7
Làm bài tập xong, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tôi không ngờ, vừa mới ra khỏi cửa, đã nghe thấy có tiếng trò chuyện ở một góc khu nghỉ ngơi.
Tôi nhìn kỹ lại, là một đám “Quý cô*” đang ngồi đó.
(名媛: Danh viện)
Nghe kỹ lại thì hình như tôi là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ.
“Không ngờ Quý Hoài Thanh thực sự đã có vị hôn thê!?”
“Nhìn cũng bình thường, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, chẳng biết Quý Hoài Thanh thích cô ta ở điểm nào?”
“Đúng, nghe đồn cô ta còn là cô nhi nữa cơ, chẳng có trợ lực từ gia đình, Quý Hoài Thanh là người thừa kế, sao lại cưới cô ta?”
Nói xong cô ta quay ra hỏi một người trong số họ.
“Hân Hân, nghe nói nhà họ Tiêu muốn kết thông gia với nhà họ Quý, tôi thấy, hai người mới là trời sinh một cặp, quen biết nhiều năm, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
“Nghe đồn con nhóc kia là cháu dâu do ông cụ Quý chọn thôi, Quý Hoài Thanh sao có thể thích con nhóc đó được? Nhìn y như học sinh tiểu học.”
Mấy người đó che mặt cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Mà cái cô nàng tên Tiêu Hân thì lại càng kiêu ngạo, trịch thượng, hừ lạnh một tiếng.
“Nhìn y như học sinh tiểu học, mới bé tí mà đã biết quyế*n r* đàn ông rồi.”
Tôi đứng tại chỗ, lửa giận sục sôi trong lồng ngực.
“Đúng là cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, có mấy con cóc ngồi nhận xét con người.”
Sắc mặt của bọn họ thay đổi 180 độ.
“Ỏ, học sinh tiểu học ở đâu chui ra thế này?”
“À, hóa ra là cái người ăn ngờ ở đậu ở nhà họ Quý, bọn chị ghen tị với em lắm đó, tuổi còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh.”
Tôi cười ha ha, ánh mắt đảo qua những người ở đó.
“Em cũng rất ngưỡng mộ các chị đấy, dù đã không còn trẻ, nhưng da mặt được chăm sóc rất tốt, vẫn rất dày.”
“Cô có ý gì?”
Tôi giả bộ tỏ vẻ bất ngờ: “Dĩ nhiên là ý ở trên mặt chữ rồi, tiếng Trung mà nghe không hiểu hả?”
“Haizz, rảnh rỗi thì bảo chú dì sinh thêm em đi.”
Mấy người họ bị tôi làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôi vui vẻ thoải mái, lười quan tâm đến mấy cái người này.
Đang nhấc chân rời đi, không ngờ cái ả tên Tiên Hân đột nhiên duỗi chân ra, khiến tôi vấp ngã.
Tôi đứng không vững, đầu gối đập thẳng xuống đấy.
“Ơ kìa, không cần phải hành lễ như vậy đâu.”
Xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích.
Con mọe nó, tôi mà phải nhịn nữa á?
Tôi thực hiện động tác quật ngã, quăng cô ta qua vai, để cô ta ngã mạnh ra đất.
Từ bé, tôi đã tham gia đủ các loại lớp học năng khiếu, nhưng tôi chỉ kiên trì học duy nhất một môn là Tán thủ*.
(Tán thủ: võ chiến đấu tay không tự do, ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật)
Tiêu Hân không kịp phản ứng, sợ hãi hét ầm lên.
“Ah, A, Cô, cô, cô!”
Ồn ào đến mức khiến tai tôi đau nhức.
“IM MỒM!”
Tôi chỉ vào cô ta, quát to.
Tiêu Hân choáng váng, ch**ết lặng.
Sau vài giây, cô ta như nhìn thấy cứu tinh.
“Anh Hoài Thanh, cuối cùng anh cũng đến.”
Cô ta nhìn về phía Quý Hoài Thanh đang bước đến, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt. Ngo ngoe muốn lao vào trong lòng anh.
Tôi còn có thể làm gì đây?
Tôi nhảy lên ôm lấy Quý Hoài Thanh trước cô ta một bước, tỏ vẻ siêu tủi thân.
“Huhu, chú đến rồi, cái dì này đánh em.”
“Sao dì ấy lại hư vậy.”
“Đầu gối em tím hết cả rồi, đau xỉu……”
Tiêu Hân nằm trên đất, bày ra vẻ mặt khó tin.
“Cô, cô, cô……”
Cô ta cố gắng đứng dậy, rồi lại sợ hãi lùi về phía sau, rồi không cẩn thận giẫm vào bộ váy lộng lẫy của mình.
“Chú ơi, em sợ quá, dì ấy muốn đánh em kìa……”
Tiêu Hân tức giận nói vấp lên vấp xuống.
“Em…… em không……”
“Anh Hoài Thanh, anh phải đòi lại công bằng cho em……”
Sắc mặt Quý Hoài Thanh tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua người Tiêu Hân.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi và cô Tiêu chẳng qua chỉ học chung trường có vài năm, bậc cha chú có vài lần hợp tác làm ăn, cô họ Tiêu tôi họ Quý, cô Tiêu đào đâu ra từ anh Thanh vậy?”
“Chúng ta thân quen lắm à?”
Trái tim của Tiêu Hân run rẩy vì cái liếc mắt của anh, nước mắt càng ngày càng nhiều, nhưng lại không dám ngang ngược nữa.
“Em…… em chỉ……”
“Chỉ cái gì?
Cô ta ậm ừ mãi, vẫn chưa tìm ra lý do phù hợp.
Quý Hoài Thanh đổi chủ đề, nói tiếp:
“Còn nữa, hôm nay, tôi đến đây không phải để đòi lại công bằng mà đến để làm chỗ dựa cho bé con nhà tôi.”
“Xin lỗi.”
Quý Hoài Thanh nhả ra đúng hai từ, rõ ràng ngắn gọn.
“Anh Hoài Thanh, em thật sự không đánh cô ta, là cô ta……”
Quý Hoài Thanh dùng một tay đỡ tôi, tay kia xoa đầu gối tôi.
Ánh mắt anh dừng lại ở vết bầm trên đầu gối tôi, giọng nói trầm xuống.
“Ý cô Tiêu là, bé con nhà tôi đã đánh cô?”
“Em ấy nhỏ như vậy, thì biết cài gì?”
Tôi nhỏ giọng phụ họa: “Đúng, đúng……”
“Tôi là học sinh tiểu học đó, sao mà đánh thắng được dì……”
Tôi cố ý bắt chước cái giọng châm chọc mỉa mai của cô ta.
“Cô, cô……”
Tiêu Hân tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
“Xin lỗi, đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”
Quý Hoài Thanh nhẹ giọng nói, trong giọng nói không hề có ý muốn thương lượng.
Tiêu Hân giãy giụa vô ích, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cô ta cúi đầu, giọng nói run rẩy:
“Xin... xin lỗi.”
8
Tôi cực kỳ hài lòng.
Quý Hoài Thanh cũng đưa tôi rời khỏi cái chốn thị phi này.
Trên đường về nhà, bên trong xe vô cùng im ắng.
Tôi lén liếc nhìn Quý Hoài Thanh, tôi phát hiện anh đang nghiêm túc nhìn tôi.
“Bé ngoan, sau này đừng nói dối nữa.”
“Em không……”
Khi đối diện với ánh mắt của anh, tôi không dám bao biện nữa.
Chắc anh cũng thấy chuyện gì đã xảy ra.
“Dạ.”
Nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy không phục.
“Ai bảo cô ta chọc em trước?”
Càng nghĩ càng thấy giận.
“Cô ta nói em không có ngực cũng chẳng có mông, giống y như học sinh tiểu học.”
Quý Hoài Thanh buồn cười, khóe môi hơi cong lên.
“Nhưng hình như, nói đâu có sai.”
“Chú, chú, chú!”
Tôi không biết phải phản bác như nào, cuối cùng chỉ không phục, cãi lại một câu.
“Em vẫn còn nhỏ.”
“Ừ.”
Ừ cái gì mà ừ, ý gì đây?
“Nếu hôm nay chú không thấy hết mọi chuyện, xong cô ta nói em bắt nạt cô ta, thì chú sẽ làm gì?”
Tôi không nhịn được mà hỏi anh.
“Anh sẽ nghe em nói trước.”
“Em nói gì, chú cũng tin à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy sao hôm nay chú còn……”
Rõ ràng anh biết tôi không làm sao cả, nhưng anh vẫn bảo vệ, bênh vực tôi.
“Anh chỉ muốn để em biết, anh luôn đứng về phía em. Mọi lúc, mọi nơi.”
Anh khẽ thở dài, trong ánh mắt anh hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, anh nhẹ giọng nói:
“Bé ngoan, anh tin em sẽ không vô cớ gây sự với người khác, cũng sẽ không chủ động làm tổn thương người khác. Nhưng có rất nhiều cách để giải quyết, dùng bạo lực và lời nói dối không phải là cách giải quyết tốt nhất.”
Tôi nghe anh nói, trong lòng vừa cảm thấy xúc động vừa cảm thấy áy náy. Dù cách làm đó, vào ngay lúc đó khiến tôi cảm thấy thoải mái, nhưng khi nghĩ lại thì cách tôi xử lý mọi chuyện đúng là có hơi bốc đồng và trẻ con.
Tôi cúi đầu, lí nhí: “Em biết rồi, chú.”
Nhưng cứ nghĩ đến Tiêu Hân, trong lòng tôi vẫn cảm thấy thấy khó chịu.
“Chú, em ghét cô ta.”
“Chú thì sao?”
Hắn buồn cười: “Vậy thì anh cũng ghét cô ta.”
Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Chú, em thích chú.”
Tôi vui vẻ, muốn tiến đến ôm anh, anh lại nhắc nhở tôi.
“Đừng làm loạn.”
Lại như vậy rồi……
Tôi xoa xoa vết bầm trên đầu gối, dù còn hơi đau, nhưng nhớ đến hình ảnh anh bao che bảo vệ tôi, trong lòng tôi vẫn dâng lên cảm giác ngọt ngào.