14
Tôi chủ động đi tìm ông nội Quý, giải thích với ông, mình chỉ coi hai anh em nhà họ Quý như anh trai.

Ông có hơi tiếc nuối, ông nói nếu tôi không thể làm cháu dâu của ông, thì làm cháu gái ông, ông sẽ giới thiệu cho tôi người tốt hơn.

Ngày tôi xuất phát, Quý Hoài Thanh đưa tôi ra sân bay, cả chặng đường, tôi không thèm để ý anh.

Trước khi tiến vào phòng chờ, anh nhẹ giọng gọi tôi.

“Bé ngoan.”

Tôi quay đầu nhìn anh, trong mắt anh là cảm xúc tôi không hiểu được.

Tôi cố gắng kìm lại cảm giác chua sót trong mũi, cố gắng làm giọng mình thật bình tĩnh:

“Anh Quý, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua, làm phiền anh nhiều rồi.*”
(Đang giận nên gọi anh – tôi, theo hướng tôn trọng, xa cách)

Trong sân bay đông đúc, tiếng thông báo vang lên.

Hình như anh đã nói gì đó, nhưng tôi không nghe được.

Chuyến bay quốc tế kéo dài suốt mười mấy tiếng đồng, ngồi lâu đến mức thấy khó chịu.

Bước vào một môi trường lạ lẫm, phải đối mặt với đủ thứ chuyện, khiến người ta không biết phải làm sao.

Máy bay vừa mới hạ cánh, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại.

“Chào đại tiểu thư, tôi là quản gia mà anh Quý sắp xếp chăm sóc cô, cô đã lấy hành lý chưa ạ? Tôi sẽ đợi cô ở lối ra.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một bác đang vẫy tay với tôi.

“Đại tiểu thư, tôi đưa cô về chỗ ở trước, đợi cô sắp xếp xong, tôi sẽ đưa cô đến trường báo danh.”

Nói xong bác ấy nhanh nhẹ nhận lấy hành lý của tôi, rồi mang ra xe.

“Ngài Quý nói có lẽ cô sẽ không quen ăn đồ ở đây, nên ở nhà có thuê bảo mẫu, hàng ngày bảo mẫu sẽ đến dọn dẹp và nấu ăn, ở đây, nếu cô gặp vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Hóa ra, anh đã sắp xếp sẵn mọi thứ cho tôi……

Tôi cứ nghĩ ra nước ngoài, là rời xa anh hoàn toàn, nhưng không ngờ anh đã tinh tế, chuẩn bị tất cả mọi thứ cho tôi.

15
Những ngày tiếp theo, tôi dần thích nghi với cuộc sống mới.

Như lời anh nói, tôi càng có nhiều kiến thức, càng thấy thế giới rộng lớn, cũng biết thêm rất nhiều người thú vị.

Mỗi ngày, đều rất bận rộn nhưng cũng rất phong phú vui vẻ, không cần anh đốc thúc, tôi cũng tự giác học tập.

Tôi không chủ động liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với tôi.

Mãi đến một buổi tối nửa năm sau đó, tôi nhận được điện thoại của anh, nghe giọng anh có hơi mệt mỏi.

“Bé ngoan, dạo này thế nào?”

“Anh không biết à?”

Biết rõ rồi mà còn cố hỏi.

Không biết đã bao nhiêu lần tôi bắt gặp quản gia Trần đang gọi điện cho anh.

Đến cả việc tôi ăn cái gì cũng được báo lại cho anh.

Người ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ nhàng.

“Anh muốn nghe em nói.”

Tôi hừ nhẹ một tiếng:

“Tốt lắm.”

“Bên này nhiều anh đẹp trai lắm, em chuẩn bị chọn một người để yêu.”

Anh vậy mà lại ừ. Anh đột nhiên hỏi tôi:

“Bé ngoan, chỗ em, hôm nay có trăng không?”

Trăng?

Tôi kéo rèm, vầng trăng sáng treo giữa bầu trời đêm.

“Có” tôi nhẹ giọng trả lời anh.

Chẳng hiểu sao trong lòng lại hơi gợn sóng, tôi biết, giây phút này, ở một nơi khác trên Trái đất, anh cũng đang ngắm trăng.

Anh lại nhẹ giọng cười:

“Đêm nay thật đẹp.”

Ừ thật đẹp.

Cùng ngắm chung một bầu trời.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác, khoảng cách giữ tôi và anh cũng không xa đến vậy.

Yên tĩnh vài phút, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của anh.

“Ngày mai có mưa, đắp chăn cẩn thận vào, đừng để bị cảm lạnh.”

Tôi rầu rĩ đáp: “Biết rồi.”

Yên lặng một lúc lâu.

Trong điện thoại lại truyền đến tiếng của anh.

“Chàng trai đó, tốt không?”

“Tốt……”

Mọi thứ ở đây đều rất tốt, tiếc là không có anh.

Những người đó cũng không tệ, đáng tiếc đó không phải là anh.

Anh nói, hy vọng tôi quen biết được nhiều người, có lẽ lúc đó tôi sẽ hiểu cảm giác biết ơn và ỷ lại không phải là tình yêu.

Ở trường, không thiếu người theo đuổi tôi, từ đồng hương cũng là du học sinh, đến những anh trai tóc vàng mắt xanh ở đây.

Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện muốn thử trải nghiệm một mối tình. Nhưng có lẽ là do khác biệt văn hóa, nên tôi không quen với thái độ quá mức nhiệt tình. Trong trường. các đôi yêu nhau ở khắp mọi nơi, động chút là hôn, thậm chí là tiếp xúc thân mật.

Tôi nhìn quyển notebook ghi kín tên anh.

Không khỏi cảm khái, trên thế giới sao lại có người đứng đắn như vậy. Mặc đồng phục, ngồi lên đùi anh, gọi anh là daddy, làm đến thế rồi nhưng anh vẫn có thể đẩy tôi ra.

Chắc bỏ thuốc anh quá!

Kỳ nghỉ năm nhất, tôi không về nước.

Tôi hẹn vài người bạn đến Thụy Sĩ trượt tuyết.

Anh chúc tôi đi chơi vui vẻ, anh cũng rất vui vì tôi có thêm những người bạn mới.

Rồi sau đó lại hỏi một câu quen thuộc: “Gần đây thế nào?”

Tôi vẫn trả lời anh như cũ ‘rất tốt’.

Gần đây, ngày nào tôi cũng gặp phải cảnh hai tên xã hội đen đang sống mái với nhau.

Ban đầu tôi rất sợ, nhưng, sau này khi tôi biết, họ sẽ không động vào du học sinh. Thì thường xuyên ngồi xổm ở một bên, gặm hamberger nhìn họ đánh nhau.

Sau đó, mấy anh trai đó còn hỏi thăm cảm nghĩ của tôi.

Tôi cũng rất nhiệt tình dạy bọn họ mấy chiêu kung fu Trung Quốc.

Họ tròn mắt, bất ngờ, không dám tin vào mắt tình, còn nói tôi là đồ loli bạo lực.

Quý Hoài Thanh nghe xong thì yên lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh chỉ nói với tôi một câu: “Bớt ăn lung tung lại.”

Kết quả là đến ngày hôm sau, bên cạnh tôi có thêm hai vệ sĩ cao lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play