Số phận của Chiêu Chiêu

Chương 2


1 tuần


2

Trường Dương không phát hiện trong ánh mắt của ta có lẫn sát khí.

Nàng còn đang đi một vòng xung quanh ta, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới lại tấm tắc hai tiếng: “Cho dù ngươi lập được bao nhiêu công lao, nữ nhân chỉ có xinh đẹp duyên dáng mới có thể được nam nhân yêu thích.”

“Một thân quân phục của ngươi, không có tí nhu tình nào của nữ tử cả.”

“Tóc vừa ngắn vừa thô, không có cả trầm cài lẫn hoa tai.”

“Trên mặt cũng không thoa phấn, nam nhân nào sẽ thích nữ hán tử như ngươi chứ?”

“Mau cởi bộ quần áo xấu xí này của ngươi đi, thay váy lụa mà bản công chúa tự lựa chọn cho ngươi, sau đó trang điểm chải chuốt lại!”

Sau khi ta thắng lợi hồi kinh, đã bị Hoàng Đế mạnh mẽ tứ hôn với Tần Lập Chu.

Ai cũng nói Tần Lập Chu chỉ là một ngôn quan ngũ phẩm, không xứng với ta, một nguyên soái nhị phẩm.

Vốn là công chúa ở giữa làm khó dễ cố tình ghép CP, vì nàng sợ có biến cố, nên triệu ta tiến cung, nói với ta là một nữ hán tử tục tằng dã man. “Bản công chúa muốn dạy ngươi có có chút hương vị nữ nhân, mới có thể xứng đôi với Tần Lập Chu được!”

Tần Lập Chu thường ở bên cạnh nhìn công chúa soi mói chê bai ta, thường xuyên phụ họa đôi câu:

“Chiêu Chiêu, nàng nên nghe lời công chúa, chỉnh đốn bản thân một chút, có như thế ta ra ngoài cũng có mặt mũi hơn.”

Đời trước, đối mặt với sự chê bai của công chúa, ta còn có kiên nhẫn giải thích với nàng.

Mặc quân phục gọn gàng là để tiện giết địch.

Tóc ngắn là bởi vì điều kiện trong quân gian khổ, gió cát bụi bặm làm tổn thương đến tóc.

Hành quân nhiều năm, trâm cài hay hoa tai, phấn thoa mặt đã sớm không liên quan tới ta rồi.

Sau khi khổ cực giải thích, công chúa lại cười nhạo: “Nói cho cùng vẫn là năng lực của Tống nguyên soái không đủ, nếu thật sự có bản lĩnh, thì cho dù là trang điểm tinh xảo, quần áo phức tạp cũng có thể đánh lui được địch nhân chứ! Nếu là bản công chúa lên chiến trường, chỉ cần dựa vào nhan sắc và trí tuệ là có thể khiến cho địch quốc thuần phục dưới váy của ta.”

Công chúa vẫy tay một cái, hai nha hoàn đã bưng tới một bộ trang sức cùng một chiếc váy lụa.

Làn váy của chiếc váy lụa kia rất dài, vai áo lả lơi, tay áo dài, phần eo chiết lại vô cùng nhỏ, váy cũng không vừa người.

Kiếp trước, sau khi ta mặc váy vào, cả người đều bị trói  buộc ở bên trong chiếc váy.

Chỉ cần hoạt động mạnh mẽ một chút là có thể sẽ bị bung chỉ, lộ ra da thịt, rất là bất nhã.

Công chúa muốn nhìn thấy ta xấu mặt.

Nhưng lần này, ta cứ thế mà đi thay váy.

Bởi vì ta đã sớm nhìn thấy, trong số cung nữ có người giấu dao găm trong tay áo.

Kiếm trước, cung nữ kia nhân dịp lúc ta thay quần áo, rút dao đâm về phía công chúa.

Ta ở thiên điện nghe thấy động tĩnh, lao tới phi thân ngăn cung nữ hành thích lại.

Cung nữ rất nhanh bị ta chế phục trên mặt đất, váy lụa trên người ta lại bởi vì động tác quá mạnh mà bị nứt chỉ, lộ ra da thị trên eo.

Thị vệ chạy tới hộ giá thì vừa nhìn thấy ta quần áo không đoan chính.

Tần Lập Chu nhíu mày thầm mắng: “Thật đáng hổ thẹn!”

Trường Dương công chúa vừa được ta cứu một mạng lại há to miệng, kinh ngạc mà kêu to:

“Tống Chiêu Chiêu, rốt cuộc ngươi có biết làm nữ nhân hay không?”

“Vì sao ngay cả váy áo ngươi cũng không biết mặc? Cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, ngươi đã bị người ta nhìn thấy hết rồi! Làm sao có thể trở thành thê tử tân hôn của Tần công tử chứ?”

Ngày hôm đó, ta trở thành chê cười của toàn bộ hoàng cung.

Cho nên sau khi kết hôn, khi ta không muốn thân cận với Tần Lập Chu, hắn cũng lấy việc này ra để làm nhục ta: “Ngươi đã bị bao nhiêu thị vệ trong cung nhìn thấy cơ thể rồi, người khác có thể nhìn thấy, vì sao ta lại không được?”

Tuy mỗi lần hắn mở miệng xúc phạm thì đều sẽ bị ta cho mười cái bạt tai, nhưng nỗi nhục này ta lại không thể nào quên nổi.

Lần này, ta mặc kệ cung nữ kia, giả vờ thuận theo công chúa mà đi thiên điện thay quần áo.

Cùng lúc đó, quả nhiên ngoài điện truyền ra tiếng hét chói tai của cung nữ:

“Có thích khách! Bảo vệ công chúa! Hộ giá! Hộ giá!”

Ngay sau đó, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu của công chúa.

Ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hoảng loạn của nàng, không nhanh không chậm mà mặc quần áo, ngồi trước gương cẩn chải chuốt mái tóc đen đã chinh chiến sa trường cùng với ta nhiều năm.

Ai bảo ta muốn xinh đẹp động lòng người?

Tống Chiêu Chiêu ta đây chỉ lấy lòng bản thân mình, đó là muốn mạnh mẽ cuồng dã như vậy đấy!

Không có ta ra tay, bên ngoài đã loạn lên rồi.

Cửa điện bỗng bị phá mở ra, Tần Lập Chu cùng với công chúa chật vật chạy vào.

Cung nữ cầm đao kia cũng có chút võ nghệ, bên ngoài thái giám cung nữ đều ngã đầy dưới đất, mục tiêu của nàng đã chỉ thẳng vào công chúa.

“Tống Chiêu Chiêu! Mau bảo vệ chúng ta với!”

“Tống Chiêu Chiêu! Có thích khách! Ngươi mau hộ giá!”

3

Công chúa nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía ta, muốn tránh ở phía sau lưng ta.

Nàng cũng biết, trước khi thị vệ tới, chỉ có một chủ soái vừa mới trở về từ chiến trường mới có thể bảo vệ nàng.

Ta giả vờ hoảng loạn mà nhấc làn váy lên, tránh khỏi công chúa:

“Ai da, bộ đồ này của công chúa bó tay bó chân, cho dù vi thần có khả năng thông thiên cũng không thi triển nổi.”

Đột nhiên công chúa trợn mắt liếc nhìn ta một cái.

Lúc này, cung nữ kia nắm lấy tóc của công chúa, túm nàng ngã xuống đất.

Tần Lập Chu đã sớm bị dọa đến nỗi dùng bốn chi giống như chó, bò ra phía sau bình phong để trốn.

“Trường Dương, hãy trả mạng cho tỉ tỉ của ta!”

Cung nữ kêu to rồi nâng dao găm lên, Trường Dương hoảng sợ mà nhìn ta cầu cứu: “Cứu mạng, Tống Chiêu Chiêu, cứu mạng!”

Ta giả vờ muốn ra tay, lại cố ý trượt chân ngã một cái, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, vô tội giải thích:

“Ôi, bị váy vướng ngã rồi.”

Trong nháy mắt, cung nữ giơ tay chém xuống, một đao cắt đi tai phải của công chúa.

Máu tươi bắn ra theo tiếng kêu thảm thiết của công chúa.

Thật là… êm tai quá!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play