Số phận của Chiêu Chiêu

Chương 1


1 tuần


 

1.

“Chiêu Chiêu, ta tới rồi! Phu quân của nàng tới rồi!”

Ta đang ở trong nỗi đau thì bị người khác lay tỉnh, mở mắt thấy không phải viện quân, mà là trượng phu được tứ hôn của ta, Tần Lập Chu.

Hắn ôm ta kêu khóc, lại không thấy một giọt nước mắt, hắn ôm thân thể của ta, lại mặc kệ vô số mũi tên nhọn đang xuyên qua máu thịt của ta.

“Trời ơi! Một màn này vô cùng cảm động!”

Trường Dương công chúa xuống xe ngựa, đôi tay nắm lại đặt ở bên miệng, thét chói tai: “CP ta ship cuối cùng đã SE tuyệt đẹp rồi!”

Ta không hiểu lời nói của nàng, chỉ dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy cổ áo của Tần Lập Chu chất vấn: “Viện… quân đâu?”

Tần Lập Chu chột dạ, né tránh tầm mắt của ta, công chúa tiến đến cười nói với ta:

“Tin cầu viện của ngươi bị bản công chúa giữ lại rồi, nếu viện quân tới kịp thì làm gì có một màn thê mỹ như hiện tại chứ?”

Ta kinh ngạc lại phẫn nộ mà muốn giết công chúa, lại bị Tần Lập Chu ôm chặt vào trong ngực:

“Công chúa cũng là vì tốt cho ta, Chiêu Chiêu, nàng coi như thành toàn cho tiền đồ của vi phu đi!”

Hắn nói rồi tay trái ấn phía sau lưng ta, tay phải nắm chặt mũi tên nhọn ở ngực của ta, đâm thật sâu vào tim, máu từ trong miệng của ta phun ra, ta ôm hận chết thảm.

Khi hồn phách rời khỏi thân thể, trôi nổi trên không của chiến trường, thấy từng cái xác máu thịt lẫn lộn của các chiến sĩ, đó đều là những chiến sĩ đã cùng ta trải qua bao trận chiến sống còn.

Các tướng sĩ, vốn có thể không phải chết.

Tôi tên là Tống Chiêu Chiêu, là nữ nguyên soái số một của Bắc Thịnh.

Duyên Vương đột nhiên khởi binh tạo phản, ta mang ba ngàn binh mã tử thủ Vinh Thành.

Tin cầu viện từ rạng sáng ba ngày trước đã được được khẩn cấp đưa đến hoàng cung, viện quân chậm chạp không tới, cuối cùng tất cả ba ngàn tướng sĩ dùng máu thịt để xây tường thành, liều chết bảo vệ dân chúng vô tội trong thành, tất cả đều chết bởi pháo của Duyên vương.

Ta liều chết đánh lại, đáng tiếc tứ cố vô thân, bị phản quân vạn tiễn xuyên thân. 

Khi ta hấp hối, ba vạn viện quân cuối cùng cũng đến.

Phản quân đã bị các tướng sĩ của ta kéo dài ba ngày ba đêm, binh mã đã sớm mỏi mệt.

Viện quân vừa đến, Duyên Vương liên tiếp bại lui, cuối cùng bị đền tội.

Tần Lập Chu mang binh tới tiếp viện dễ dàng lập công lớn bình định phản quân. 

Lúc này, dân chúng của Vinh Thành mới tràn ra cửa thành, Tần Lập Chu ôm thi thể của ta, che mặt khóc rống lên:

“Chiêu Chiêu! Vi phu đã báo thù cho nàng rồi! Nàng đừng rời bỏ ta, Chiêu Chiêu, ái thê của ta!”

Công chúa ở bên cạnh gạt lệ cảm động: “Tuy Tống Chiêu Chiêu đã chết, lại sống mãi trong lòng nam nhân yêu nàng! Thật là một mối tình day dứt không quên! Cảm động quá!”

Dân chúng Vinh Thành tin là thật, cũng cùng nhau gạt lệ cảm thán.

Cảm thán Tần Lập Chu thâm tình lại mạnh mẽ, một thư sinh lại dám vì ái thê mang binh ra trận, còn thành công đánh lui phản quân.

Cảm thán công chúa lòng mang đại nghĩa, không ngờ lại tự mình ra tiền tuyến ủng hộ sĩ khí.

Mọi người cũng cảm thán vì ta.

Lại không phải cảm thán quân công hiển hách cân quắc không nhường tu mi, mà là cảm thán:

“Tống Chiêu Chiêu thật là phúc mỏng, có một phu quân tốt như Tần Lập Chu, lại chết sớm như thế, thật là số không được nam nhân tốt yêu thương!”

“Tần công tử thâm tình như thế, ta cũng muốn gả quá!”

Ngày hôm đó, Tần Lập Chu dẫm lên thi thể của ta và ba ngàn tướng sĩ, yên tâm thoải mái mà tiếp được một thánh chỉ bình định có công.

Hắn lấy danh nghĩa của trượng phu, kế thừa tước vị Định An Hầu ta phải đánh trận mười năm mới có được.

Hắn triệu tập thư sinh, viết ra tiểu thuyết về mối tình giữa ta và hắn.

Trong tiểu thuyết đó, nữ nguyên soái có quân công hiển hách đã bị viết thành kiều thê thời thời khắc khắc cần được Tần Lập Chu cứu vớt.

Tần Lập Chu tay trói gà không chặt lại trở thành đại tướng quân đỉnh thiên lập địa.

Hắn trở thành một phu quân tốt nguyện ý làm tất cả vì thê tử, tên họ của ta bị giấu đi, thành Tần Tống thị.

Tiểu thuyết vừa được phát hành, công chúa đã mua mấy chục bản.

Ngày hôm ấy, hồn phách của ta bay vào hoàng cung, nhìn thấy công chúa ôm tiểu thuyết mà cười to: “Cười chết mất! Cười chết mất!”

“Hệ thống, ngươi nói xem, nếu Tống Chiêu Chiêu này ở dưới suối vàng biết là sau khi nàng chết lại bị viết thành người vợ yếu đuối dựa dẫm vào Tần Lập Chu, có thể nào sẽ tức đến nỗi hồn phi phách tán không, a ha ha ha!”

Ta nhìn thấy tai phải của công chúa toát ra một làn khói màu đen, làn khói ấy hóa ra bốn chân, biến thành một ác quỷ không có mặt hình người, âm thanh chói tai truyền ra từ thân thể nhỏ đó:

“Ký chủ, cô là người xuyên thư thông minh nhất cũng độc ác nhất mà ta từng thấy, không chỉ giết nguyên nữ chủ, còn khiến cho nàng bị một tên phế vật quấn lấy sau khi chết.”

“Người không vì mình, trời tru đất triệt! Ta xuyên vào đây từ thời đại của ta, đương nhiên là biết được muốn phá hủy một người phụ nữ, không chỉ phải bóp chết sinh mệnh của nàng, còn phải phá hủy danh tiếng của nàng, như vậy mới gọi là giết người tru tâm.”

Công chúa đắc ý mà ném tiểu thuyết đi, ngồi dậy nói: “Hiện giờ Tống Chiêu Chiêu đã chết rồi, nam chỉ chân chính có phải sắp xuất hiện rồi không?”

Hệ thống: “Tống Chiêu Chiêu là nữ chủ của thế giới này, nàng cũng là nữ chủ soái đệ nhất của Bắc Thịnh, nàng vừa chết, vận mệnh quốc gia của Bắc Thịnh coi như kết thúc. Không cần đến nửa năm nữa, Bắc Thịnh sẽ bị Tây Việt tiêu diệt. Tây Việt Quốc quân Cố Thanh Dã, cũng chính là nam chủ chân chính của thế giới này sẽ hiện thân.”

“Trong nguyên tác, Cố Thanh Dã với Tống Chiêu Chiêu là CP xứng đôi, hiện tại ký chủ lại mạnh mẽ ghép đôi Tống Chiêu Chiêu với Tần Lập Chu. Sau khi Tống Chiêu Chiêu chết, trên bia mộ lại khắc tên cũng là thê tử của Tần Lập Chu.”

“Có cái bia mộ này, Cố Thanh Dã nhất định sẽ không coi người phụ nữ đã có chồng là Tống Chiêu Chiêu này là gì nữa, ký chủ chỉ cần dùng sắc đẹp và mị lực bắt được Cố Thanh Dã, trở thành hoàng hậu của Tây Việt.

Quả nhiên đúng như lời của hệ thống này, không có ta trấn thủ Bắc Thịnh, không tới nửa năm sau Bắc Thịnh đã bị Tây việt thâu tóm.

Ngày mất nước, Trường Dương công chúa mặc một chiếc váy đỏ đứng trên thành lâu, kiên trinh mà nói muốn hy sinh cho tổ quốc.

Khí tiết của nàng đả động đến Cố Thanh Dã, khi Trường Dương nhảy lầu vừa lúc lọt vào trong lòng của Cố Thanh Dã.

Nhờ vậy nàng đã được Cố Thanh Dã thương tiếc, thành sủng phi của địch quốc.

Mà toàn bộ Bắc Thịnh đã bị diệt quốc trong ngày đại hôn của nàng và Cố Thanh Dã.

Tần Lập Chu bị qua cầu rút ván, nhưng sau khi hắn chết, Trường Dương còn cố ý sai người quật mộ của ta, hợp táng ta và Tần Lập Chu.

Ngày hôm đó, nàng đứng trước bia mộ, cười đến nỗi đôi mắt nheo lại:

“CP của ta, đương nhiên là dù sống hay chết vẫn phải buộc chặt lẫn nhau rồi!”

Hồn phách của ta chấn động vì sự phẫn nộ kịch liệt.

Lúc này, chân trời bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng bảy màu, hồn phách ta đột nhiên bị bao phủ.

Mở mắt một lần nữa, không ngờ ta lại trở về hoàng cung ba năm trước.

Cũng chính là vào ngày Trường Dương công chúa triệu ta tiến cung dạy dỗ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play