9
Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày thi đại học, Quý Hoài Thanh bắt đầu công cuộc giám sát tôi, ngày nào cũng học như đi**ên.
“Chú ơi, học mệt quá đi mất……”
Tôi ôm tập “Đề thi đại học 5 năm, đề mô phỏng 3 năm”, cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
“Em không muốn đi học……”
Quý Hoài Thanh đặt tài liệu xuống, đi đến bên cạnh tôi.
“Bé ngoan, ai cũng biết tiêu tiền, ăn uống, vui chơi, nhưng chúng chỉ giúp lấp đầy khoảng trống về mặt tinh thần, chứ không giúp chúng ta gặt hái được bất cứ thứ gì. Dù học rất mệt, nhưng khi em học, em sẽ có tri thức, mà những kiến thức đó là tài sản quý giá đi theo em cả đời.”
“Con người sẽ chỉ trưởng thành khi đã trải quay một loại trạng thái, đó là khi em cảm thấy khó chịu, không thoải mái.”
Anh luôn có một đống đạo lý. Nhưng tôi lại chẳng thể phản bác.
“Dạ vâng, chú nói đúng ạ.”
Tôi miễn cưỡng, nở một nụ cười thật tươi, lại mở sách vở ra, vùi đầu vào học hành.
Anh bê đến một cốc sữa ấm, đặt lên bàn học.
“Nghỉ ngơi một chút rồi học tiếp.”
Tôi dụi đôi mắt đau nhức, nhìn đống đề mình làm sai ở trước mặt, chán nản.
“Chú à, em thấy em ngâu quá, làm mãi mà không làm được cái đề này.”
Quý Hoài Thanh nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Bé ngoan, em đã làm rất tốt rồi, chỉ là cần thêm một chút thời gian và kiên nhẫn nữa thôi.”
Anh cầm đề thi, nghiêm túc giảng bài cho tôi nghe.
Thành tích mấy môn chính của tôi cũng không quá tệ, nhưng mấy môn phụ thì tệ đến mức không dám nhìn.
Tối nào, anh cũng ôn bài cùng tôi đến tận khuya.
Thành tích của tôi được cải thiện rõ rệt.
Trước đây tôi chưa bao giờ thi được quá 400 điểm, nhưng mấy bài thi thử gần đây, tôi đều được hơn 400 điểm.
Dù trong mắt người khác, chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt, không đáng nhắc đến.
Nhưng chú nói với tôi, vượt qua được chính mình, đó mới là tiến bộ thực sự.
Nhìn thành tích của bản thân càng ngày càng tiến bộ, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy tự hào, có thành tựu.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Ban ngày, tôi cố gắng nhớ địa điểm thi, buổi tối khi về nhà thì hăng hái chiến đấu với những bài vẫn còn làm sai.
Trong thư phòng, Quý Hoài Thanh bận làm việc, tôi ngồi ở bên cạnh anh làm bài tập.
Chúng tôi chẳng nói gì nhiều.
Chỉ có tiếng gõ phím của anh, cùng tiếng viết bài của tôi.
Trong lúc giải lao, nghỉ ngơi, tôi nhìn chăm chú ba chữ “Quý Hoài Thanh” trên tài liệu của anh, nhìn đến xuất thần.
Chữ của anh rất đẹp, cứng cáp mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự ôn hòa.
Tôi thử bắt chước nét chữ của anh, nhưng viết kiểu gì cũng vẫn không đẹp.
Không biết từ khi nào, trong quyển notebook đã được viết khín, tất cả đều là tên anh.
10
Cuối cùng kỳ thi đại học cũng đã đến, hồi hộp, lo lắng, mong chờ và bất an, tất cả những cảm xúc đan vào nhau.
Quý Hoài Thanh đưa tôi đến điểm thi, xoa đầu tôi.
“Bé ngoan, đừng căng thẳng. Cứ coi những câu hỏi như những thử thách mà em phải vượt qua.”
Tôi nghiêm túc, cẩn thận làm từng câu một, dù có không biết làm, thì vẫn viết cần thận ngay ngắn chữ “Bài giải”
Kỳ thi kết thúc, tôi phi như bay về phía anh, vui vẻ tặng anh một cái ôm.
“Chú, chú đỉnh quá đi mất, đoán rất sát đề văn!”
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, thoáng mang đến cảm giác trẻ trung như thiếu niên.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán cây hòe cổ thụ đứng ven đường, rải xuống những vệt sáng lốm đốm.
Tôi lặng lẽ, khẽ kéo ngón tay anh, anh cúi đầu.
Trong mắt thoáng qua một tia bất lực.
Nhưng anh không nghiêm túc răn dạy tôi giống như trước đây nữa.
Hoa hòe rơi xuống theo gió, hương hoa thổi bay góc váy đồng phục, chạm vào quần anh.
Giây phút ấy, thời gian cứ như đang đứng yên, tiếng xe cộ, tiếng ồn ào xung quanh dường như đã biến mất.
11
Không lâu sau kỳ thi đại học, em trai của Quý Hoài Thanh về nước.
Đúng như lời ông nội Quý nói, em trai lớn rồi cũng rất đẹp trai.
Nhưng khí chất của cậu ấy khác hẳn với khí chất trầm ổn, hướng nội của Quý Hoài Thanh.
Khí chất của cậu ấy mang theo vài phần tự do phóng khoáng, nhưng khi cười lại giống như ánh mặt trời sáng lạn.
Gia đình quây quần bên nhau, ông nội Quý vui vẻ, cười đến mức không khép được miệng.
“Tiểu Yến, con và Hạ Hạ gần ngang tuổi nhau, có nhiều cái để nói, con bé mới thi đại học xong, con chơi cùng con bé đi, để con bé thư giãn, thả lỏng.”
“Với cái tính của anh trai con, con bé ở cạnh nó lâu, ông lo con bé sẽ bị tự kỷ mất.”
Quý Hoài Yến đồng ý, nhưng vẫn chưa có kết quả thi, tôi không có tâm trạng đi chơi.
Bình thường, thành tích của tôi không được tốt, tôi lo mình không đủ điểm để đỗ được vào một trường đại học chính quy.
Cơm nước xong xuôi, bố Quý Hoài Thanh tìm Quý Hoài Thanh muốn bàn chuyện công ty.
Tôi ở trong sân một mình, chơi với bé mèo nhỏ.
Bé mèo nhỏ ba tháng tuổi rất hoạt bát, hiếu động, vừa mới không để ý có một chút, bé nó đã nhảy ra khỏi vòng tay tôi.
Tôi đuổi theo bé mèo, chẳng biết tôi đã chạy đến thư phòng ở nhà cũ nhà họ Quý từ lúc nào.
Sau cách cửa, có tiếng trò chuyện nho nhỏ.
“Hoài Thanh, con không thích nhà họ Tiêu thì sẽ có nhà khác, tóm lại sẽ có một đối tượng kết hôn mà con thích.”
“Ông con già rồi, lẩm cẩm rồi, chỉ vì một chút ân tình của nhà họ Lâm, mà lôi cả chuyện hôn nhân đại sự của con ra.”
Giọng của Quý Hoài Thanh không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
“Bố, Tri Hạ rất tốt.”
Bố anh không phản bác anh.
“Bố biết, nhưng cô bé kém con rất nhiều tuổi, huống hồ nhà họ Lâm đã không còn ai hết, con là người thừa kế, chuyện hôn nhân của con nhất định phải mang lại lợi ích cho con, cưới một cô nhóc không có nơi nương tựa làm cái gì?”
“Hôn sự giữa hai nhà Quý Lâm đã được quyết định, thà để Hạ Hạ gả cho Tiểu Yến, hai đứa nó cũng tầm tuổi nhau, cũng chẳng ai nói nhà họ Quý trở mặt, thất hứa.”
Ngữ khí của Quý Hoài Thanh đầy kiên định:
“Bố, hôn nhân không phải hàng hóa để đổi lấy lợi ích. Hôn nhân của con, con tự mình quyết định.”
“Bố không phải lo, trong vòng ba năm tới, con không có ý định kết hôn.”
“Còn nữa, Lâm Tri Hạ là con người, không phải đồ vật để người khác muốn đặt đâu thì đặt, cuộc sống của em ấy do em ấy tự mình lựa chọn, tự mình quyết định.”
Tôi đứng ở ngoài cửa, tay nắm chặt góc áo, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Quý Hoài Thanh là người ít khi bộc lộ cảm xúc của mình, phần lớn thời gian anh dùng để giảng đạo lý cho tôi.
Khi nghe thấy từng câu từng chữ của anh đều đang bảo vệ mình, tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Bé mèo nhỏ không biết đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, bé dụi đầu vào chân tôi, như đang muốn an ủi tôi theo cách riêng của bé.