nào.
Vì khoảnh khắc cô nằm trong lòng ‘hắn’ nóng hôi hổi ấy, người cá thậm chí còn cho rằng cô sắp biến mất đến nơi rồi.
Sự sợ hãi và căng thẳng ấy, đến tận nay người cá vẫn nhớ rõ như in.
‘Hắn’ rất sợ cô sẽ không cẩn thận chết đi.
Hai người giằng co trong giây lát.
Người cá duỗi tay xách cô đến bên cạnh.
Muốn dữ dọa cô, nhưng mà, cô còn cảm, cô là một người bệnh;
Muốn dạy dỗ cô, nhưng bản thân ngoài rít rít lên cũng chẳng thốt nên lời.
Thế là người cá cúi đầu nhìn cô hồi lâu.
Cuối cùng không thể không mím môi đành chịu.
Dỗi.
Cuối cùng Thư Đường vẫn xuất viện, vì lúc đến không mang gì cả, nên khi trở về gần như cũng chỉ đem theo số thuốc thu thập được trong hai ngày này.
Thư Đường cho là người cá đã thỏa hiệp.
Nhưng Thư Đường không hề hay, người cá đã học được ‘tác chiến vòng vo’.
Người cá đã nhớ kỹ con đường này, cũng nhớ kỹ tên Trần Sinh này. Chỉ cần Thư Đường lại sốt, người cá dù có là nửa đêm cũng sẽ xách cô đến đây chích.