12
Vài ngày sau, kết quả thi được công bố, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
486 điểm.
Cao hơn rất nhiều so với thành tích trước đây.
Đây là kết quả tôi chưa bao giờ mơ đến. Có thể chọn theo học tại một trường đại học chính quy ở thành phố này.
Giây phút này, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được những lời Quý Hoài Thanh nói với tôi vào ngày hôm đó.
Ăn uống chơi bời có vui vẻ, sảng khoái đến đâu, đều không bằng được cảm giác đạt được thành tựu trong giây phút này.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có hơi hối hận vì trước đây không chăm chỉ học tập. Nếu không có lẽ thành tích của tôi sẽ còn tốt hơn.
Quý Hoài Thanh dường như có thể nhìn thấy rõ từng dao động cảm xúc trong lòng tôi, anh an ủi tôi.
“Bé ngoan, kết quả không đại diện cho tất cả, em đã rất giỏi rồi.”
Đột nhiên, tôi thấy rất tò mò.
“Năm chú thi đại học, chú thi được bao nhiêu điểm?”
Anh cười: “Cũng không khác em là mấy.”
“Không khác là như thế nào, nhiều hay ít?”
Tôi cố chấp dò hỏi.
“686 điểm.”
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Ồ không khác nhau là mấy à……
Nếu mà đem ra so sánh, thì tôi sẽ như đứa bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Anh đưa tay xoa đầu tôi, an ủi tôi:
“Học tập là cả một quá trình, tương lai vẫn còn rất dài, em vẫn còn trẻ, khả năng của em là vô hạn.”
“Dạ, em biết rồi chú.”
Khi chú Quý nói đạo lý, cả người chú đều bừng sáng, ánh sáng của một người cha.
Sau khi có điểm, tôi tập chung vào việc nghiên cứu điền nguyện vọng.
“Chú, mấy trường đại học ở thành phố, chắc em đều đỗ được.”
Tôi đưa danh sách nguyện vọng cho anh xem thử.
Tôi không ngờ anh lại nói với tôi.
“Bé ngoan, thành tích của em sẽ khó học được tại một trường tốt trong nước, cũng với thành tích đó, em có thể xin vào rất nhiều trường có xếp hạng không tệ ở nước ngoài.”
Nói xong, anh đưa cho tôi một tập tài liệu rất dày.
“Đây là những ngôi trường đã đỗ, em xem thử xem có thích ngành nào hay nước nào không.”
Tôi ngơ ngác, không dám tin, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói run rẩy:
“Chú……chú không muốn cho em ở cạnh chú?”
“Chú muốn đưa em đi thật xa?”
Anh thở nhẹ một hơi, giải thích với tôi.
“Thành tích của em, đủ để em đứng ở một điểm khởi đầu cao hơn, mấy năm nay, em đều học lớp quốc tế, trình độ ngoại ngữ không tệ, hơn nữa ở nước ngoài, khi tốt nghiệp tại một trường ở nước ngoài, sau này cũng muốn học lên thạc sĩ cũng dễ xin hơn.”
Những gì anh nói tôi đều hiểu, trong lớp, cũng có rất nhiều bạn học chọn đi du học sau khi tốt nghiệp.
Nhưng, không phải là anh không biết, tôi muốn ở lại bên cạnh anh.
“Vậy nên, chú đã vẽ sẵn đường cho em từ lâu rồi đúng không, gì mà ‘giờ em vẫn còn nhỏ, đợi em thi đại học xong rồi nói’, chú vẫn luôn lừa gạt em! Chú đã lập sẵn kế hoạch để đá em đi thật xa rồi đúng không?”
Cảm xúc của tôi bỗng trở nên mất kiểm soát, chất vấn anh.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, bước đến trước mặt tôi.
“Bé ngoan, anh chỉ đang cho em nhiều cơ hội để lựa chọn hơn thôi, người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng là em.”
Tôi cố nén nước mắt lại.
“Nhưng rõ ràng chú biết, em thích chú……”
Anh hơi ngẩn người, ngắt lời tôi:
“Bé ngoan, em nghĩ thích là gì?”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bướng bỉnh, trả lời:
“Thích là muốn ở bên cạnh nhau, chứ không phải là đẩy đối phương ra xa.”
Nhưng anh lại nói với tôi:
“Chỉ vì cái gọi là thích đó mà từ bỏ tương lai của chính mình, đấy là hành vi ngusi nhất.”
“Vâng, em ngu, em không thông minh như chú, em cũng không lý luận lại chú.”
Tôi giận dỗi quay đi, nước mắt trào ra.
“Quý Hoài Thanh, em chỉ hỏi chú một câu thôi, có phải chú vẫn luôn coi em là trẻ con, chưa từng thích em……”
Phải rồi, anh chưa từng thể hiện ra là anh có tình cảm với tôi.
Khi anh nói chuyện với bô, anh chẳng qua cũng chỉ nói có một câu: “Tri Hạ rất tốt.”
Là tôi luôn tự lừa dối chính mình.
Anh yên lặng một lát, cuối cùng, chậm rãi nói.
“Bé ngoan, em mới 18 tuổi, anh hy vọng em có thể nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, có thêm càng nhiều lựa chọn, càng nhiều cơ hội, gặp được những người ưu tú hơn. Đến lúc đó, có lẽ em sẽ nhận ra, thế giới này rực rỡ hơn em tưởng tượng.”
“Có lẽ em cũng sẽ nhận ra cảm xúc của mình với một người nào đó, đó mới là thích, chứ không phải là cảm giác biết ơn hay ỷ lại.”
Nghe anh nói, tôi vừa cảm thấy không cam lòng, vừa cảm thấy tủi thân.
“Chú không cần nói với em nhiều như vậy đâu……”
Tôi lẳng lặng nhìn anh, gượng cười.
“Chỉ một câu ‘anh thích em’ khó nói đến vậy à?”
“Em đi là được, em sẽ không quấy rầy chú nữa.”
Anh muốn nói gì đó, nhưng tôi không muốn nghe nữa, nhấc chân bước ra ngoài.
13
Cảm xúc, trái tim bị đè nén đến khó chịu.
Quý Hoài Yến vừa mới về nước đã quay trở lại những cuộc vui, bắt đầu ăn chơi nhảy múa bù.
Nhìn tôi lúc nào cũng ỉu xìu bơ phờ, thiếu sức sống, thì gọi tôi đi cùng, chùng nhau happy.
Ánh đèn quá bar chớp nháy, tiếng nhạc vang đinh tai nhức óc.
“Sao đó, Tiểu Hạ Hạ, anh trai tôi bắt nạt bà à?”
Tôi nhìn ly cocktail sặc sỡ ở trên bàn,
“Quý Hoài Yến, hay là hai chúng ta ở bên nhau đi?”
Ít nhất thì, nhìn cậu ấy cũng không tệ……
Quý Hoài Yến sửng sốt, rượu phun ra khỏi miệng.
“Bà…… bà đùa tôi đấy à, đùa không có vui…… tôi không thích bà.”
Tôi:……
Tâm trạng càng thêm buồn bực, xuống dốc không phanh.
“Tôi tệ đến thế à?”
Cậu ấy lau miệng qua loa.
“Không phải, tôi không thích người nhỏ tuổi.”
“Anh em hai người đúng là đầu óc có vấn đề……”
Không phải mọi người đều nói, đàn ông đều thích tuổi 18 à……
Trước còn băn khoăn không biết nên chon anh hay chọn em, giờ chẳng cần phải chọn nữa.
Người ta chê tôi .
Tôi bê rượu trên bàn lên, dùng một hơi uống cạn.
Trước đây, Quý Hoài Thanh không cho phép tôi đến những chỗ như này, càng không đồng ý cho tôi uống rượu.
Nhưng giờ anh không quản được tôi.
Nhưng quá tuyệt.
Tôi khịt mũi, uống thêm một ly nữa.
Rư’ợu nhìn rất đẹp, uống vào thì ngọt ngào, nhưng lại khiến con người cảm thấy choáng váng.
Tôi nghe thấy Quý Hoài Yến nghe điện thoại, giọng của Quý Hoài Thanh không kìm nén được sự tức giận.
“Ai bảo em đưa cô ấy đến quán bar? Anh thấy em không cần tiền tiêu vặt nữa rồi.”
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Cồn khiến gan tôi to hơn hẳn, tôi cướp điện thoại của Quý Hoài Yến, hét lên với người ở đầu dây bên kia:
“Không mượn chú quản! Em lớn rồi, em muốn làm gì thì làm!”
Nói xong, tôi cúp máy luôn, rồi ném điện thoại lên bàn.
Quý Hoài Yến nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiểu Hạ Hạ, bà……”
Cậu ấy cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cậu ấy thở dài.
“Bà bảo trọng.”
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi lảo đảo đứng dậy, tôi thấy Quý Hoài Thanh đứng trước mặt tôi.
Anh chỉ cởi áo khoác, khoác lên người tôi, rồi đưa tôi ra ngoài mà không nói một lời nào.
Trên đường đi, tôi giãy giụa không ngừng, khóc lóc, mắng anh liên tục.
Anh vẫn không nói gì, lái xe đưa tôi về nhà.
Anh chỉ biết bất lực nhìn tôi khóc lóc, quậy phá.
Tôi xả ra tất cả mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chiu.
“Chú không thích em, mà còn muốn xen vào chuyện của em……”
Anh đưa tay, lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, thở dài.
“Không phải không thích.”
Nghe thế, tôi sửng sốt, nhưng vẫn giận dỗi quay đầu đi chỗ khác, không muốn tin những gì anh nói.
“Vậy chú hôn em đi.”
Anh sững người ở đó, không động đậy.
“Em biết mà, chú không thích em……”
Thích một người, là muốn tiếp xúc thân mật với người đó.
Từ trước đến giờ, đối mặt với sự chủ động của tôi, anh đều né tránh.
Vì say, nên tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Dĩ nhiên, tôi cũng không biết, đêm hôm đó, anh nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn.