Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 51


1 tuần

trướctiếp

Khoảng cách thi đại học còn bốn năm, cô cũng không muốn trồng trọt ở nông thôn bốn năm, cục công an thì rất tốt, cô đã diễn rất nhiều vai cảnh sát hình sự và luật sư rồi.

Khương Mật cười: “Chú, lúc trước cháu trốn, la lên, bắt được bọn buôn người có tiền thưởng, chúng cháu có không? Nếu không có, cũng không có việc gì, Từ Nhạc Ninh ra, công an cũng nên có bằng khen chứ? Mọi người cũng mạo hiểm bắt người, bởi vì không ai biết có thể có cá lọt lưới hay không, nhưng cháu cảm thấy, hẳn là không có. Loại tinh thần Lôi Phong sống xả thân cứu người này, hẳn là đáng tán dương. Nhất là Từ Nhạc Ninh, ôm đứa bé chạy, ôm nguy hiểm tụ ở trên người cô ấy. Còn cả mấy chú dì bác trai bác gái, đó thật sự là mạo hiểm, bắt được mấy tên buôn người.”

Bành Nhạc nói: “Tin tức đã đăng ký, sau đó sẽ liên lạc với mọi người, giấy khen tiền thưởng đều có, cũng sẽ khen ngợi đơn vị.”

Trên mặt mọi người đều nở nụ cười. Một bữa bận rộn này, đáng giá.

Từ Nhạc Ninh: “Vậy để tôi đưa năm mươi đồng tới, ra tay bắt người một người năm đồng, những người khác chia đều, để chú cùng phát đi.” Nói xong cô ấy lại nói: “Tiền này cháu nguyện ý bỏ ra, lúc ấy cháu thật sự rất sợ hãi. Không phải sợ cháu bị đánh bị bắt, là sợ đứa nhỏ lại bị bọn buôn người bắt được. Là các chú dì bác anh chị bắt được bọn họ.”

Khương Mật: Tương đối tiến bộ.

Mọi người tỏ vẻ, không cần tiền này, bọn họ hận nhất là bọn buôn người. Lúc ấy do dự, cũng là do không biết rốt cuộc ai mới là kẻ buôn người chân chính.

Đúng lúc này, một công an lớn tuổi trong phòng thẩm vấn vội vàng tới, nói nhỏ vài câu bên tai Bành Nhạc, Bành Nhạc đi theo ông ấy vào phòng thẩm vấn.

Công an nhỏ ghi chép tiễn đám người Khương Mật rời đi, Khương Mật nói: “Nếu đứa bé tìm được người nhà, có thể nói cho chúng tôi biết một tiếng không? Trong lòng chúng tôi nhớ thương đứa bé.”

Công an nhỏ nói: “Nhất định, mọi người về nhà nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay cũng bị kinh hãi.”

Còn đưa nửa túi bánh bích quy còn lại cho Tiểu Tương Bao, bảo cậu cầm về ăn.

Sau khi Tiểu Tương Bao thấy Khương Mật đồng ý, vui mừng cảm ơn công an nhỏ.

Mọi người cùng nhau vui vẻ rời đi, có một người trẻ tuổi còn biết Khương Mật, anh ấy nói: “Các người thật sự là dũng cảm lại cẩn thận. Đồng chí Tiểu Khương, sáng nay, tôi còn gặp cô ở xưởng dệt. Cô bây giờ đã thông minh cứng cỏi tích cực dũng cảm như vậy.”

Khương Mật nghiêm trang: “Tôi muốn học tập hai vị đồng chí khoa tuyên truyền của xưởng dệt, làm một đồng chí cứng cỏi dũng cảm.”

Có người không biết chuyện xưởng dệt, người thanh niên kia lại nói một lần nữa.

Từ Nhạc Ninh: “......”

Đây thật sự là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Cô ấy ngẫm lại thanh danh của mình, phần tử xấu bức người tự sát trong miệng mọi người, quả thực sắp không thở nổi.

Cô ấy âm thầm cổ vũ chính mình, ai mà không phạm sai lầm chứ, trước kia đầu óc cô ấy quá ngốc, dễ tin lời người khác.

Chờ mọi người tách ra, Khương Mật tỏ vẻ muốn tới trên đường tìm cá mình ném đi, còn phải đi cửa hàng tìm lại rau dại đã đào.

Từ Nhạc Ninh: “!!! Cô còn nhớ mấy thứ này à?”

Khương Mật: “Nhà chúng tôi buổi tối muốn ăn sủi cảo tể thái, tôi còn muốn uống canh cá.”

Từ Nhạc Ninh đi theo sau mông Khương Mật:

Từ Nhạc Ninh: “Chuyện chúng tôi bắt nạt cô, ép cô nhảy lầu, ai cũng biết hết sao?”

Khương Mật: “Không, bây giờ chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ ở xưởng dệt.

Xưởng dệt tuyệt đối không nhỏ, đây chính là một trong năm xưởng lớn của Tân Thành.

Từ Nhạc Ninh cúi đầu: “Tôi đã làm mất hết thanh danh nhà chúng tôi rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp