Mèo con không nghe nổi mấy lời này.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để so đo, cậu chỉ mới khôi phục chút cảm giác chứ chưa hoàn toàn thu công, bấm tay tính toán thì còn cần đại khái bảy tám thiên nữa.
Có thể là do đã hiểu triệt để nên lần kết đan này còn suôn sẻ hơn so với tưởng tượng của cậu, không có tâm ma cũng không có kiếm trận.
Ảo cảnh gặp được trong thức hải đều là vấn đề nhỏ, căn bản không đáng sợ như đại ma đầu nói.
Vậy mà đại ma đầu lại nói cậu ngốc.
Úc Yên không phục, cậu chỉ giả ngu mà thôi.
Năm tháng sao?
Úc Yên cũng có ý định bế quan năm tháng để ổn định lại cảnh giới nhưng cậu cảm thấy... nếu mình thật sự bế quan năm tháng thì Đoạn Lâm sẽ nổi điên mất.
Sau đó Úc Yên một bên củng cố tu vi, một bên dựng lỗ tai nghe lén cuộc đối thoại trong động, xem thử bọn họ còn nói gì nữa không?
Chốc lát sau kiếm linh lại nói: "Ngươi định nhìn chằm chằm hắn mãi sao, không nhúc nhích ngồi nhìn mấy tháng hả?"
Úc Yên kinh ngạc, thì ra sen hốt phân đang nhìn chằm chằm mình à.
"Có gì không thể chứ?"
"Chắc hẳn hắn không muốn ngươi phí công như vậy đâu."
Úc Yên: 'Chứ sao nữa.'
Đại ma đầu là con sen của cậu, hắn khỏe thì cậu mới vui.
"Ngươi không nói ta không nói, sao nó biết được?" Ánh mắt Đoạn Lâm bỗng nhiên sắc bén, miệng lưỡi ẩn chứa lời cảnh cáo. Đừng tưởng hắn không biết kiếm linh từng lầm bầm gì đó với mèo con sau lưng hắn.
Thì ra hắn biết rồi!
Quả nhiên, ai sau lưng không người nói, ai sau lưng không nói người mà.*
*Kiểu là ai cũng từng nói xấu người khác và bị người khác nói xấu á.
Kiếm linh bị cảnh cáo lập tức câm miệng, người hắn chân chính quan tâm chính là Úc Yên, còn Đoạn Lâm chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.
Úc Yên vừa rồi còn muốn báo thù nhưng nghe bọn họ nói chuyện xong lại lập tức mềm lòng.
Trẫm bao dung như này, đương nhiên lựa chọn tha thứ cho bọn hắn rồi.
Úc Yên tập trung trở lại, đem mọi sự chú ý đặt lên người mình, cố gắng xuất quan trong bảy tám thiên nữa.
Kể ra cũng thật may mắn, lôi kiếp khi kết đan không khủng khiếp như lần hóa hình của cậu. Đêm đan điền của cậu thành hình, biểu tình Ma Tôn đột nhiên thay đổi, trong mắt hắn tràn ngập sự kinh ngạc.
Từ khi mèo con bế quan tới giờ bất quá chỉ mới một tháng, mới đó đã kết đan rồi sao?
"A..." Đoạn Lâm không rảnh nghĩ nhiều như vậy, khi đan thành, cả người mèo con tản ra một vòng ánh sáng nhạt, bên ngoài mây đen cũng kéo đến ùn ùn.
Lôi kiếp đúng hẹn tới, trực tiếp xuyên qua ngọn núi đánh vào người Úc Yên. Đoạn Lâm đã sớm lấy ra pháp bảo và hộ giáp, bảo vệ xung quanh thiếu niên.
Nếu còn ngại không đủ thì hắn có thể dùng thân thể này chắn cho mèo con.
Được rồi, Úc Yên cảm thấy thiên lôi lần này uy lực không lớn, không khủng bố như lần trước làm cậu sợ tới mức run bần bật. Cũng có khả năng do cậu đã kết đan rồi, thực lực tăng lên một bậc.
Động phủ của bọn họ bị sét đánh thành phế tích, Tình Nhân nhanh chóng lách mình trốn ra. Không phải hắn không muốn giúp Úc Yên chắn lôi kiếp mà đây gọi là thức thời.
Nam nhân của Đoạn Tiểu Miêu đã ở chỗ này rồi, hắn ở lại xem náo nhiệt thì không tốt lắm.
Tổn hại vài món pháp bảo lôi kiếp mới biến mất, hào quang trên người Úc Yên càng sáng, tản ra màu tím nhàn nhạt phi thường đẹp. Sau đó nguồn sáng tím chậm rãi thu lại, trở lại trong đan điền của cậu.
"A, vì sao đan điền của ta lại màu tím?" Úc Yên có thể nhìn thấy nội đan của mình, đây chính là câu đầu tiên cậu nói với Đoạn Lâm sau khi xuất quan.
Đoạn Lâm thấy cậu bình an không bị gì thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo liền ôm thiếu niên vào lồng ngực, có chút kích động.
"Mèo con ngốc." Qua hồi lâu Ma Tôn mới mở miệng nói chuyện, thanh âm ẩn chứa cảm giác thỏa mãn không nên lời: "Bởi vì ngươi là yêu tu, mà nội đan của yêu tu chính là màu tím."
Tiếp theo mèo con đáng yêu của hắn nói: "Thì ra là thế, ta còn tưởng ta tu sai rồi chứ, làm ta sợ muốn chết."
Ma Tôn và kiếm linh đều mỉm cười, mặc dù đang ở trong một vùng phế tích nhưng lại vui vẻ vô cùng.
Ha ha, bổn meo cuối cùng cũng kết đan rồi.
Đoạn Lâm thật sự vui sướng.
Tu sĩ Kim Đan có thọ mệnh khoảng 500 tuổi, cục đá trong lòng Đoạn Lâm cuối cùng cũng rơi xuống, 500 năm đủ để hắn ra ngoài rồi.
Đến lúc đó mèo con của Đoạn Lâm hắn muốn gì mà không có chứ?
"Để ta xem thử." Đoạn Lâm dùng thần thức của mình tiến vào đan điền Úc Yên.
Úc Yên cảm thấy đan điền của mình giống như nhà của đại ma đầu vậy, hắn muốn đến là đến, muốn đi là đi, ra ra vào vào, không chút khách khí!
Nhưng mà cậu không có ý kiến.
Cậu ngượng ngùng bày ra nội đan mình mới luyện thành, nó tròn xoe, mang ánh sáng tím, cậu rất thích.
"Nếu có thể lấy ra chơi thì tốt quá." Tân Kim Đan tu sĩ lầm bầm một câu.
Ma Tôn và kiếm linh đều chấn động, không hổ là Đoạn Tiểu Miêu... Rất biết cách chơi.
"Kim đan không thể lấy ra chơi nhưng ngươi có thể chơi cái khác." Là một con sen đủ tư cách, hắn nhanh chóng lấy từ túi Càn Khôn ra một hạt châu xinh đẹp, coi như phần thưởng cho mèo con.
Trong quá trình này, Đoạn Lâm đã sờ soạng khắp ngũ kinh bát mạch của mèo con, xem thử cậu còn chỗ nào chưa vững không.
"Mấy ngày nay mệt không?" Kiểm tra xong, Đoạn Lâm hoàn toàn yên tâm rồi. Trước mắt chuyện hắn để ý nhất chính là cả tháng rồi mèo con chưa được ăn thịt, gương mặt vừa được nuôi cho đẫy đà lại gầy trở lại, chiếc cằm có vẻ nhòn nhọn, đôi mắt thì vô cùng lớn, nhìn đặc biệt đáng thương.
Úc Yên gật đầu, không chỉ thân thể mà tâm cũng mệt nên hiện tại cậu như không có xương dựa vào Đoạn Lâm, tích chữ như vàng.
"Vất vả cho ngươi rồi." Đoạn Lâm áy náy nói, đôi môi mỏng dán sát vào hôn mèo con một , vô cùng ôn nhu, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Nếu không phải hắn quyết liệt làm mèo con cải thiên nghịch mệnh thì bé mèo trong lồng ngực mình đã thanh thản ra đi rồi, không cần phải đối mặt với những thử thách phía trước.
Dù sao đi với hắn tới cùng sẽ rất khổ.
"Không vất vả." Úc Yên lẩm bẩm, sau đó liền ghé vào người Đoạn Lâm ngủ khò khò.
Đây chắc chắn là tu sĩ Kim Đan đáng yêu nhất hắn từng gặp.
Đoạn Lâm thay quần áo cho cậu, tiếp tục ôm cậu, cảm nhận được sức nặng của cậu thì nỗi bất an trong lòng hắn mấy ngày nay mới dần nguôi ngoai.
Mới đó đã qua mấy ngày, Úc Yên lười biếng thức dậy, nhìn động phủ đã được sửa chữa, không hề hỗn độn như ngày đó nữa.
Phần giường cạnh vẫn còn dư lại chút hơi ấm, chứng tỏ người nằm đây vừa rời khỏi không lâu.
Kiếm linh canh chừng cậu thấy vậy liền nói: "Thiên lôi phá vỡ nhà cây của ngươi rồi, Ma Tôn đang sửa cho ngươi."
Chắc hẳn biết cậu sắp tỉnh rồi nên không muốn cục cưng của mình buồn đây mà.
Đoạn Lâm good good.
Úc Yên lập tức biến thành mèo con, bám quần áo bò lên vai hắn, phách lối giương oai trên đầu hắn.
"Con mèo này..." Khi còn nhỏ bò lên đầu hắn thì không tính, nhưng giờ không xem thử mình nặng mấy cân à, Ma Tôn nhàn nhạt nói: "Nếu bản tôn gãy cổ chết thì ngươi đừng hỏi tại sao."
Úc Yên: Con sen này ám chỉ trẫm béo sao!?
Thật to gan, cậu còn chưa so đo chuyện hắn nói xấu mình đâu.
Mèo con trên đầu bỗng nhiên biến đổi thành một người duyên dáng yêu kiều, không đúng, một thiếu niên tuấn tú đứng trước mặt Ma Tôn, khó chịu khoanh tay: "Lúc ta bế quan, ta đã nghe thấy ngươi và A Tình nói xấu ta rồi."
Khóe mắt Ma Tôn giật giật, tiếp tục sửa chửa nhà cây: "Ngươi nghe nhầm rồi."
"Đừng có ngụy biện, lúc ấy ta rất tỉnh táo. Ngươi nói ta ngốc, phải năm tháng mới kết đan được!" Úc Yên nhìn sang nhà cây cho mèo: "Nếu ngươi không làm chuyện trái với lương tâm thì ngươi vội vàng biểu hiện như vậy làm gì?"
Biết mình sắp tỉnh mới chạy đi sửa chửa, đây không phải là tâm cơ lấy lòng sao!
Ma Tôn thật sự có nói những lời đó, không ngờ lại bị mèo con nghe thấy, hầy, vậy phải làm sao đây?
Sửa nhà cây cũng không được, hạt châu xinh đẹp cũng không xong, muốn vàng sao?
Hắn nghiêm mặt nhìn mèo con đang bực bội, nói một câu: "Cái gì không nên nói đều đã nói rồi, hay là bản tôn bồi thường cho ngươi."
"Bồi thường như thế nào?" Úc – tu sĩ Kim Đan – Yên nay đã khác xưa, ha ha, hiện tại cậu không thiếu thứ gì cả.
Ma Tôn do dự liếm môi, hạ quyết tâm: "Hay là bản tôn song tu với ngươi?"
Nhất thời Úc Yên không nhúc nhích, trong lòng suy nghĩ, vậy thôi sao?
Đoạn Lâm lại cho rằng cậu vui quá nên ngơ rồi, nhất thời nói không nên lời.
"Thế nào?" Nói thật, Úc Yên cảm thấy Ma Tôn rất có mị lực.
Vẻ ngoài hay khí chất đều vô cùng đỉnh, còn có kĩ năng làm người khác đau eo, thử hỏi ai không yêu chứ!?
Có đó, Úc Yên cảm thấy hắn thật bình thường, cái ~ đó của Đoạn Lâm cậu còn hiếm lạ gì nữa, thấy nhiều quá rồi.
"Song tu?" Biểu tình của Úc Yên thoạt nhìn rất thất vọng, còn không vui vẻ bằng lúc nghe thấy vàng, cậu quăng cho Đoạn Lâm ánh mắt hết sức quái dị nói; "Có thể đổi cái khác không?"
Đoạn Lâm: "?"
Úc Yên lo tự hỏi: "Yêu cầu này có gì tốt đẹp chứ?"
Đoạn Lâm: "..."
A, có ý gì chứ, tên khốn này dám từ chối hắn sao?
Đoạn Lâm phải trải qua đấu tranh tâm lý, suy nghĩ cặn kẽ mới dám đưa ra lời mời đó, không ngờ lại rơi vào kết quả này.
"Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?" Đoạn Lâm hỏi, trong lòng tìm lý do mèo con từ chối mình.
Vừa mới tấn chức nên cảnh giới chưa ổn sao?
Hay là thân thể chưa hồi phục, không muốn tiêu hao tinh lực?
Ma Tôn cảm thấy lý do nào cũng không đúng.