3
Sáng sớm, Quý Hoài Thanh lôi tôi ra khỏi giấc mộng đẹp.

Cảm xúc ghét học leo lên đến đỉnh.

“Chú, chúng mình kết hôn đi……”

Anh vô tình, nhắc nhở tôi:

“Dù có kết hôn thì vẫn phải đi học.”

Tôi khóc huhu, chấp nhận rời giường.

Anh lái xe đưa tôi đến trường.

Tôi vừa ngáp vừa ăn sáng trên xe anh.

Sau khi trong nhà xảy ra truyện, tôi xin nghỉ một thời gian dài.

Sau khi nghe được tin của tôi, trong giờ học, Trình Phi Vũ chẳng biết ôm đâu ra một bó hoa hồng bự, bỗng rầm một cái, quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi hoang mang, bối rối.

Cậu ấy ôm hoa, mặt đỏ bừng.

“Hạ Hạ, tôi biết, chú mất, cậu rất buồn……nhưng…… cậu vẫn còn có tôi……”

“Từ ngày đầu tiên nhập học, tôi, tôi đã thích cậu…… cậu……cậu làm bạn gái tôi nhé?”

“Tôi, sau này..tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt!”

Mọi người xung quanh ồn ào, hò hét đến chói tai:

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Tôi thấy nhức cả đầu……

Mấy cái đứa này làm cái gì vậy, mất mặt quá trời……

“Học sinh lớp nào đấy? Đang làm gì đó!”

Một tiếng quát lớn đầy nghiêm khắc vang lên.

Móa ơi, chủ nghiệm khối đến rồi……

Đám đông vây xem chạy toán loạn.

Đen cái là tôi và Trình Phi Vũ bị mới lên văn phòng ngồi rồi.

Đen hơn nữa là hai chúng tôi bị mời phụ huynh.

Đen hơn, hơn, hơn nữa là người đến là Quý Hoài Thanh.

Anh mặc âu phục chỉnh tề, người cao chân dài, đứng ở trong văn phòng nhìn siêu cấp chói mắt.

“Xin lỗi thầy, đã làm phiền thầy rồi.”

Anh lễ phép, lịch sự chào hỏi chủ nhiệm lớp.

Tôi và Trình Phi Vũ đứng trong góc tường, giống y như hai chú chim non, cúi thấp đầu.

“Anh đây là gì của bạn học Lâm Tri Hạ?”

Chủ nhiệm lớp nhìn Quý Hoài Thanh hỏi.

Ánh mắt anh như có như không, nhìn lướt qua tôi.

“Tôi là ——”

Tôi căng thẳng, cướp lời anh:

“Thưa thấy, đây là……chú em……”

Tôi nói lý nhí, lén lút liếc nhìn Quý Hoài Thanh một cái, tôi thấy biểu cảm của anh vẫn y như cũ, vô cùng bình tĩnh, tự nhiên.

“Bọn trẻ con ở cái tuổi này có tình cảm với bạn khác giới là chuyện bình thường, nhưng giờ đang là thời điểm quan trọng của các em ấy, không thể để việc yêu sớm làm ảnh hưởng đến việc học được, hôm nay, mời hai vị phụ huynh đến đây cũng vì hy vọng mọi người có thể để ý đến các em ấy nhiều hơn một chút.”

Chủ nhiệm lớp cười giải thích, Quý Hoài Thanh gật đầu liên tục.

Mẹ của Trình Phi Vũ lại không kìm được mà nói.

“Thưa thầy, tôi biết con trai tôi đã thích Hạ Hạ lâu rồi, tôi cũng thích cô nhóc Hạ Hạ.”

“Tôi không có ý kiến gì hết, tôi đồng ý, chấp nhận cuộc hôn nhân này.”

Nói xong, dì ấy nhìn về phía Quý Hoài Thanh, hai mắt bỗng tỏa sáng.

“Chú của Hạ Hạ, anh cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Tôi hận mình không thể tìm được một cái hố để chui vào.

Nhưng Quý Hoài Thanh vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, trước sau như một:

“Tôi có ý kiến.”

Nụ cười trên mặt mẹ Trình Phi Vũ cứng đờ, may mà dì ấy là người dễ tính.

“Ầy, chú của Hạ Hạ à, bọn nhỏ lớn cả rồi, phụ huynh như chúng ta đừng phong kiến quá, nên bao dung, thoải mái với chúng nó chút.”

“Xin lỗi, tôi không bao dung, thoải mái được.”

Sắc mặt Quý Hoài Thanh tối đi, giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

“Nhiệm vụ hiện tại của Lâm Tri Hạ là học hành.”

Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, ngại ngùng.

Chủ nhiệm lớp vội vàng đứng ra giải hòa:

“Được rồi, nếu các vị phụ hunh đã biết hết rồi, thì bọn nhỏ về cũng nên suy nghĩ kỹ về tác hại của việc yêu sớm, việc học vẫn là quan trọng nhất.”

4
Sau khi ra khỏi trưởng, tôi cẩn thận đi theo phía sau Quý Hoài Thành, thở cũng không dám thở mạnh.

Trình Phi Vũ và mẹ cậu ấy đi phía trước, tiếng họ nói chuyện có hơi lớn.

“Ây ui coi trai à, chú của Hạ Hạ đẹp trai ghê hồn.”

“Hay là như này, con theo đuổi Hạ Hạ, mẹ theo đuổi chú con bé, mẹ con chúng ta cùng nhau nỗ lực!”

Tôi nghe họ nói mà thấy nhức nhức cái đầu.

Sắc mặt Quý Hoài Thanh càng ngày càng u ám.

Lên xe rồi, cuối cùng anh cũng chịu mở miễng:

“Lâm Tri Hạ, yêu sớm, xong gọi vị hôn phu đến họp phu huynh cho em, gan em to đến mức nào vậy?”

Tôi cúi đầu, nói lí nha lí nhí:

“Em không có.”

“Không có? Vậy chuyện hôm nay là như nào?”

Ngữ khí của anh có hơi nghiêm khắc.

“Em cũng không biết cậu ấy sẽ làm như vậy.”

Tôi cắn môi

“Chú cũng biết, người em thích là chú mà……”

Tôi còn chưa thèm nói anh đâu, chải chuốt gì mà kỹ vậy, đi họp phụ huynh có tý thôi mà đã có thêm người theo đuổi.

Anh trầm mặc một lúc.

“Em phải nhớ, hiện tại, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của em là thi đại học, đừng suy nghĩ lung tung.”

Tôi không cam lòng, hỏi lại anh:

“Vậy thi đại học xong thì sao?”

“Chúng ta có được yêu đương không?”

Anh thở dài, trong giọng nói mang theo vài phần bất lực:

“Đến lúc đó rồi nói.”

Vì câu “Đến lúc đó rồi nói” của anh, mà trái tim tôi vui vẻ nhảy nhót. Khóe môi tôi cong lên.

Anh gõ đầu tôi, có hơi bất đắc dĩ.

“Vậy nên bạn nhỏ à, em có thể ngoan ngoãn, học tập chăm chỉ được không?”

“Được, được ạ, em đảm bảo sẽ chăm chỉ học tập, chú ạ.”

5
Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Tôi âm thầm đếm đầu ngón tay, đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa là chúng tôi có thể ở bên nhau.

Dĩ nhiên, tôi cũng bắt đầu chăm chỉ học tập.

Sau khi trải qua trò hề dở khóc dở cười ở trường, Trình Phi Vũ vậy mà vẫn chưa chịu dừng lại.

“Hạ Hạ, tôi nghiêm túc đấy.”

Ngày nào cậu ấy cũng bám đuôi tôi, không rời.

“Tôi không thích cậu, thật đấy.”

“Vậy cậu thấy tôi có điểm nào chưa tốt, tôi có thể sửa mà?”

Cậu ấy không chịu lùi bước.

Tôi nói thẳng:

“Tôi thích người lớn tuổi, trưởng thành, thành thục.”

“Tôi lớn hơn cậu hai tháng đấy, không……không đủ thành thục à?”

Cậu ấy vừa nói xong câu đó, tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

“Trình Phi Vũ, hiện tại, tôi đã có người mình thích rồi.”

Trên mặt cậu ấy hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại được quyết tâm:

“Anh ta là ai? Tôi muốn được cạnh tranh công bằng.”

Tôi:……

“À phải rồi Hạ Hạ, giờ cậu đang ở nhà chú cậu à?”

Tôi gật đầu.

Cậu ấy cứ muốn nói rồi lại thôi.

“À thì…… cậu cho tôi số điện thoại của chú cậu được không……”

“Mẹ tôi…… rất thích chú ấy……”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Trình Phi Vũ, chú tôi mới 28 tuổi! Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu đùa tôi ấy à?”

Trình Phi Vũ xấu hổ gãi đầu.

“Mười tuổi…… đúng là hơi lớn thật, nhưng mẹ tôi nói, bà ấy thích người nhỏ tuổi.”

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nhưng hình như tôi và Quý Hoài Thanh cũng hơn kém nhau 10 tuổi?

Tôi lẩm bẩm:

“Hình như chênh lệch 10 tuổi cũng không nhiều lắm……”

“Phải không, nên Hạ Hạ à, cậu đồng ý cho chú cậu ở bên cạnh mẹ tôi đúng không?”

Cậu ấy vui vẻ y như đứa ngốc, đôi mắt sáng ngời, chờ mong.

“Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”

Tôi: “Cút!!!”

6.
Quý Hoài Thanh đến đón tôi tan học, anh nói buổi tối anh có việc, anh bảo tôi ở nhà đợi anh.

“Em không muốn.”

“Em muốn đi cùng chú.”

Anh có hơi bất đắc dĩ đáp: “Em ngoan ngoãn ở nhà đi, chỗ đó không phù hợp với học sinh như em đâu.”

Tôi vừa nghe anh nói xong, thì trong đầu rung lên một hồi chuông cảnh báo.

Chỗ nào?

“Vì sao em không đi được?”

“Chú muốn đi tìm người phụ nữ khác đúng không?”

Anh nghe thế, thì trên khuôn mặt hiện lên một tia bất lực.

“Cái đầu nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy? Một bữa tiệc kinh doanh làm ăn thôi, chỗ như thế không hợp với em.”

Tôi bĩu môi bất mãn, phản bác:

“Nhưng em muốn ở cạnh chú, chú ơi, chú à.”

“Chú dẫn em đi cùng được không, em không muốn ở nhà, em đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho chú.”

Anh khẽ thở dài, cuối cùng anh bất đắc dĩ phải đưa tôi đi cùng.

Đến nơi rồi tôi mới hiểu vì sao anh nói chỗ đó không phù hợp với tôi. \

Ánh đèn lộng lẫy, xa hoa. Mọi người đều ăn mặc trang trọng, lịch sự.

Chỉ có mình tôi mặc đồng phục, đeo cặp sách.

Giống y như chú cún nhỏ lang thang lạc nhầm vào chốn đô thị phồn hoa……

“Ồ, giám đốc Quý, đây là bé con nhà ai vậy?”

Có người trêu ghẹo.

Tôi nắm chặt lấy góc áo của Quý Hoài Thanh, anh cúi đầu liếc nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, chiều chuộng.

“Nhà tôi.”

“Ây ya, ông chủ Quý có cô con gái lớn như này từ lúc nào thế?”

“Chậc, mấy người không biết rồi, đây là vị hôn thê nhỏ của anh Quý nhà tôi đó.”

“Con tôi sắp đi mua nước tương được rồi, mà vợ giám đốc Quý vẫn còn chưa trưởng thành.”

“Ầy, hóa ra anh Quý thích kiểu này à?”

Tiếng trêu đùa của mọi người cứ vang lên liên tục, khiến mặt tôi nóng bừng.

Vị thành niên cái gì mà vị thành niên, tháng vừa rồi, tôi vừa mới sinh nhật 18 tuổi xong.

Anh sầm mặt, lạnh giọng nhắc nhở bọn họ:

“Đừng có nói lung tung.”

Quý Hoài Thanh kéo tôi sang một bên, tìm một góc khá yên tĩnh.

“Lấy bài tập về nhà ra làm đi.”

“Hả?”

Đúng là dù có đi đâu, cũng không trốn được việc học mà.

Anh quay người, đi nói chuyện với đối tác kinh doanh.

Tôi vùi đầu vào làm đề thi thử.

Lúc nào chán, thì lại nhìn bốn phía xung quanh.

Bữa tiệc linh đình, nam nữ trò chuyện vui vẻ, nhưng ánh mắt của tôi vẫn bị Quý Hoài Thanh hấp dẫn.

Anh nổi bật giữa đám đông, bộ âu phục tối màu được cắt may tỉ mỉ, dáng người cao ráo thẳng tắp, từng cử chỉ đều tỏa ra sụ quy*ến rũ, trưởng thành.

Tôi ngây người trong giây lát, anh quay đầu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh đi về phía tôi, nhìn đống bài tập về nhà của tôi.

“Làm xong rồi à?”

Tôi ngoan ngoãn đáp: “Sắp xong ạ.”

Anh hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi tôi:

“Có muốn ăn gì không?”

Tôi: “Kem được không ạ?”

Anh khẽ nhíu mày: “Lạnh, sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

Trong nháy mắt, mặt tôi xị ra.

“Ò……”

Anh thấy thế, khóe môi hơi cong lên, một nụ cười khó phát hiện ra.

“Chỉ được ăn một ít thôi, coi như là phần thưởng vì em đã nghiêm túc hoàn thành bài tập về nhà.”

Tôi vui vẻ gật đầu, anh chọn cho tôi một chiếc kem nhỏ xinh, tinh xảo, đưa cho tôi.

Tôi cười vui vẻ, thỏa mãn.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Đợi anh thêm một lát, sắp xong rồi.”

“Dạ, vâng.”

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play