Thư Đường tò mò vươn tay sờ lên yết hầu người cá.
Cô bảo: “Hoa hồng nhỏ này, cấu trúc phát ra tiếng của anh có phải là không giống tôi cho lắm đúng không?”
Cô sờ phần yết hầu nhô ra, đồng thời cảm nhận cấu trúc các cơ quan dưới lớp da không quá giống loài người, cô đoan chừng đây hẳn là lý do mà âm thanh phát ra khác biệt, bèn muốn tiếp tục chạm vào—-
Nhưng dù có thể, thì cả hai vẫn không hề thấy mỏi mệt gì với việc luyện khẩu hình này.
Người cá không phát ra âm thanh, nhưng lại học được khẩu hỉnh của hai chữ ‘Thư Đường’.
Có vẻ nhờ ánh lửa nên mới dễ khiến người ta buồn ngủ, Thư Đường có hơi mơ mơ màng màng.
Cô định ngủ sớm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Trước khi đi ngủ, Thư Đường có chút không an tâm, thế là sau khi cho người cá ngồi xong, lại xốc lớp vải băng lên thêm lần nữa đặng quan sát tình huống.
Thời gian ngắn như vậy nhưng vết cắt đã hoàn toàn kết vẩy, hoàn toàn không nhìn ra được miệng vết thương vào hai ba tiếng trước.
Trong lòng Thư Đường thật ra hoang mang rất nhiều, nhưng cô cũng không dò hỏi người cá mất trí nhớ, mà lại chỉnh lại lớp băng vải lần nữa.
So với việc đi tìm tòi nghiên cứu những nghi vấn ấy, Thư Đường càng nguyện rằng vết thương của người cá sẽ không vì tối nay mà nhiễm trùng xảy ra chuyện.
Bọn họ thương lượng một chút, quyết định nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng sớm mai sẽ đi lên chiếc thuyền cứu nạn kia ngồi quay về.
Thư Đường muốn vòng trực tiếp qua phiến hải vực này, né tránh khu vực Vật Ô Nhiễm hay lui tới, hoặc là tìm trên bản đồ một khu biển mới để đi, tìm kiếm xem có nơi nào có tín hiệu gọi cứu viện hay không.
Cô tắt nguồn chiếc máy truyền tin sắp sửa hết pin, định bụng nếu xui rủi tái ngộ Vật Ô Nhiễm thì sẽ khởi động máy.
Cũng không biết có phải là vì ban ngày quá căng thẳng hay không, mà cả đêm này cô ngủ không an giấc tí nào.
Nằm mơ thấy bão táp trên biển và sóng thần cùng ập đến, còn có Vật Ô Nhiễm không ngừng gõ cửa sổ, cô chạy mãi chạy mãi trong trạm phát điện trống trải này tìm kiếm hoa hồng nhỏ, mỗi một bước đều có thể nghe vừa đủ tiếng rít bên ngoài.
Cô thấy bất an, còn có rét run cả người.
Thế là trong mơ cô theo bản năng ghé đến gần đống lửa.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm này, con hung thú với lòng cảnh giác cực mạnh gần như không thể ngủ. ‘Hắn’ luôn duy trì sự tỉnh táo, vậy nên lúc phát hiện ra động tác của Thư Đường, người cá liền mở mắt như bản năng.
Nhưng mà, rất mau sau người cá đã nhận ra sự khác lạ của Thư Đường.
Trên mặt cô ửng đỏ không bình thường, môi trắng bệch; trán cô không ngừng đổ mồ hôi, trong miệng còn ậm ờ gì đấy không rõ ràng.
Sau khi đến gần đống lửa, chỉ chốc lát sau đã khe khẽ nhắc mãi từ ‘nóng’.
Lúc cô kêu nóng, đôi môi tái nhợt của người cá mím chặt, đôi ngươi đen nhánh tràn đầy lo lắng, dùng bàn tay to lạnh lẽo trùm lên gò má cô hạ nhiệt, nhưng lại không dám đông lạnh cô, nên không dịch cô ra khỏi đống lửa.
Thế nhưng, dù làm thế, cô vẫn không tốt hơn chút nào.
Thư Đường bắt đầu khẽ khàng nói: “Khát quá, nước….”
Trong cơn ác mộng dông dài ấy, một mình cô ngồi bên đống lửa, khát cực kỳ, song cô lại không thể uống nước biển, chỉ đành không ngừng chờ đợi người cá đến.
Thư Đường sốt.
Người cá đặt cô bên cạnh đống lửa, rời khỏi căn nhà này đi vào biển tìm chiếc thuyền cứu nạn kia.
Thuyền cứu nạn không bị hư hại gì, mà chỉ mắc cạn trên một bãi đá ngầm gần đó. Trên thuyền có nước khoáng và thảm nhỏ mà Thư Đường mang đến, còn có đồ ăn vặt.
Thư Đường muốn nói mình chỉ có hơi sốt chút thôi, chỉ cần hạ nhiệt cho cô là sẽ mau chóng hạ sốt, sẽ không sao cả, chỉ là đầu óc cô còn mê mang, há miệng cũng chỉ phát ra âm thanh thở dốc rất nhỏ, theo bản nắng bắt lấy tay người cá.
Vào buổi chiều, căn cứ Nam Đảo đo lường được Vật Ô Nhiễm cấp A xuất hiện.
Vật Ô Nhiễm được chia thành bốn cấp bậc A B C D, trước mắt thì A là Vật Ô Nhiễm cao cấp nhất, cũng là loại Vật Ô Nhiễm duy nhất có thể ký sinh và gây ô nhiễm đến nhân loại. Sau khi vùng ô nhiễm buông xuống, Vật Ô Nhiễm cấp A thậm chí còn có thể phá hủy được một thành phố nhỏ.
Dù cho mấy trăm năm sau có tiên tiến, thì Vật Ô Nhiễm cấp A vẫn có tính uy hiếp rất mạnh.
Đây là lần đầu tiên ở căn cứ Nam Đảo, xuất hiện tình huống nghiêm trọng 7-8 Vật Ô Nhiễm cấp A tao ngộ.
Khu an toàn nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng bị. Căn cứ Nam Đảo điều động biết bao nhiêu là máy bay chiến đấu và tàu ngầm, chuẩn bị tiến vào khu ô nhiễm mới tiến hành tiêu diệt. Nhưng còn chưa bắt đầu hành động, vệ tinh đã kiểm tra đo lường các Vật Ô Nhiễm cấp A kia biến mất cả rồi.
Khi Trần Sinh nhận được tin tức liền nghĩ đến Thư Đường trước đó có nói rằng muốn đến trạm phát điện kia, vừa lúc đó là mảnh đất trung tâm bùng nổ nguy hiểm. Anh lập tức hiểu ra ngay tại sao lại thế.
Mà thân là đoàn thành viên bí thư của Công Huân, Trần Sinh rõ ràng nhất hết thảy những biến hóa này.
Vào mười năm trước, kỷ lục cao nhất của Công Huân là một mình phá hủy ba con Vật Ô Nhiễm cấp A. Mà vào lúc ấy, khi sức chiến đấu đã đứng đầu nhân loại, được xưng là ‘vũ khí hạt nhân hình người’, dường như đã không còn là một cụm từ tán dương nữa, mà là một miêu tả chân thật.
Sau khi hội nghị kết thúc, một loại kích động chưa từng có tràn đầy lồng ngực, Trần Sinh vừa đi vừa nói nhỏ với viên sĩ quan bên cạnh: “Chuyện này sẽ trở thành con bài để chúng ta cầm cự vì Công Huân.”
Mấy tháng sau khi Công Huân thức tỉnh, trong Liên Bang không ngừng có những hành động nhỏ, quan chỉ huy của căn cứ Nam Đảo nhúng tay vào, chính là phản ánh nhỏ về tranh chấp bên trong Liên Bang.
Viên sĩ quan tán đồng: “Dù như thế nào, Liên Bang cũng phải công nhận. Nếu có thể nhận được sự hỗ trợ toàn diện của viện nghiên cứu, Công Huân nhất định có thể có được cơ hội trị liệu tốt nhất.”
Trần Sinh trầm mặc trong chốc lát: “Nếu có một ngày Công Huân tỉnh táo lại, dù chúng ta có phải thế nào cũng tuyệt đối không được để hắn lâm vào tình trạng bị động.”
Rạng sáng, mưa to lại lần nữa đáp xuống thành phố Nam Đảo.
Cả thành thị được màn mưa bao phủ.
Bên trong phòng trực ban khu 01, Trần Sinh vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Quan chỉ huy căn cứ Nam Đảo.
Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm tuyệt đối khiến một Alpha kinh nghiệm sa trường lập tức quay người, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ,
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, Trần Sinh ngây cả người.
Cũng không phải là lần đầu tiên Trần Sinh nhìn thấy Công Huân rời khỏi vùng cấm.
Chỉ là qua vài lần, đôi mắt đen nhánh của ‘hắn’ đảo qua mọi người, phảng phất như thể đang nhìn cửa sổ, cục đá chứ chẳng có gì khác, sau đó cầm chiếc ô lam kia lên, trầm mặc và chậm chạp đi ra khỏi vùng cấm.
—Sở dĩ không có công kích nào, chẳng qua chỉ là vì không để lọt ai vào mắt.
Tuy rằng đi ra ngoài, nhưng trên người người cá vẫn mang đầy sự bài xích, mâu thuẫn với thế giới bên ngoài. Dù có là cái lần Thư Đường nói ‘đi dạo’ cũng thế.
Trong nhận thức của Trần Sinh, từ trước đến nay ngoại trừ Thư Đường ra, thì đừng nói là giao lưu, thậm chí là cái kiểu giao lưu bằng ánh mắt hay ngôn ngữ tay chân với bất cứ ai cũng đều không có.
Đây cũng là lý do mà Liên Bang hay viện nghiện cứu, thậm chí là mỗi một người đều sợ hãi ở ‘hắn’.
Nếu đó là một ác long tham lam, mọi người chỉ cần dâng vật quý lên;
Nếu đó là một sát nhân đam mê bạo ngược, mọi người chỉ cần không từ thủ đoạn hủy diệt hắn;
Chỉ là, đó là một con quái vật tràn ngập địch ý với thế giới bên ngoài, không cách câu thông, không cách giao lưu. Hơn nữa lại còn đang trong quá trình ‘tiến hóa’, lúc mọi người nhìn quái vật khổng lồ, gần như có ảo giác là đang nhìn tà thần.
‘Hắn’ không làm gì cả, nhưng lại là ẩn số khiến mọi người sợ hãi sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên thể hiện ‘đàm phán hòa bình’.
Quái vật vẫn canh giữ một tấc không rời gắt gao bên người cô, cố nén bản năng lại, khi bác sĩ đến gần cũng không thể hiện sự công kích ra nữa.
Chỉ là lúc bác sĩ khử độc, con quái vật nhìn kiêm tim bén nhọn trong tay bác sĩ.
Trong nháy mắt, một cảm giác không tín nhiệm mãnh liệt và nguy hiểm nảy lên, làm con quái vật dựng vây sau tai.
Nhưng vào lúc này, Thư Đường mở mắt ra, cô duỗi tay bắt lấy bàn tay to và lạnh như một tảng băng của người cá.
Vì cô tỉnh dậy, mà mọi tính công kích ngập đầy người người cá lập tức biến mất.