Nghiêm túc cũng không được.
"Tiểu Miêu tu này, ngươi không nghiêm túc nghiền ngẫm kiếm ý của Đan Dương mà lại dùng miệng lưỡi trơn tru, ngươi cho rằng làm vậy thì Đan Dương sẽ bị ngươi lừa sao?" Trảm Thiên tận tình cười nhạo cậu: "Vậy ngươi quá coi thường Đan Dương rồi, hắn là thượng cổ thần kiếm, tâm tình sớm đã thành thục ổn trọng, dù cho ngươi có nói thế nào thì..."
Úc Yên không để ý tới ông, chỉ lo dựng thẳng móng vuốt tiếp tục kêu gọi Đan Dương: "Ta, Đoạn Tiểu Miêu xin thề với trời, nếu như nuốt lời, một ngày nào đó đối xử với ngươi không tốt thì ta vĩnh viễn không thể thành tiên."
"Chẳng phải ta nói vô dụng rồi sao? Ngươi..." Trảm Thiên còn tính nói cái gì đó nhưng lại bị Úc Yên cắt ngang.
Úc Yên phân phó kiếm linh của mình: "A Tình, ngươi nói gì đó đi. Ngươi nói sao cho Đan Dương theo ta được không?"
A Tình cứ không hé răng như vậy thì cậu sẽ cảm thấy chỉ có mình đang nỗ lực.
"..." Thật là sợ cái gì cái đó tới mà.
Nhưng mà kiếm linh còn có thể làm gì chứ, hắn cũng thương Đoạn Tiểu Miêu mà, không nỡ để cậu thất vọng nên chỉ có thể cắn rứt lương tâm ậm ờ: "Tốt..."
"Ngươi nói nhỏ vậy để cho muỗi nghe sao?" Úc Yên không hài lòng kháng nghị.
Kiếm linh đau khổ: "Tốt tốt! Ngươi rất tốt!"
"Đan Dương, ngươi nghe thấy không? Nếu ngươi chịu tới nhà ta thì ta sẽ cho ngươi làm lão đại!" Úc Yên tăng khí thế, trong mắt đều là dã tâm bừng bừng.
Kiếm linh thiếu chút nữa lấy chuôi kiếm đập vào đầu mèo con, Đoạn Tiểu Miêu nói cái gì?
"Im miệng, ta đi chém hắn." Kiếm linh không muốn làm lão nhị.
Chết chết, không cẩn thận nói lộn rồi, Úc Yên lấy móng vuốt che miệng thì thầm nói: "A Tình, đây là kế sách tạm thời, ngươi đừng tin là thật!"
Khán giả có mặt: "..."
Một lời khó nói hết.
Trảm Thiên thở dài: "Nghe ta khuyên một câu đi..." Theo loại bàng môn tà đạo này là không có tiền đồ.
Nhưng mà Úc Yên lại cao hứng lên vì cậu cảm thấy công kích của kiếm trận đang chậm lại, cũng không còn sắc bén như vừa rồi.
Thật tốt quá, với tốc độ này thì Úc Yên có thể thanh thản nghiền ngẫm kiếm ý rồi.
Cậu lập tức biến thành mình người, gọi kiếm linh của mình, dùng ngón tay chỉ huy kiếm so chiêu với thanh kiếm khác trong kiếm trận.
Những thanh kiếm đó đều cố ý nương tay, giống như một người sư phụ đang hướng dẫn cậu lĩnh hội kiếm ý vậy.
Nếu như cậu còn chưa lĩnh hội thì lại tới một lần nữa.
Ngay cả A Tình cũng cảm giác được Đan Dương rất cẩn thận chiếu cố Đoạn Tiểu Miêu, nếu không Đoạn Tiểu Miêu đã sớm bị đánh ngã ngàn vạn lần.
Tâm tình hắn phức tạp.
Trảm Thiên càng phức tạp hơn, ông suýt thổ huyết tới nơi, buồn cười! Đan Dương hắn... quá trình ông lấy được Đan Dương chính là cửu tử nhất sinh đó!
Nhưng mà nghĩ lại ông cũng không hy vọng cục lông tuyết trắng kia bị thương.
Trảm Thiên cả đời đều bị đối đãi khác nhau, nhưng ông thề lần này chính là lần thiên vị tàn nhẫn nhất ông từng bị.
Úc Yên cũng thường bị đối đãi khác nhau, lần này cũng làm như cũ đi.
Dù sao đại ma đầu đang bế quan, cậu không muốn ra ngoài sớm nên cứ ở chỗ này so kiếm cùng Đan Dương, thực lực của A Tình cũng tăng lên không ít.
Trong quá trình này A Tình biết được thì ra nơi này là hoa viên bí mật của Đoạn Tiểu Miêu, cậu đã từng mật hội với một lão tiền bối ở chỗ này không dưới một lần.
Đoạn Lâm hoàn toàn không biết chuyện này.
"Ngươi không cần nói cho hắn, đây chính là lần cuối cùng, sau này lão tiền bối sẽ biến mất."
"Đã hiểu."
Hai người họ đều là người trên cùng một chiếc thuyền, nếu chọc giận đại ma đầu thì hóa thành tro đầu tiên chính là Tình Nhân.
Kiếm linh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn một bên bồi Đoạn Tiểu Miêu luyện kiếm, một bên ép hỏi: "Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cái hoa viên bí mật?"
Đoạn Tiểu Miêu không nói thật thì sao hắn hỗ trợ lừa Đoạn Lâm được.
"Chỉ có một cái thôi a."
Kiếm linh lúc này mới yên tâm, nhưng hắn nghĩ lại, lại hỏi: "Rốt cuộc ngươi còn gạt Đoạn Lâm chuyện gì nữa?"
Đoạn Tiểu Miêu cứng đờ, kiếm chiêu nhất thời bị gián đoạn, ngưng lại vài giây cậu mới trả lời: "Không có."
Ở đây không ai tin sao?
Không khí có chút quái lạ.
Úc Yên: Sao vậy? Đều không tin trẫm!
Vốn dĩ Trảm Thiên tính tặng kiếm xong liền đi nhưng nợ phong lưu của Đoạn Tiểu Miêu quá thú vị, ông thực sự có chút muốn ở lại đây xem cậu bị lật xe thế nào.
Không thể không nói, Đan Dương thiên vị Đoạn Tiểu Miêu làm ông khó chịu.
Đan Dương sẽ hối hận sớm thôi.
Úc Yên trong lòng bất an đại ma đầu nên cách một đoạn thời gian lại phái kiếm linh trở về xem thử hắn xuất quan chưa.
Chưa xuất quan thì cậu cứ tiếp tục ngốc ở chỗ này.
Đoạn Lâm không xuất quanh nhanh như vậy, có vẻ mười năm chưa phải là mức hạn cao nhất.
Mỗi lần nghe được tin tức trong lòng Úc Yên đều giật mình, thời gian ở Tu Chân giới thật không đáng tiền, nhưng mà thời gian vẫn cứ trôi sẽ làm cậu cảm thấy phiền muộn.
Ở nơi này người quen có thể cả trăm năm không gặp.
Ví dụ như đại ma đầu và bằng hữu ở Vô Cực Cung của hắn, bọn họ đã mấy ngàn năm chưa gặp nhau rồi.
Nghe nói là đạo lữ trước sau bế quan mấy trăm năm cũng rất bình thường, Úc Yên thở dài, cậu nhớ đại ma đầu rồi.
Tu tiên không kể ngày tháng, không biết đã qua bao lâu.
Mũi kiếm của Đan Dương lại một lần nữa đi đến trước mắt, Úc Yên mãnh liệt muốn tốc chiến tốc thắng nên ra sức quơ kiếm, Tình Nhân trong tay cậu phát ra khí thế cường hãn nhất từ trước tới nay.
Trong phút chốc bốn phía tỏa ra một vòng kiếm khí.
Đây là kiếm khí thuộc về chính Úc Yên.
Trảm Thiên hứng thú: "Tiểu Miêu tu, thanh kiếm này của ngươi khá tốt, không biết nó tên là gì?"
Lão già thật nhiều lời.
Kiếm linh nhanh chóng cướp lời của Đoạn Tiểu Miêu: "Tình Nhân kiếm."
"Đúng vậy, nhũ danh là Meo Meo Vô Địch, đúc ra từ gỗ Phù Tang, là Đoạn Lâm đúc cho ta." Úc Yên lại tung ra mấy chiêu, lần này mục đích của cậu phi thường rõ ràng, cậu muốn nắm chuôi kiếm của Đan Dương, làm hắn thành của mình!
Trảm Thiên nhất thời lâm vào thất thần, trận đối chiến xuất sắc trước mắt cũng không thể làm ông chú ý tới, tâm trí ông đã bị cái tên "Meo Meo Vô Địch" chiếm cứ rồi.
Ông trời ơi, Đan Dương ơi, bây giờ ngươi hối hận còn kịp.
Không không không, không kịp nữa rồi.
Úc Yên đã học hết toàn bộ những gì Trảm Thiên truyền thụ. Hơn nữa hai người bọn họ đã âm thầm thông đồng với nhau dưới mí mắt của Trảm Thiên.
Song kiếm trên tay giống như trái ôm phải ấp, cảm giác thật thỏa mãn.
Úc Yên vốn dĩ muốn buông Meo Meo ra để tập trung dùng Đan Dương nhưng lại sợ A Tình mắng cậu cặn bã nên đành phải cầm cả hai thanh kiếm, lóa mù mắt Trảm Thiên.
Chờ đến khi cậu cảm thấy mỹ mãn dừng lại, Trảm Thiên cũng vừa đúng lúc thoát khỏi "Meo Meo Vô Địch".
Thật đáng sợ, ông không ngờ mình có thể ngồi ngốc hết 15 phút với Đoạn Tiểu Miêu, vội vàng nói: "Tốt rồi, ngươi và Đan Dương về sau sống tốt, lão phu còn chút việc cần phải làm. Cuối cùng ngươi nhớ kỹ, nếu như kiếm tông có biến thì mong ngươi hãy ra mặt giải vây."
"Được, ta..." Úc Yên tính nói mấy lời êm tai, dù sao cậu cũng là người chiếm tiện nghi. Nhưng Trảm Thiên giống như có quỷ đuổi theo sau lưng, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Úc Yên cũng mang theo kiếm về thức hải của mình, không hiểu ra sao hỏi Đan Dương: "Tiền bối Trảm Thiên rất bận sao? Sao lại nói đi là đi vậy?"
Cậu không có được câu trả lời của Đan Dương, Trảm Thiên đã nói Đan Dương trước nay không nói chuyện nhưng cậu khẳng định Đan Dương có kiếm linh, có lẽ chỉ là đối phương tương đối lạnh lùng mà thôi.
Cũng có lẽ là do bị chủ nhân đầu tiên từ bỏ nên thương tâm, từ đó đóng cửa trái tim.
Úc Yên nhìn tạo hình cổ xưa của Đan Dương đang dắt trên phần bên phải đai lưng của mình, lại nhìn Meo Meo mình nuông chiều từ bé. Cậu trìu mến sờ chuôi kiếm của Đan Dương: "Ngươi có muốn đổi tạo hình không?"
A Tình nỗ lực nhịn cười.
Úc Yên từng nghe nói thất tình thì đổi kiểu tóc là có thể bớt buồn.
Cậu cảm thấy đổi tạo hình chuôi kiếm cũng có hiệu quả tương tự, đương nhiên, Đan Dương không gật đầu thì cậu cũng không dám làm gì.
Cuối cùng đành nói: "Được rồi, đổi tạo hình không khỏi quá mức, vậy đổi thứ khác đi."
Úc Yên bật dậy khỏi giường ma đầu, lục tung cả căn nhà lên. Cậu nhớ lần trước cậu có một cái kiếm tuệ đẹp lắm, không biết bị cậu quăng đi đâu rồi?
"A Tình, ngươi có thấy cái tua rua màu sắc rực rỡ của ta không?" Tìm đồ không thấy thì hỏi ai, đương nhiên là hỏi bảo mẫu rồi.
"Ngươi nói cái nào?" Đoạn Tiểu Miêu có ít nhất mấy chục tua rua đủ kiểu dáng.
"Hồng lục song cá chép á!" (hai con cá chép, một hồng một xanh)
"Có lẽ bị ngươi tha xuống gầm giường rồi, ngươi bò vào xem thử."
Úc Yên phản xạ có điều kiện lập tức biến thành mèo bò vào, cậu tìm hết một vòng vẫn không thấy, chỉ thấy hai cái quả cầu bằng len.
Kiếm linh cười trộm, Đoạn Tiểu Miêu thật nghe lời.
Chờ Úc Yên hỏi lại hắn liền nói là đại ma đầu lấy rồi, ở trong túi Càn Khôn của hắn.
Hồng lục song cá chép quá xấu, nếu thật sự treo thứ đó lên Đan Dương thì A Tình sợ hắn sẽ hậm hực.
Úc Yên nghe nói ở chỗ Đoạn Lâm thì cuối cùng cũng nhớ ra cậu vội vã trở về là để gặp Đoạn Lâm, vì thế cậu nhanh như chớp chạy vọt vào mật thất.
Nam nhân kia đang bế quan, khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, eo lưng thẳng tắp, khuôn mặt trầm tĩnh.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Úc Yên thả chậm bước chân, tay chân nhẹ nhàng đi vào phạm vi cảnh giác của hắn.
Sen ơi, ta về rồi nè.
Hơi thở của cậu Đoạn Lâm rất quen thuộc, hẳn sẽ không ảnh hưởng tới hắn.
Mười năm không gặp, Úc Yên cảm khái bò lên đầu gối sen hốt phân, phát ngốc nằm ở nơi mình thích nhất.
Vạn vật đều không bằng những năm tháng tốt đẹp ở bên sen.
Có sen mèo con là bảo bối, không sen mèo con là rễ cây.
Úc Yên hạnh phúc nằm trên đùi Đoạn Lâm ngáy ngủ không biết trời trăng mây đất, cảnh này làm kiếm linh cảm thấy thật thoải mái.
Có lẽ bởi vì hắn là thanh kiếm đính ước của Đoạn Lâm và Đoạn Tiểu Miêu.
Úc Yên nặng nề ngủ một giấc, tỉnh dậy thì lung tung rối loạn duỗi người, dùng vô số tư thế cọ đầu vào người đại ma đầu, sau khi để lại mùi trên người hắn mới dừng lại liếm móng vuốt.
Lâu lắm rồi cậu chưa hảo hảo liếm móng vuốt.