Thế là đêm đó, mọi người phát hiện ra trị số lực tinh thần ổn định rất lâu bắt đầu xảy ra biến hóa.
Thật ra từ sau khi Thư Đường trở thành chuyên gia trị liệu cho 001, số liệu trên màn hình vẫn luôn vô cùng ổn định, ổn định đến nỗi khi mọi người bắt đầu lén lút bàn tán—-
Có phải Thư Đường đã học được thuật trị liệu thần kỳ từ nơi nào đó rồi không?
Nhưng không ai ngờ rằng, Thư Đường trừ những phương pháp trị liệu bình thường ra, thì mỗi ngày chỉ ở trong vùng cấm phơi nắng đón gió cũng 001 mà thôi.
Gần như là nhờ có cô bầu bạn, mà con hung thú luôn mang vẻ nóng nảy từ lúc thức tỉnh đến nay, đã có một thời gian rất dài chìm trong bình tĩnh.
Trong lúc cắt cá, ngón tay trắng lạnh lỡ tay trượt qua, lòng bàn tay liền rỉ ra chút máu, vẽ ra một miệng vết thương dài.
Lúc ấy cả hai người đều đang ở trong phòng bếp, chuẩn bị cá hồi để chế biến sẵn rồi cho vào trong tủ lạnh. Vì tiết trời thành phố Nam Đảo đang ấm dần lên, nếu con mồi mới bắt không được xử lý kịp thời thì rất dễ bị hư hỏng.
Người cá giơ ngón tay lên, rũ mi xuống cẩn thận quan sát biểu cảm của Thư Đường.
Nội tâm Thư Đường chiến đấu kịch liệt: Này rốt cuộc có phải là đang làm nũng không thế?
Người cá nhìn cô đang nhìn chằm chằm ngón tay mình đến mất hồn, đôi ngươi đen nhánh ấy dấy lên một sự thấu tỏ. Thật ra hung thú cũng không thấy tức giận gì, thậm chí còn có hơi lạ lẫm.
Cô chần chừ một lát, sáu đó cầm ngón tay ‘hắn’ giơ lên thổi thổi.
Người cá: “….”
Thư Đường: Ầy dà, muốn chết thật chứ.
Người cá lần lữa một lát, cuối cùng xác định: Không phải là cô muốn ăn ‘hắn’.
Thư Đường lại không hay, ý tưởng của hung thú lúc này hung tàn cỡ nào: Nếu muốn ăn ‘hắn’, thật ra thi thoảng ‘hắn’ cũng sẽ không để bụng mà đút cô ăn.
Nhưng đến khi Thư Đường biểu hiện ra là không phải cô muốn ăn ‘hắn’, con hung thú biển sâu này lại cảm thấy có loại cảm giác hơi chút hoang mang.
Sau khi ăn xong, người cá đi đến biển tuần tra lãnh địa của mình, tuần tra Vật Ô Nhiễm.
Như bình thường thì một tiếng sau, Thư Đường sẽ đứng bên biển gọi người cá, cùng đi dạo trên bãi biển, tay cầm tay tiến hành ‘tác dụng quang hợp’.
Nếu là ngày hôm qua, người cá sẽ bỏ qua lời nói dối ‘tác dụng quang hợp’ của kẻ lừa đảo, vô cùng tự nhiên đi lên bờ, dung túng cô đi đến nắm tay mình.
Sắp đến giờ, Thư Đường đứng bên mặt biển, gọi: “Hoa hồng nhỏ ơi, tản bộ thôi nào!”
Ngày thường, sau khi nghe thấy tiếng cô gọi, người cá sẽ nhanh chóng ngoi lên mặt nước.
Giữa trời mưa to, phòng trực ban của Trần Sinh vang tiếng gõ cửa.
Trần Sinh vừa mở cửa ra đã thấy một bóng người cao lớn.
Trong tay thân hình cao lớn ấy còn cầm một loài bị Vật Ô Nhiễm xâm chiếm, trông qua thì là một con cá lớn chừng cánh tay của một nam thành niên, hãy còn nhỏ máu đen.
Vì sự xuất hiện của Vật Ô Nhiễm lần này, bá chú biển sâu vì để xác nhận bé mèo được an toàn trong sào huyệt của mình, nên mỗi ngày đều sẽ đi dò xét Vật Ô Nhiễm quanh lãnh địa của mình.
Thế nên thỉnh thoảng cũng bắt gặp một hạm đội tuần tra bên ngoài lãnh địa của mình. Nhưng vì không có bước chân vào lãnh địa của mình, hung thú này cũng chỉ lạnh lùng đưa mắt quan sát mấy ngày, sau đó phát hiện ra bọn họ cũng đang đi sưu tầm Vật Ô Nhiễm, chỉ là không có hiệu quả sất.
Vậy là hôm nay, bá chủ biển sâu lựa một con Vật Ô Nhiễm đến làm vật trao đổi.
Trần Sinh sửng sốt một hồi.
Vì kinh nghiệm của lần trước, anh mạnh mẽ kiềm chế lại cơn kích động: “Công Huân, ngài….”
Nhưng khi vừa mới thốt lên, bóng đen cao lớn kia đã đặt con cá lớn kia đến trước mặt anh, sau đó đi vòng qua Trần Sinh, mặt mày vô cảm đi về phía khu nghỉ ngơi của sảnh 01.
Cô vọt đi rót một ly sữa nóng, ăn hết hộp Tiramisu kia.
Dạ dày đang đau cũng dần bình ổn lại.
Cô nhìn về phía cửa lớn, vẫn mãi không chờ được người cá trở về.
Thế là cô lại tiếp tục vùi mình một góc làm đề như ngày hôm qua vậy.
—-Thế cũng tốt. Công việc ở vùng cấm rất nhẹ nhàng, cô còn có thời gian làm bài, luyện thi, không cần phải tám giờ đi làm sớm, trực ca đêm như trước kia nữa, chẳng có gì là không hài lòng.
Đã thế ‘hắn’ cũng tốt ơi là tốt.
Cứ thế, không thay đổi hiện trạng này cũng khá tốt.
Nghĩ là thế, cô chậm rãi thở phào một hơi.
Cô nghĩ rồi, chờ đến buổi chiều, chờ đến đêm về là cô có thể điều chỉnh lại được, một lần nữa hòa hảo với ‘hắn’ như thuở đầu.
Vẫn cứ chờ đến hơn mười giờ, Thư Đường đã nghe được tiếng cửa lớn mở ra.
Vì không có tiếng TV, không có âm thanh radio, cả tòa Bastille an tĩnh đến vô cực.
Bên ngoài mưa to gió lớn, lúc cô nghe thấy tiếng người cá đi đến, trên nước đã nhỏ nước tí tách thành cả vũng.
Hôm nay người cá không có mang theo con mồi tươi sống nào, mà cầm theo một cái hộp kim loại lớn rất lớn.
Nếu như là ngày thường, Thư Đường nhất định sẽ rất tò mò, nhưng bấy giờ cô đang nhịn lại, không nhòm ngó gì nơi đó.
Đến tận khi thân hình cao lớn kia đi đến trước mặt cô, đặt cái hộp kia đến bên chân Thư Đường.
Thư Đường cảm nhận được hơi nước trên người ‘hắn’ ập vào mặt, hơi nước ẩm ướt phớt qua.
Kết quả bên trong vang tiếng lào xào rồi rất nhiều rất nhiều tiền mặt của Liên Bang rơi ra.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra Thư Đường được nhìn thấy nhiều tiền mặt đến thế.
— Hắn đi cướp ngân hàng đấy à?
Cô rất căng thẳng, phản ứng đầu tiên là mag hoa hồng nhỏ chạy trốn khỏi vùng ô nhiễm thì có thể tránh né sự đuổi giết của Liên Bang được hay không.
Cô vì chính ý tưởng từ bản năng mà đâm bực mình.
Nhưng cô lại mau chóng phát hiện ra trên bề mặt két sắt có nước, còn có dấu vết của rong biển.
—Vật Ô Nhiễm trên biển rất nhiều, sau sự kiện chìm thuyền thường xuyên xảy ra, phí trục vớt quá lớn, vậy nên mấy trăm năm này trong biển sâu có không biết bao nhiêu là thuyền chìm.
Vậy nên, cũng không phải là cướp ngân hàng nhỉ, mà là phát hiện trong biển ra.
Thư Đường nhìn tiền mặt Liên Bang nằm bên trong, lại nhìn kỹ tuổi tác, hóa ra đây là một hộp đồ cổ tiền mặt.
Đương nhiên người cá sẽ không phân biệt được rõ từng phiên bản tiền mặt của Liên Bang thì có gì khác nhau.
Số lượng đồ cổ tiền mặt lớn thế này, tuy rằng rất đáng giá, nhưng nếu bán đấu giá thì cũng vô cùng phiền phức, người bình thường như Thư Đường mà cầm đi bán đấu giá thì còn cần phải chịu rủi ro trong việc truy tìm nguồn gốc.
Chỉ là, ‘hắn’ mang theo hộp đồ này đưa cho cô, chỉ vì muốn dỗ dành cô.
Thư Đường cho tiền vào trong hộp sắt, tìm cái tủ quần áo rồi cho hộp sắt này giấu ở đằng sau quần áo.
Không rõ là cảm giác gì.
Cô lần lữa trong một chốc, lấy từ trong ra một cái khăn lông lớn.
Cô đi đến phòng bếp, nhìn bóng hình cao lớn kia.
Người cá cao lớn yên tĩnh trong chốc lát, cúi đầu, nhìn cô cầm cái khăn lông lớn kia đưa đến gần.
Một hồi lâu sau, cầm khăn lông kia lên, lau khô nước trên người.
….
Chờ đến khi mưa tạnh hạt, Thư Đường thấy bên trong Bastille quá buồn bã, bèn đi tản bộ bên bờ biển.
Sau cơn mưa bờ cát ẩm ướt, gió biển cũng khó mà thổi tan đi cái oi bức này.
Chỉ là cô khó mà giảm bớt cảm giác sa sút trong lòng.
Cô cho rằng người cá sẽ như hôm qua, đi theo sau cô một khoảng không xa không gần, thế nhưng đợi thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng động gì.
Ngay lúc cô buồn bực mà xem vỏ sò như cái lon đá tới đá lui.
Đột nhiên, trên mặt biển vang lên tiếng cá voi.
Cô sửng sốt một hồi, nhận ra âm thanh này truyền đến từ trên mặt biển cách cô không xa lắm.
Thế là Thư Đường liền bò đến một bãi đá ngầm trên biển nhìn ra xa.
Cô nhìn bờ biển và cuối đường chân trời, cá voi nhảy khỏi mặt nước biển, bắn ra những bọt nước thật lớn.
— Là con cá nhà táng nọ mà Thư Đường và người cá đã phát hiện ở trạm phát điện.
Hơn nữa không biết có phải là nhờ vận khí tốt hay không, mà thậm chí nó còn không bị Vật Ô Nhiễm ký sinh, vài ngày sau đã xuất hiện trên phiến hải vực này.
Cô đứng trên đá ngầm ngắm nhìn toàn cảnh ấy.
Lâu thật lâu không nói nên lời.
Có chăng là nhờ tiếng kêu to của loài vậy này làm người ta nhớ đến biển sâu bao la và thời nguyên thủy xa xưa.
Cô dần an tĩnh lại.
Về nhu cầu của Thư Đường, quái vật cũng không biết nên tặng Thư Đường chút gì mới được.
‘Hắn’ móc ra vài ba bạc lẻ, muốn thử xem rằng có thể mua được cái bánh kem nhỏ đó về cho cô hay không.
Chỉ là quái vật phát hiện ra: Cô sẽ không vì sang giàu mà vui vẻ, cũng không có hứng thú gì với đồ ăn của mình, sau khi thấy cá voi dường như cũng không có vui vẻ gì cho cam.
Quái vật lại lần nữa nhìn thật kỹ thế giới cằn cỗi của chính mình, không tìm ra được món đồ mà cô muốn.
Ngay khoảnh khắc cô có dự cảm được mà quay đầu—
Quả nhiên cô nhìn thấy thân hình cao lớn ấy biến mất giữa màn đêm.
Mới đầu Thư Đường đã dự định đến đêm sẽ làm hòa, nhưng không biết tại sao, cả ngày nay cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Như phát hiện ra được một cái bảo tàng to lớn mà chỉ có một mình cô biết, rồng nhỏ muốn ôm đi, giấu vào trong chiếc túi to của mình.
Chỉ là sau khi phát hiện ra hình thể của mình quá nhỏ, căn bản là không kéo nổi.
Vì vậy, dù bảo tàng tốt lắm, nhưng cô lại thấy khó khăn quá đỗi.
Tối hôm nay Thư Đường dọn đến phòng khách, lăn qua lộn mãi mãi không yên giấc.
Hơn nữa sự rầu rĩ khó chịu này, dần dà qua một hồi sau liền biến thành cơn tức giận.
Cứ như thể rồng nhỏ biết rõ bảo tàng kia ôm không đi được, đến lúc định từ bỏ—
Quả nhiên là người cá đang ở trong phòng ngủ.
Trong bóng đêm, ‘hắn’ không mở mắt.
Sau khi phát hiện ra cô tức giận đùng đùng đi lên, ‘hắn’ có thể cảm giác được rất rõ ràng nhất cử nhất động của cô trong bóng đêm, song lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô không bật đèn, mà chỉ cởi giày bò lên giường.