Số phận của Chiêu Chiêu

Chương 3


1 tuần


4.

Lúc này, bên ngoài điện truyền ra tiếng thị vệ vọt tới cứu giá, cung nữ kia đề phòng mà liếc nhìn ta.

Nếu ta ra tay, nhất định nàng không chạy được, nhưng lần này, ta nhẹ nhàng quay về phía nàng nhướng mày.

Cung nữ kia hiểu ý, thả người nhảy xuống nóc nhà.

Thị vệ đuổi trong điện, ta nhặt ngói vụn trên mặt đất ẩn ở dưới tay áo.

Vận nội lực, ném chính xác vào mắt cá chân của thị vệ.

Năm sáu người bọn họ vướng ngã trên mặt đất, người chạy theo phía sau cũng ngã theo ở cửa.

Còn đè lên công chúa trên mặt đất.

Chờ đến khi Ngự lâm quân tuần tra bên ngoài phục hồi lại tinh thần, thích khách kia đã sớm chạy thoát rồi.

Công chúa vì đau mà ngất xỉu, làn khói đen trốn ra từ tai phải đầm đìa máu tươi của nàng, nó muốn tránh thoát rồi quay về tai trái, lại bị ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ta lạnh lùng chăm chú nhìn nó:

“Thì ra là ngươi… gọi là hệ thống đúng không?

5.

Công chúa bị ám sát, toàn bộ cung điện giới nghiêm.

Trong hỗn loạn, ta tìm tới góc tường ở thiên điện Tây cung, một tay bắt lấy cung nữ đang lảo đảo trốn đi.

Ngự lâm quân truy tìm phía trước, cửa lớn thiên điện đã bị kiểm soát chặt chẽ.

Cung nữ che lại miệng vết thương trên cánh tay phải, sắc mặt tái nhợt bởi vì vừa mất máu, lại vô cùng bình tĩnh hỏi ta: “Vì sao lại cứu ta? Vừa nãy chỉ cần ngươi ra tay, ta căn bản không thể thương tổn đến công chúa!”

Ta kéo xuống mảnh vải trên người nàng, thành thạo băng bó miệng vết thương cho nàng: “Cho nên ngươi cố ý chọn lúc ta vào thiên điện thay quần áo mới xuống tay, Lục tiểu thư?”

Cung nữ đột nhiên mở to hai mắt: “Ngươi biết ta là ai ư?”

“Đương nhiên là biết, ngươi là Lục Văn Ngọc, muội muội của Lục Văn Hân."

Đời trước, ta kịp thời bắt được cung nữ hành thích.

Sau đó ta mới biết nàng là Lục Văn Ngọc, nhị tiểu thư Lục gia.

Lục gia là dòng dõi thư hương, học trò khắp thiên hạ, Lục lão thái sư sinh được hai nữ nhi, trưởng nữ Lục Văn Hân là tài nữ nổi danh kinh thành.

Ba năm trước, Lục Văn Hân trên đường dâng hương bị hái hoa tặc làm bẩn thân mình, công chúa phái binh tìm dâm tặc kia khắp kinh thành, sau khi tìm được lại muốn Lục Văn Hân gả cho hái hoa tặc làm vợ.

Nguyên văn lời nói của công chúa khi tứ hôn là: “Một kẻ là hiệp khách lang bạt giang hồ, phóng đãng không biết kiềm chế, một người là thiên kim tài nữ nổi danh kinh thành, đây không phải là bông hoa lạnh lùng cao đẹp bị vai ác biến thái kéo xuống vũng bùn hay sao? Quá phù hợp để bên nhau! Ở bên nhau cho ta!”

Vì thế, thảm họa mà Lục Văn Hân gặp phải lại trở thành giai thoại “hiệp khách” trêu ghẹo giai nhân, công chúa không chỉ không trách móc nặng nề, ngược lại vội vã kết hợp mối duyên này.

Sau khi kết hôn, không quá một tháng Lục Văn Hân đã bị dâm tặc kia tra tấn mà chết.

Lục gia trùm vải trắng đến công chúa phủ đòi công bằng, việc này sôi trào khắp kinh thành, cuối cùng hoàng đế thấy không áp chế nổi dư luận, dứt khoát đổ cho cả nhà Lục gia tội khi quân, sau đó diệt tộc xét nhà, cưỡng chế để hạ nhiệt chuyện này.

Lục Văn Ngọc là người sống sót duy nhất của Lục gia, cơ thể của nàng yếu đuối nên được gửi nuôi ở quê hương Hà Châu, tránh được một kiếp nạn.

Ai cũng không nghĩ được, Lục Văn Ngọc lại mai danh ẩn tích, giả làm cung nữ trong cung ngủ đông ba năm, chỉ vì để tiếp cận công chúa báo thù cho tỉ tỉ của nàng.

Đời trước ta không biết nội tình mới ra tay, khiến cho nàng hành thích thất bại.

Sau đó ta cũng có tâm cứu nàng, mà Lục Văn Ngọc lại bị công chúa tra tấn mà chết.

Tuy là vô tâm, nhưng việc này đã tra tấn lương tâm của ta.

Ta thay nàng băng bó miệng vết thương, chỉ cho nàng một con đường bí mất rời cung: “Sau khi ngươi xuất cung, cứ đi về phía thành Tây, ta sẽ phái người tiếp ứng.”

Lục Văn Ngọc kinh hãi: “Ngươi đã sớm biết rằng hôm nay ta sẽ hành thích ư? Tống Chiêu Chiêu, vì sao ngươi giúp ta?”

“Báo thù cho tỉ tỉ, báo thù cho người thân, đó là việc nên làm!”

Ta vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: “Huống chi ta cũng cảm thấy công chúa đáng chết.”

Lục Văn Ngọc sửng sốt, bỗng nhiên cười khổ một tiếng: “Xem ra công chúa không chỉ gây họa cho một mình tỉ tỉ của ta.”

“Tỉ tỉ của ta đi đến tòa núi kia là để cầu phúc cho ta, tất cả là bởi vì ta.” Trong mắt nàng có nước mắt, “Tên dâm tặc kia đã hại chết tỉ tỉ của ta, lại nhờ có sự che chở của công chúa mà trở thành người phú quý, ta giết dâm tặc kia rồi, nhưng ta biết công chúa mới là kẻ đáng chết nhất.”

“Nhưng thật đáng giận ta quá yếu đuối, cho dù luyện đao ba năm, hôm nay vẫn là lệch một tấc, chỉ cắt được một cái tai của nàng ta.”

“Lục tiểu thư, ngươi cắt lỗ tai kia của nàng là đã giúp ta một đại ân rồi!”

Ta vừa dứt lời, luồng khí đen trong tay áo của ta lại kêu lên huyên náo, hắn kêu to một tiếng cao vút chói tai:

“Người đâu tới đây! Có người ở đây mưu đồ bí mật ám sát công chúa! Người đâu mau tới đây!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play