Thư Đường ngơ ngác nhìn cả lỗ hỏng to như thế, không dám tin, người cá vừa bị cô ôm thế mà không rên lấy một tiếng, còn mặc cho cô khóc lâu thật lâu.
Vết rách ấy quá gớm ghiết, như thể có một thứ gì đó đã xé toạc nó ra và tạo nên một vạch lổ hỏng thế này. Thư Đường còn cho rằng vết thương của người cá rất nghiêm trọng, có khi sẽ chết. Dù sao nước biển ô nhiễm ngấm vào miệng vết thương, hơn nữa bọn họ còn không cầm theo thuốc cầm máu, cô run lên buông người cá ra, quay đầu lại lật túi, nhưng lại phát hiện ra lúc mình đến đây thậm chí ngay cả băng vải cũng không mang theo.
Phía sau cô, người cá trông thấy những ngón tay run rẩy của cô, và cả những dòng nước mắt rơi ngày một nhiều vì kinh hoảng, đôi môi tái nhợt mím chặt, như thể làm sai mà không biết nên sửa thế nào.
Mới đầu ‘hắn’ còn cho rằng Thư Đường vì sợ nên mới khóc, sau lại cho rằng cô bị miệng vết thương của mình dọa cho khóc, đến tận bây giờ người cá mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như tất cả đều không phải.
Cô vì ‘hắn’ bị thương nên mới khóc, cô đang sợ rằng ‘hắn’ sẽ chết.
Nhưng nhận thức này với người cá mà nói là vô cùng xa lạ. Trong tiềm thức của người cá chưa bao giờ xem bị thương là một vấn đề, thậm chí nó cũng chỉ đơn giản như việc ăn uống hằng ngày. Vì năng lực tự lành cực mạnh, thậm chí chính bản thân người cá còn cho rằng chỉ cần chịu đựng cơn đau trong ba tiếng, thì chuyện có vết thương cũng chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng khi phát hiện ra dáng vẻ này của cô, người cá mới ý thức được dường như bản thân đã làm sai gì rồi.
Chỉ là, người cá có thể chém giết giữa bão táp mưa sa trên biển, có thể tay không xé nát Vật Ô Nhiễm, ở khía cạnh nào đó thì còn mang ý nghĩa gần như là một vũ khí hình người không gì là không thể làm, thế mà lúc này đây đối mặt với cô lại không biết phải làm sao, chân tay vụng về.
Thư Đường đang tìm đi kiếm lại như một loại bản năng. Nhưng giây tiếp theo, tay cô đã bị bàn tay to của người cá bắt lấy.
Người cá cúi đầu rít rít lên với cô.
Sau đó duỗi tay ra cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô áp lên gò má mình.
Thư Đường ngơ ngác suy nghĩ: thế này là muốn để lại di ngôn sao?
Nhưng người cá chỉ dùng chiếc vảy cứng cáp ấy, cắt một đường trên gò má.
Động tác này ngoài dự đoán của bất kỳ ai, vệt máu nhanh chóng rỉ ra làm Thư Đường ngay lập tức hoàn hồn, cô vội túm lấy tay người cá, ngăn cản hành vi tự hại này.
Cô lúc này như phát hiện ra vật cưng trong nhà bị cắt đuôi, khi chủ nhân sắp chán nản, đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ cách mau mau tìm bác sĩ thú ý đến cứu mạng.
—Thì mới phát hiện ra thú cưng của mình ra là thằn lằn.
Tay chân cô thôi lạnh lẽo, ngã ngồi trên mặt đất.
Thật ra có rất nhiều mối nghi hoặc, ví như tuy rằng đã xảy ra biến dị nhưng cô chưa từng nghe nhắc đến năng lực tự lành mạnh mẽ thế này; lại ví như loại năng lực tự lành này có bao nhiêu người biết, liệu có rước họa vào thân hay không?
Nhưng mấy vấn đề này cô đều đã không có cách nào tự hỏi.
Thư Đường ngồi dậy, vì không có băng gạc và băng vải, cô bèn sờ soạng quần áo mình.
Lớp lót của áo khoác chống thấm nước được làm từ cotton nguyên chất, chất lượng rất tốt, nên vẫn còn một lớp vải bông khô ráo.
Thế là Thư Đường cởi ra xé thành một mảnh vải dài cho người cá, đoạn bắt đầu động tác băng bó nhanh chóng.
Người cá vốn tưởng sau khi biết được mình có năng lực tự lành, cô sẽ yên lòng, với con quái vật mạnh mẽ này mà nói, chỉ không đến hai ba tiếng đồng hồ sẽ khép miệng vết thương lại, nhỏ nhặt không đáng bận tâm.
Nhưng mà, người cá phát hiện ra sau khi cô biết xong trông cũng chẳng tốt hơn là bao.
Thế là người cá đè tay cô lại, rít rít lên với Thư Đường.
Cẩn thận tỏ vẻ cô đừng lo lắng, lát thôi là khỏe ngay.
Chỉ là cô lại đẩy tay người cá ra, dùng đôi tay run rẩy băng bó cho ‘hắn’.
‘Hắn’ có biết mình chảy bao nhiêu là máu không? Dù có sắp khép lại đi nữa, nhưng máu bị mài mòn cũng sẽ không quay về, người thường chảy nhiều máu như vậy đã xỉu từ lâu rồi, thế mà người cá lại không ừ hử lấy tiếng nào.
Nếu không phải là cô phát hiện ra, có chăng người cá sẽ mặc cô ôm cả đêm mất.
Thư Đường cảm nhận được sự rầu rĩ khó chịu—có lẽ là nhờ lý do miệng vết thương khép lại rất nhanh, nên hắn căn bản không thèm để ý đến chuyện này.
Thư Đường rầu rĩ hỏi:
“Khép nhanh thì không cần băng bó à, vậy ăn sáng rồi thì không cần ăn bữa trưa bữa tối nữa hay sao?”
“Nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Anh không biết đau à?”
Người cá không đáp lời.
Thư Đường cúi đầu nói tiếp: Nếu hắn nhỡ đâu chết mất, vàng mã cô chỉ đốt cho hắn một tờ thôi!
Người cá muốn nói mình sẽ không dễ chết như thế, nhưng cô nom rất tức giận, thế là người cá không phản bác cô nữa, mà ngoan ngoãn kệ cô băng bó. Thậm chí còn cẩn thận và dè dặt quan sát biểu cảm của cô, sợ rằng bé mèo ấy lại lần nữa để lộ ra nét mặt thương tâm.
Cô rầu rĩ mà bảo: “Nếu anh mà chết, tôi sẽ nuôi cá khác cho xem.”
Người cá lại nhớ đến tuần trước—cái ngày mà mèo này bảo muốn nuôi một con cá ngừ nên tìm một cái bể thủy tinh lớn, kết quả thế nào mà nuôi đến ngày hôm sau, mèo ta dán mặt lên bể hỏi người cá: Hấp hay sashimi nhỉ?
Với giả thuyết này, sau khi hắn chết, bé mèo chỉ có thể ăn được mấy con mồi toàn xương xẩu, hoặc không thì ăn rác rưởi.
Thư Đường lại không nói cho người cá, trong khoảng thời gian mà ‘hắn’ biến mất ấy, cô đã bi quan biết nhường nào mà tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh.
Cô cẩn thận thắt nút thít trên bụng người cá, sau đó ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn qua người cá đang phảng phất như không có ý thức được bản thân nghiêm trọng đến nhường nào.
“Dù có năng lực tự lành đi nữa, cũng đừng tùy tiện bị thương, được không?”
Không có anh cùng tôi nghe dự báo thời tiết, tôi sẽ đau lòng lắm.
Giây phút này, tiếng gió như thể cũng bay mất.
Trong âm thanh cô nói, cái chết như biến thành một khái niệm hoàn toàn mới trong ‘hắn’:
Sống, là cùng cô nghe dự báo thời tiết, đi săn cho cô, bọn họ cùng nhau ngắm sóng bên bãi biển;
Mà chết, chính là để lại bé mèo lẻ loi một mình, là cô phải ăn bao nilon, ăn đồ cho mèo giá rẻ kém chất lượng nhất.
Tiếng mưa ngoài ô cửa đập lên khung cửa phủ kim loại.
Màn đêm buông xuống, trong phòng trở nên thật yên tĩnh.
Nhưng mà đến khi người cá muốn dán đến cọ má cô lần nữa, Thư Đường đột nhiên hoàn hồn, nói: “Anh không được nhúc nhích!”
Vì thế người cá dừng lại.
Thư Đường không chắc mấy tốc độ tự lành của người cá mạnh đến mức nào, thậm chí cô còn bán tín bán nghi.
Lúc này, trong mắt cô người cá đang bị trọng thương, nếu không phải vì Vật Ô Nhiễm trên biển tản đi chưa bao lâu, đi ra ngoài vào lúc này không phải lựa chọn sáng suốt—thì cô đã lập tức gọi xe cứu thương đến nâng cá ta đi, bên chiếu X Quang, bên truyền nước biển.
Thư Đường bò lên lấy cạnh bên ra một cái rương gỗ lớn. Để cho người cá dựa vào, sau đó cẩn thận đỡ ‘hắn’ làm thành một tư thế như thể tuyệt đối không được động vào tránh ảnh hưởng vết thương.
Người cá hoang mang nhìn cô, vì chưa bao giờ được đối xử ở dạng bệnh nhân, nhưng nếu cô không cho phép nhúc nhích, thì hung thú này thật sự ngoan ngoãn dựa vào thành rương mà không hề động đậy.
Thư Đường đặt bệnh nhân đâu ra đó, lại bắt đầu tìm kiếm những mảnh gỗ không bị ướt trong phòng kín này, mang đến đây chuẩn bị nhóm lửa.
Cô ngồi xếp bằng bên cạnh người cá, vật lộn với bật lửa và củi khô.
Trong đoạn ký ức kia, mỗi một lần bị thương đều một mình chờ cho vết thương khép lại, quá trình ấy quá đỗi dài lâu, phần lớn thời gian hắn dường như đều lựa chọn nhắm mắt lại, dùng giấc ngủ để vượt qua khoảng đau đớn đầy nhẫn nại ấy, nếu lâm thời có chuyện xảy ra thì qua loa băng bó đơn giản sau một hồi nghỉ ngơi, xong vẫn phải đứng lên đi đầu trong đám người, biểu hiện không chê đi đâu được. như một tòa thành bằng thép mãi mãi không ngã.
Thế mà, vào lúc này đây, khác hoàn toàn với đoạn ký ức ấy. Có người nào đó như một con kiến con sốt ruột thu xếp đủ bề.