Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 52


1 tuần

trướctiếp

Khương Mật không nhịn được vuốt đầu cô ấy một cái: “Mất mặt đâu, chờ qua hôm nay, cô sẽ là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Đấu trí với bọn buôn người, thanh danh của cô có thể truyền khắp Tân Thành, cục công an còn phát thưởng cho cô. Lúc trước bắt nạt người, cũng là bị người lợi dụng nhận thức người không rõ đi theo hồ nháo mà thôi.”

“Hơn nữa, đứa nhỏ kia mặc đồ rất tốt, hẳn không phải đứa nhỏ nhà người bình thường.”

“Thật sao? Cho nên cô để em tôi đứa bé.” Từ Nhạc Ninh:” Sao cô lại thần thánh như vậy?”

Khương Mật: “Cám ơn khích lệ. Về phần đưa cô ôm đứa nhỏ, là cho rằng ngoại trừ cô, không ai có thể ôm, tôi còn phải ôm cháu trai nhà tôi, vạn nhất có người thừa dịp loạn trộm thằng bé đi, tôi cũng không có chỗ khóc.”

Từ Nhạc Ninh: “Cảm ơn cô. Tuy miệng cô không buông tha, nhưng tôi cảm thấy cô không xấu.”

Khương Mật lắc đầu cảm thán: “Thời buổi này, người xấu cũng dám nói người tốt không xấu.”

Từ Nhạc Ninh tức giận giậm chân.

Ba người đi một vòng dọc theo con đường, cũng không phát hiện ra năm con cá, ngay cả rau dại trước cửa tiệm nước ngọt cũng không thấy đâu.

Khương Mật bi thương: “Tôi đau thương mất cá và rau dại, ngay cả xẻng đào rau dại duy nhất trong nhà cũng bị tôi làm mất.”

Đây là thật sự bi thương.

Từ Nhạc Ninh an ủi: “Cô đừng đau lòng, nhà tôi có tôm lớn, cô theo tôi về nhà, tôi tặng cô một túi.”

Thật sự giàu nứt đố đổ vách! Khương Mật ghen tị.

Tiểu Tương Bao: “Cô, không khó chịu. Ăn, thịt kho tàu.”

Rất dễ hiểu, không được ăn sủi cảo tể thái, vậy thì ăn thịt kho tàu là được rồi.

Khương Mật lập tức được chữa khỏi, chỉ cảm thấy bụng trống rỗng, rất đói.

Mặt trời đã lặn, ba người chuẩn bị về nhà, chủ cửa hàng chạy ra: “Cô gái nhỏ, đừng đi, đồ của các cháu, chú để lại cho các cháu đây.” Không chỉ như thế, mặt khác còn tặng ba người ba cây kem que! Còn khen hai người quá dũng cảm.

Từ Nhạc Ninh được khen đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, liền nói đây là việc nên làm, ai phát hiện bọn buôn người đều sẽ làm như vậy.

Khương Mật cũng cảm ơn chủ cửa hàng tâm thiện, thay bọn họ trông đồ.

Đoạn đường kế tiếp, ba người vui vẻ ăn kem que, ăn ngon!

Bắt đầu phân chia, Khương Mật đưa cho Từ Nhạc Ninh hai con cá và hai bó rau dại, đủ ăn một bữa rau dại trộn.

Từ Nhạc Ninh được chiều mà sợ: “Thứ này còn có của tôi?”

Khương Mật: “Đây là thành quả lao động của cô, trên đường cô cẩn thận chút, đừng đi đến nơi ít người, gặp phải bại hoại thì gọi mẹ vào đám người, đảm bảo hấp dẫn phụ nữ trên đường, lại dùng bộ dáng phát tiền thưởng kia, đảm bảo người tốt bụng có thể xuất hiện cứu cô.”

Từ Nhạc Ninh: “Sao lại gọi mẹ?”

Khương Mật: “Cô hô một tiếng, xem có bao nhiêu người sẽ quay đầu lại.”

Từ Nhạc Ninh thật đúng là hô, phụ nữ làm mẹ đều quay đầu lại, trong đó có một người phụ nữ mặc váy dài màu vàng nhạt thanh lịch xách đồ đi tới.

Là mẹ Từ!

Từ Nhạc Ninh vẫy tay với mẹ Từ, lại gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ Từ đi tới, nói vài câu, lại lấy hai viên kẹo từ trong túi đưa cho Tiểu Tương Bao.

Thái độ của bà đối với Khương Mật không tốt lắm, lạnh lùng nhàn nhạt, hôm nay ở đơn vị bà ấy đã nghe nói chuyện Khương Mật cảm ơn hai vị đồng chí khoa tuyên truyền của xưởng dệt, còn tặng thư cảm ơn và cờ thưởng, chuyện ồn ào huyên náo.

Ánh mắt đồng nghiệp nhìn bà ấy rất phức tạp, mọi người lén đoán chừng đều biết trong số những đứa trẻ hư hỏng bắt nạt Khương Mật có Từ Nhạc Ninh nhà bà ấy.

Danh tiếng của Nhạc Ninh thật sự bốc mùi.

Mẹ Từ đoán, chuyện này không bao lâu nữa, nửa Tân Thành cũng sẽ biết......


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp