Đoạn Tiểu Miêu hai mặt cỡ nào?
Kiếm linh thấy rõ ràng cậu làm cái động tác cắt cổ sau lưng Ma Tôn .
Nhưng ngoài miệng lại ngọt ngào nói: "Vui chứ!
Kiếm linh hận mình không có bàn tay để vỗ tay khen ngợi.
Mà Ma Tôn bị Đoạn Tiểu Miêu dỗ đến cực kỳ cao hứng, hàng đêm ôm mèo con... xem ngọc giản, nói về mây trời hoa cỏ.
Nói dễ nghe như vậy, không biết có thật không.
Chỉ có Úc Yên biết, là sự thật, đại ma đầu người ngoài vừa nghe đã sợ vỡ mật nhưng trong chuyện đó lại rất dịu dàng, ngoan ngoãn, tuyệt đối không có những ý nghĩ đáng khinh với cậu.
Dù sao thì bình thường hắn đều quang minh chính đại mà hôn cậu...
Có thể là do hai người quá thân mật, từ nhỏ đã bị Đoạn Lâm hôn đến mất cảm giác nên sau khi hóa hình, Úc Yên không cảm thấy có cái gì không ổn, một chút cũng không chán ghét Đoạn Lâm ôm hôn.
Cùng hắn tiến thêm bước nữa cũng không thấy phản cảm, nhưng nếu đã kết đan rồi thì chuyện song tu hẳn nên gác lại nhỉ?
Về sau ma tu của ma, mèo tu của mèo.
"Đúng rồi." Thiếu niên ngồi trong lòng đại ma đầu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương hỏi: "Trong túi Càn Khôn của người cái gương có thể soi được nguyên hình của yêu tu không?
"Ngươi nói Kính Chiếu Yêu sao?" Đoạn Lâm buồn cười, hiểu biết của mèo con quá ít, tìm một món đồ cũng phải lao lực miêu tả cả nửa ngày.
Úc Yên xấu hổ, vừa rồi não cậu bị đơ một chút: "Đúng vậy, là Kính Chiếu Yêu."
"Ta có, ngươi muốn làm gì?" Đoạn Lâm khó hiểu nhưng vẫn lấy Kính Chiếu Yêu ra cho cậu. Đó là một cái gương hình trứng có tay cầm.
Ma Tôn chỉ thấy mèo con lập tức cầm lấy gương, điên cuồng soi trước soi sau, hắn cũng thăm dò nhìn thoáng qua.
Không hề ngoài ý muốn, trong gương là một bé mèo trắng tuyết mắt hai màu, vẫn điềm đạm đáng yêu như vậy, nhưng hai mắt mèo con lại lộ ra kinh ngạc.
Ma Tôn thầm nghĩ: 'Mèo con thật là chưa trải sự đời, Kính Chiếu Yêu cũng có thể chơi vui đến vậy.'
Úc Yên kinh ngạc, một giây trước cảm thấy sao có thể như thế, một giây sau lại cảm thấy nên là như thế.
Mèo mới chính là bản thể của mình.
Từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình đầu thai sai, phải là mèo mới đúng, đời trước cậu sống chưa đến 20 đã chết, đây chính là tuổi thọ trung bình của một con mèo.
Nghĩ tới nghĩ lui, thành ra cậu soi gương có hơi lâu.
Ma Tôn cười thầm: 'Bé cưng dễ thương thật.'
Úc Yên thở dài, mèo con trong gương cũng thở dài, Đoạn Lâm không kiềm được hỏi: "Sao vậy?"
Úc Yên hồi thần lại, lắc đầu nói: "Không có gì, ta thật là đáng yêu."
Sau đó thuận tay bỏ Kính Chiếu Yếu vào vòng tay trữ vật của mình, hôm nay lại thu hoạch được một món bảo bối, vui quá.
Chỉ là một cái Kính Chiếu Yêu mà thôi, mèo con muốn thì cứ lấy. Đoạn Lâm không tiếc, hắn cười xòa cho qua, lúc này mới quay lại tiếp tục nhìn ngọc giản.
Sau lần song tu trước, hắn chưa từng bế quan.
Trải qua tâm bình biến đổi lên xuống lần trước, Đoạn Lâm phát hiện chính mình quái thật sự, cứ tu được một lát là lại muốn nhìn mèo con một chút.
Hẳn là di chứng của việc thiếu chút nữa mất đi mèo con.
Sau khi điều chỉnh ba tháng, hắn báo cho mèo con mình muốn đánh sâu vào Hư Cảnh giới, có khả năng sẽ bế quan tới 10 năm.
Vừa nghe đến khoảng thời gian này, Úc Yên sửng sốt một lúc lâu, dù sao khái niệm thời gian đối với cậu vẫn còn hơi bảo thủ, 10 năm là quá lâu với cậu.
Nhìn mèo con ngây ngẩn cả người, Đoạn Lâm liền biết bé mèo dính người nghe thấy 10 năm đã sợ hãi.
"Ngoan." Đoạn Lâm ôm mèo con đặt trên đầu gối, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Nam nhân trước khi gặp Đoạn Tiểu Miêu chưa biết ôn nhu là gì lúc này đang sờ mặt cậu: "Bên ngoài chắc chắn sẽ chơi vui hơn ở dây, ta chỉ muốn mang ngươi ra ngoài sớm một chút."
Con sen mới nói hai lời Úc Yên đã cảm thấy mũi đau xót, sau đó cậu cúi đầu, thân mật dán lên vai đại ma đầu.
10 năm!
Cậu tưởng chỉ có một-hai năm, còn thật sự chờ mong hắn bế quan.
Đoạn Lâm phát hiện mèo con khóc, trong lòng hắn nặng trĩu, thấp giọng nói: "Ngươi thật là làm người khác tiến thoái lưỡng nan mà."
Ngày đêm ở bên cũng không được, bế quan tu luyện cũng không xong.
Úc Yên nào dám nói gì nữa, gật gật đầu thể hiện mình đã hiểu, bằng không cậu sợ mình vừa mở miệng đại ma đầu lại mềm lòng giống lần đầu tiên, vốn dĩ hắn phải bế quan mấy tháng, cuối cùng vừa mới năm ngày đã tỉnh.
Đoạn Lâm nâng mặt mèo con lên hôn hôn, dịu giọng hỏi: "Trước khi bế quan, mèo con có muốn cùng ta song tu không?"
Thật ra hắn không có ý định đó, nhưng cảm xúc dâng trào nên hắn mới hỏi vậy, giống như chỉ có làm thế này bọn họ mới có thể trấn an lẫn nhau.
"Được." Úc Yên ôm hắn đồng ý.
Hai người đều nhất trí, Đoạn Lâm lo mèo con nhớ mình nên mới đưa ra đề nghị song tu.
Có lẽ do nội tâm hai bên đều nhung nhớ đối phương nên lần song tu này vô cùng nóng bỏng, làm hai người đều cảm nhận được sự rung động khác với những lần trước.
Cảm nhận cảm giác mỹ diệu kia xong, Ma Tôn thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại ngắm thiếu niên ngủ say trên vai mình, khóe mắt còn mang theo nước mắt chưa kịp khô.
Đoạn Lâm không chút suy nghĩ cúi người hôn cậu.
Cũng không biết mèo con khóc thút thít là vì hắn lỗ mãng quá hay là vẫn còn luyến tiếc hắn.
Tránh gợi lên cảm xúc biệt ly khi phải tách khỏi mèo con, Đoạn Lâm không đợi Úc Yên tỉnh đã buông cậu ra, đến một gian mật thất an tĩnh để đả tọa minh tưởng, vứt bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu, tiến vào trạng thái nhập định.
Hai ngày sau Úc Yên cả người đau nhức tỉnh lại, phát hiện mình ngủ say mất hai ngày.
Đại ma đầu đã bế quan rồi sao?
Hai ngày cũng không chịu chờ cậu!
Tra nam!
Nhưng nghĩ lại Đoạn Lâm chỉ là không muốn cậu buồn mà thôi.
Thật ra hiện tại cậu đã ổn rồi, chỉ là lúc ấy "10 năm" tác động quá lớn nên dọa cậu thôi.
Cho nên mới phản ứng thái quá như vậy, dọa đại ma đầu nhảy dựng.
Bằng không hắn hẳn sẽ không ngại nguy cơ bị từ chối, lần nữa mở miệng mời cậu song tu, phải biết rằng Đoạn Lâm cao ngạo không kém gì mèo con đâu.
Trước mắt đại ma đầu đã bế quan, động Lăng Tiêu là do cậu định đoạt. Chuyện thứ nhất chủ nhà (tạm thời) làm chính là biến trở về nguyên hình, nằm thành hình chữ X ngủ tiếp hai ngày.
"Khò khè... Khò khè..."
Kiếm linh cảm thấy thực khiếp sợ... Đoạn Tiểu Miêu cũng qua vô tâm vô phế rồi.
Sau khi ngủ no say, Úc Yên trực tiếp triệu hoán Trảm Thiên trong thức hải của mình, lão già kia vừa nghe thấy cậu triệu hoán thì lập tức xuất hiện, hai người chuyển đến trong thức hải Trảm Thiên để nói chuyện.
"Mèo con, ngươi lại tới nữa?"
"Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Lần gặp trước Đoạn Tiểu Miêu chỉ vừa mới hóa hình, lần tái kiến này vậy mà cậu đã kết đan rồi.
Trảm thiên cười ha hả nói: "Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà."
Cách để kết đan nhanh như vậy đương nhiên chỉ có một, Tiểu Miêu tu này đã bắt lấy ma đầu kia rồi.
Quả nhiên không đơn giản.
Úc Yên: Hừ! Ông già này cười đê tiện quá, không biết trong đầu ổng đang nghĩ cái gì nữa.
Ở Tu Chân giới việc thế này sẽ bị trêu chọc sao?
Lúc trước lúc ổng khuyên nhủ cậu cũng không có nói vậy.
Mà sao cũng được, Đoạn Tiểu Miêu vô hại ngồi xổm chỗ đó, làm bộ không hiểu thế giới của người trưởng thành.
Cậu nằm sấp xuống liếm móng, mặt đầy vẻ thuần khiết, vô tội.
"Ha ha." Trảm Thiên càng xem càng thấy thú vị, ông tò mò hỏi: "Đoạn Tiểu Miêu, lão phu mạo muội hỏi một câu, sao ma đầu kia lại chịu để ngươi chiếm tiện nghi lớn vậy?"
Mới dăm ba năm đã từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Kết Đan, đây là chuyện nhiều tu sĩ tha thiết mơ ước.
Úc Yên sửng sốt, cái gì mà để cho cậu chiếm tiện nghi, chẳng lẽ tiện nghị của tên kia không gọi là tiện nghi sao?
Nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề này, lục lọi ký ức rồi nói: "Cái này sao, ta chỉ là dùng một chút thủ đoạn nhỏ thôi."
"A? Thủ đoạn gì?" Trảm Thiên lập tức hùa theo.
Úc Yên không nhịn được nói lảm nhảm: "Ngày đó trời trong nắm ấm, đất trời thoáng đãng, trên trời một đám mây cũng không có..."
Kế tiếp Trảm Thiên nghe được khoảng 800 từ vô nghĩa, nụ cười dần dần cứng lại: "..."
Thằng nhóc này dong dài thật, hắn không phải là cố ý chứ?
Nói xong một đống thứ vô nghĩa, Úc Yên mới tiến vào vấn đề chính: "Ta trực tiếp yêu cầu hắn song tu, hắn liều chết không từ."
Trảm Thiên: 'Đây là đương nhiên, ủa không phải, liều chết không từ??'
Trò hề gì vậy, đại ma đầu liều chết chống cự Tiểu Miêu tu sao!?
"Ngươi..." biết nói dối rồi, Trảm Thiên định nói.
Nhưng ông lập tức nghe thấy Đoạn Tiểu Miêu nói: "Sao đó ta liền mắng hắn không biết điều, mắng xong lại đuổi hắn lên giường, tay đấm chân đá đánh một trận!"
Nói đến khúc này cậu còn đứng lên khoa tay múa chân vài đường, Trảm Thiên đã bị cậu làm chấn động đến mức không nói nên lời, cuối cùng cậu tổng kết lại: "Đại khái quá trình chính là như vậy, ta một lòng cưỡng bách hắn."
Úc Yên nhớ tới tình hình ngày đó, nội tâm hổ thẹn một trận, có cảm giác mình giống như là ác bá vậy!
Trảm Thiên hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại, đáng sợ nhất chính là ông cảm thấy Đoạn Tiểu Miêu không nói dối, năng lực phán đoán của ông vẫn còn đó.
Trăm lời muốn nói cuối cùng hóa thành một câu: Hậu sinh khả úy*.
*Hậu sinh khả úy: là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng vì họ thông mình, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa.
"Lão tiền bối, chừng nào ông mới truyền thụ tu vi cho ta?" Úc Yên kể xong chuyện xưa thì dúng ánh mắt trông mong chờ đợi nhìn ông.
Lần trước Trảm Thiên đúng là có hứa hẹn rằng chỉ cần cậu kết đan liền truyền thụ kiếm ý và tu vi lưu lại ở hạ giới cho cậu.
"Hiện tại ta đã kết đan, ngoài ra còn luyện một ít kiếm chiêu, muốn ta múa vài đường cho ông xem không?" Úc Yên rất vui lòng, cậu cảm thấy đường kiếm của mình rất đẹp.
"Không cần." Rốt cuộc Trảm Thiên cũng bình phục được tâm tình, càng nhìn Kim Đan của Đoạn Tiểu Miêu ông càng thấy ánh mắt của mình rất chuẩn, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tiểu Miêu tu thâm tàng bất lộ này.
Có thể đuổi Ma Tôn lên giường tay đấm chân đá, há là vật trong ao?
Về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ.
"Ta biết Kim Đan của ngươi đã củng cố rồi, hiện tại đã đủ để tiếp nhận tu vi và kiếm ý của ta."
"Đa tạ tiền bối."
Úc Yên vừa dứt lời liền nhìn thấy một cỗ chân khí bay thẳng đến chỗ mình, nháy mắt đánh vào linh đài của cậu.